Điêu Thuyền là tuyệt thế mỹ nữ thời Tam Quốc, cũng là một trong tứ đại mỹ nữ của Trung Quốc, vang đội từ xưa tới nay.
Mặc kệ là vì do khởi đồng Đổng Tước Đài, hay là bởi chính Diệp Thần, hắn cũng không muốn bỏ qua một tuyệt thế mỹ nữ như vậy.
Đại khái thời gian Điêu Thuyền xuất hiện, chính là buổi chiều nay, lấy thân phận một lưu dân xuất hiện ở Lạc Dương.
Điều này ở kiếp trước của Diệp Thần đã lưu truyền rộng rãi.
Cũng vì biết điều này nên Diệp Thần không rời đi ngay sau buổi đấu giá.
Trên đường cái, đi đi lại lại đều là dân bản xứ, không thấy một thân ảnh nào của người chới.
Đây là khu vực dân cư chính thức, người chơi căn bản không thể đi vào, chỉ có thể quan sát từ phía xa.
Trừ phi đạt được một chức quan trong đế quốc Đại Hán, đáng tiếc, trong toàn thể người chơi chỉ có Diệp Thần là đạt được.
Là chính tam phẩm Bắc Bình tướng quân.
Đi vào Duẫn Vương phủ, Diệp Thần liếc mắt nhìn thấy cánh cửa cao lớn, đi thẳng vào phòng trà.
Kêu một bình trà, một bên uống một bên chờ đợi.
Thời gian một chút qua đi, Diệp Thần uống đến bình trà thứ ba, hoàng hôn cũng đang chìm dần cuối đường chân trời.
Đúng lúc này, một người trung niên ăn mặc như quản gia, dẫn theo 10 tên người hầu quần áo đầy mảnh vá, một thiếu nữ cả người dơ hề hề xuất hiện trong tầm mắt Diệp Thần.
Nhìn thấy thế, hai mắt Diệp Thần khẽ khép lại.
Tới.
Nghĩ đến điều này, Diệp Thần ngay lập tức đứng dậy lại chắn ngay trước người quản gia.
“ Ngươi là người phương nào? Vì sao dám chắn đường của ta? “ Vị quản gia trung niên phát hiện Diệp Thần không chỉ đi thẳng về phía trước mà lại còn đứng chắn đường ông đang đi, tức khắc nổi giận.
Hắn chính là quản gia của phủ Duẫn Vương này, đây còn là cửa phủ nữa.
Ni mã, thế mà có người ăn gan hùm mật gấu đến đứng chặn đường.
Vị trung niên quản gia này nguyên bản đang định mở miệng rống mắng chửi, chính là hắn nhìn thấy trên người Diệp Thần phát ra một luồng nồng đậm hơi thở của các vương giả, lời chuẩn bị đến bên miệng lại phải nuốt vào.
“ U Châu Bình Bắc tướng quân “ Diệp Thần nhìn quản gia liếc mắt một cái sau đó nhàn nhạt nói.
“ Cái gì? “ quản gia nghe đến đó cả kinh thốt lên.
Võ quan tuy rằng không đáng giá, nhưng nói đến tam phẩm thì lại có một giá trị khác.
Quản gia kinh ngạc một lát rồi vội vàng khom người bái “ Vương Lâm bái kiến Bình Bắc tướng quân, tiểu nhân vừa rồi không biết thân phận của người, có nhiều mạo phậm xin ngài thứ lỗi cho “
Thái độ của hắn hạ tới mức thấp nhất, bởi hắn lo lắng nếu vì việc này mà khiến cho Duẫn Vương phủ gặp phiền toái thì hắn sẽ bị trừng phạt thảm.
Diệp Thần nhìn cũng không thèm nhìn tên quản gia một cái, đi thẳng về phía mười người thiếu nữ lưu dân kia.
Thời điểm Diệp Thần ánh mắt nhìn đến vị thứ sáu, hai mắt bỗng sáng ngời.
Là nàng!
“ Tướng quân? “ quản gia Vương Lâm thấy Diệp Thần không để ý đến hắn, lại thấy hắn có ý muốn mang một thiếu nữ lưu dân đang đến Duẫn phủ làm nha hoàn đi, không khỏi ngẩn người, sau đó nghi hoặc.
“ Ta muốn một người, ngươi nghĩ thế nào? “ Diệp Thần lúc này nhìn về phía Vương Lâm mở miệng.
“ Muốn người? Tướng quân chính là muốn tên lưu dân phia sau?” Quản gia hơi sửng sốt sau đó hỏi
“Đúng thế “ nói xong, lấy một đồng kim tệ màu tím ném cho quản gia.
Vương Lâm nhìn thấy sắc tím quang mang theo bản năng bắt lấy, giây tiếp theo Vương Lâm ngẩn ngơ.
“….” Vương lâm bỗng hít hà một hơi thật sâu
Bởi vì Diệp Thần ra tay quá là hào phóng rồi, một cấp này chính là đồng vàng, giá trị một vạn kim.
Hắn mua lưu dân đó chỉ có mười lượng bac mà thôi.
Theo hắn xem ra, Diệp Thần phải là một tên quan đầu to mà ngốc.
Bất quá chỉ là một thiếu nữ lưu dân, đâu cần đến nhiều tiền như thế.
Dù tính là quen biết, hay thích chăng nữa cũng không cần phải bỏ ra chừng này tiền a.
Đương nhiên Vương Lâm trong lòng hắn nghĩ thế thôi chứ không có nói ra, hắn không dại đâu mà đem tiền đến tay rồi còn đẩy ra ngoài.
Trên thực tế Diệp Thần làm như vậy là có lí do, bởi kiếp trước đã có vài người chơi chịu đau mới đúc kết ra được knh nghiệm này.
Theo người chơi lưu truyền lại rằng nếu muốn thay đổi cốt truyện, có thể hối lộ NPC, nhưng khi làm thì không thể ít hơn 1000 vàng.
Càng cao càng dễ thành công.
Mà Diệp Thần đây là đánh chủ ý lên người Điêu Thuyền, nếu không có Điêu Thuyền, nhiều sự tình lịch sử liền sẽ xuất hiện thay đổi.
Thuộc về sự tình lịch sử nên Diệp Thần ra tay chính là một đồng tiền vàng tím.
Nếu không đủ Diệp Thần sẽ tiếp tục nạp tiền.
“ Đa tạ tướng quân, đa tạ tướng quân “ vương lâm hưng phấn khom người sau đó tiếp tục nói
“ Tướng quân ngài xem đây là giấy khế ước bán mình của các nàng “
Vương Lâm nói xong liền đem một loạt giấy bán mình giao cho Diệp Thần.
Diệp Thần tùy tay tiếp nhận, lật từng trang, thẳng đến trang thứ sáu tên một người xuất hiện trong tầm mắt Diệp Thần mới dừng lại.
Nhậm Hồng Xương, nữ 16 tuổi, quê quán Lâm Nghi Trung Quốc.
Không sai, chính là cái tên Nhậm Hồng Xương.
Nghĩ đến đây Diệp Thần liền hướng đến vị thiếu nữ lưu dân thứ sau.
“ a…tướng quân…” vị thiếu nữ lo lắng có chút sắp khóc.
Thanh âm nàng uyển chuyển nghe giống như thanh âm của thiên nhiên, Diệp Thần nghe bỗng ngạc nhiên.
Sau khi lấy lại tinh thần, Diệp Thần mỉm cười hỏi “ Ngươi chính là Nhậm Hồng Xương?”
“ Đúng vậy..tướng quân “ nàng thấp giọng đáp
Nghe được câu khẳng định, Diệp Thần không khỏi cười sau đó thật dài thở ra một ngụm khí nói “ Đi theo ta! “
Giờ khắc này, Nhậm Hồng Xương còn chưa biến thành Điêu Thuyền trong lịch sử, nàng còn chưa được Vương Duẫn thu làm nghĩa nữ.
Đây cũng là một vết cắt trực tiếp từ Diệp Thần, nếu không chờ Nhậm Hồng Xương bị Vương Duẫn thu làm nghĩa nữ, liền biến thành Điêu Thuyền kia, chính là khó khăn chồng chất bay lên.
Tuy rằng Diệp Thần không sợ khó khăn nhưng nếu có thể giải quyết một cách đơn giản thì hà cới gì không làm.
Diệp Thần hơi hơi mỉm cười, sau đó mang theo Nhậm Hồng Xương về Lạc Dương Truyền Tống Trận bước vào.
Đúng lúc này trên kênh thế giới bỗng tuân ra một loạt lời trách mắng.
“ Diệp Thần ngươi là tên rùa đen rút đầu, thế nhưng vô thanh vô tức rời khỏi Lạc Dương, có giỏi ngươi quay về cho lão tử “
“ Diệp Thần ta cảnh cáo ngươi tốt nhất mau mau trở về, thành thật giao ra bí mật trong trò chơi, giao ra Điển Vi Quách Gia, giao ra trấn luân hồi, nếu không chờ ta xác nhận được vị trí của trấn luân hồi, ta nhất định sẽ san bằng trấn đó.”
“ Diệp Thần giờ ngươi hối hận còn kịp “
“…..”
Kênh thế giới đọt nhiên xuất hiện lại toàn ội dung trách mắng Diệp Thần kéo đến sự chú ý của những người chơi khác.
“ Ngọa tào, đây là có chuyện gì, sao xem không hiểu?”
“ Nhìn kí tên của bọn họ a, đều là các thế lực lớn, rõ ràng là bọn họ không tìm thấy Diệp Thần, đây là tới đe dọa? “
“Đúng không! Không thể nào, chẳng lẽ Diệp Thần lại ở bên ngoài? Hay hắn ở một khu an toàn nào khác?”
“ Ta cảm thấy hắn không ở trong thành phố an toàn, đừng quên, Diệp Thần biết rất nhiều bí mật của trò chơi, biết hiện thực nơi nào có khu an toàn ít người, thậm chí là không có ai “
“ Dựa vào, cái này lại có trò hay để xem, chả trách Diệp Thần hắn dám đối đầu với mấy thế lực thủ lãnh “
Kênh Thế Giới một mảnh náo nhiệt, nhưng Diệp Thần không hay biết điều đó, hắn đã mang theo Nhậm Hồng Xương đi tới Lạc Dương Truyền tống trận.
Nhưng mà trong nháy mắt khi Diệp Thần bước vào truyền tống trận, thanh âm nhắc nhở của hệ thống vang lên
“ Đinh, Nhậm Hồng Xương là nhân vật chủ chốt trong khu tân thủ Tam Quốc, người chơi Diệp Thần có quyết định mang theo Nhậm Hồng Xương? “
Tứ đại mỹ nhân là cụm từ dùng để tả 4 người đẹp nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc, theo quan điểm hiện nay thì cụm từ này dùng để chỉ đến 4 người đẹp gồm: Tây Thi, Vương Chiêu Quân, Điêu Thuyền và Dương Quý phi.
Sắc đẹp của họ được mô tả qua 4 cụm ngữ tu từ nổi tiếng để tả mỹ nhân, theo thứ tự là "Trầm ngư" (沉鱼; cá chìm sâu dưới nước); "Lạc nhạn" (落雁; chim nhạn sa xuống đất); "Bế nguyệt" (閉月; mặt Trăng phải giấu mình) và "Tu hoa" (羞花; khiến hoa phải xấu hổ).
Điêu Thuyền:
Trong tiểu thuyết Tam quốc diễn nghĩa, Điêu Thuyền là một nô tỳ, do loạn Chư lộ đại quân, thoát ra khỏi cung, về sau xin vào hầu trong phủ nhà Vương Doãn.
Trong lúc đó, Vương Doãn ngày đêm lo lắng vương triều nhà Hán bị Đổng Trác thao túng, khiến nàng cảm thấy chạnh lòng cho ông. Một đêm, Điêu Thuyền ở dưới ánh trăng dâng hương cầu nguyện trời cao, nguyện vì chủ nhân lo lắng. Vương Doãn tình cờ nhìn thấy, bèn nhận nàng làm con nuôi, được Vương Doãn bày Liên hoàn Mỹ nhân kế (连环美人计), khiến cho cả Đổng Trác và Lữ Bố mê đắm nàng, để tùy cơ ly gián họ nhằm mục đích lật đổ Đổng Trác.
Một mặt, Vương Doãn dâng Điêu Thuyền cho Lữ Bố, hứa sẽ đính hôn với y, nhưng sau đó lại lén dâng cho Đổng Trác làm thiếp. Vương Doãn cũng hết sức chăm chú sự yêu mị của Điêu Thuyền, dạy nàng một mặt tỏ vẻ yêu quý Đổng Trác, nhưng khi đến với Lữ Bố thì lại ra sức quyến rũ, khi đến cao trào thì Lữ Bố chịu không nổi đả kích giết luôn Đổng Trác vì muốn cướp lấy Điêu Thuyền từ tay Đổng Trác. Sau đó, Tam Quốc diễn nghĩa không nói rõ kết cục của Điêu Thuyền, chỉ biết nàng được Lữ Bố cưới làm thiếp, và sau khi Lữ Bố bị Tào Tháo diệt thì hoàn toàn bặt vô âm tín.