Hồng Lâu Phương Thức “Hiền Hậu” Thượng Vị

Chương 109: Chương 109




Sáng sớm ngày hôm sau, Đồ Cảnh liền đưa ra chuyện truy phong Khang Túc thái tử làm Hoàng đế, thái tử phi làm hậu.

Đương nhiên Đồ Cảnh cũng không trực tiếp nói muốn truy phong, chỉ nói đem hài cốt Khang Túc thái tử xuất ra một lần nữa an táng, linh vị cũng phải cung phụng đạo thái miếu.Đồ Cảnh vừa mới nói ra một câu, đại thần cả triều liền giả chết, đương nhiên các lão thần trong lòng tràn đầy không vui, nhưng lời nói "khi sinh" của Vương Sóc vừa mới được truyền ra, các lão thần cũng không tiện quả quyết phản bác, chỉ không tiếp lời đồ nghiệp.

Có lòng ôm đùi tân đế, nhìn nhiều lão hồ ly như vậy cũng không nói lời nào, sợ mình thành bia đỡ đạn nên cũng yên lặng câm miệng.Đồ Cảnh vung tay áo xuống triều, ở Đại Chính điện giận dữ quát: "Một đám đồ khốn kỷ vong ân phụ nghĩa! Trẫm vừa mới lên tiếng, liền một bộ dáng ngu xuẩn mắt méo miệng, chỉ thiếu chút nữa miệng sùi bọt mép ngất đi! Truy phong phụ vương làm sao vậy, đây không phải là nghĩa hữu sao?”Đồ Cảnh khốn thú bình thường ở Đại Chính điện qua lại phát giận, hiện tại quy củ trong cung càng chặt chẽ, không phải Đồ Cảnh Vương Sóc bày mưu tính kế, tin tức căn bản truyền không ra ngoài, Đồ Cảnh mới đập đồ nổi giận đập đồ.Vương Sóc đang bận rộn chuyện hậu cung, Triệu Hỉ liền ba ba chạy tới mời Vương Sóc đi qua một chuyến, hiện tại Đồ Cảnh là rồng đang phun lửa, nô tài cả điện đều chờ nương nương cứu mạng! Vương Sóc ngồi xe côn đồ chậm rãi tới, Đồ Cảnh đã sớm đè hỏa khí xuống.

Vương Sóc cũng không nhắc nhiều đến chuyện của Triều Thượng, chỉ nói chuyện trong cung."Phi tần của Tiên đế có rất nhiều người lớn tuổi, ta nghĩ Bệ hạ đăng cơ ân điển, có thể để cho Thái phi có con cái xuất phủ ở, ý tứ cũng là để cho công chúa, Hoàng tử tận hiếu." Vương Sóc nói."Là điều lệ gì?""Hiện giờ Đại Hoàng tử nhất mạch không nói, lão thái phi đã sớm đi rồi.

Nhị Hoàng tử, Tứ Hoàng tử, Thất Hoàng tử mặc dù chết, mưu nghịch nhưng vẫn có nhi tử, những hoàng tôn này cũng có thể gánh vác trách nhiệm phụng dưỡng Thái phi.


Còn nữa, công chúa cũng là huyết mạch Tiên đế, những thái phi có công chúa kia cũng có thể đến phủ công chúa an hưởng tuổi già." Vương Sóc đề nghị, chủ yếu vẫn là để Thái phi có trọng lượng xuất cung, miễn cho ở trong cung vướng tay vướng chân.

Thái phi xuất cung, ít nhất phải mang theo nô tài đã quen hầu hạ đi, nội thị cung nhân trong cung lại có thể thanh tẩy một lần nữa, thuận tiện cho Vương Sóc khống chế hậu cung."Hoàng tử mưu nghịch, tội không bằng Thái phi, dù sao cũng là ta đương quyền, ngươi nói cho hoàng tôn phong hào gì thì thích hợp, Tứ Hoàng tử, Thất Hoàng tử, Bát Hoàng tử đều còn bị nhốt ở tông nhân phủ đây!"Đồ Cảnh cũng buồn rầu, nếu Tiên đế còn sống, mặc cho hắn giết con hay là tù nhân, đám triều thần nửa cái rắm cũng không dám thả, nhưng hắn đăng cơ, cũng không thể nhìn đường huynh đệ bị áp giải ở trong lao đi.

Nhưng cứ dễ dàng thả ra như vậy, Đồ Cảnh lại không cam lòng, chẳng phải là có vẻ hắn quá yếu đuối, dễ khi dễ sao? Giống như tên Tứ Hoàng tử ngu xuẩn kia, lúc trước cho hắn thêm bao nhiêu tắc nghẽn!Đích xác không thể nhẹ không được, Vương Sóc trầm ngâm trong chốc lát, nói: "Có thể để cho mấy vị Hoàng tử còn sống xuất gia hay không, ngươi ban pháp hiệu cùng đạo tràng, miếu thờ, để cho bọn họ cầu phúc cho Tiên đế, chuộc thân tội nghiệt của mình, tốt nhất là ở phụ cận Hoàng Lăng, như thế vừa không thấy máu tanh, vừa thể hiện nhân từ của ngươi, cũng không đến mức để cho bọn họ quá mức thoải mái.”"Cũng được, chờ..."Đồ Cảnh vốn định nói chờ thái hậu thăng chức liền làm, đột nhiên mới nhớ tới nàng còn chưa đáp ứng tiếp nhận danh hào hoàng thái hậu: "Nương nương vẫn không nhả ra sao?""Yên tâm, ngươi cứ nhìn đi! Mỗi ngày ta đều đi khuyên bà ta, vẫn có thể chắc chắn rằng bà ta có thể suy nghĩ thông suốt.

Nếu bà ta vẫn không nghĩ ra thì mạo hiểm để bà ta chết bệnh đi.

Suy nghĩ lúc trước cũng đúng, nương nương có thể nghĩ thông suốt là tốt nhất, thanh danh ta và ngươi cũng dễ nghe hơn một chút.


Ta biết ngươi có tình cảm với nương nương, nhưng chuyện này...!Ai..."Vương Sóc cũng nói không được nữa, tình huống liền bày ra ở đó, hiện tại ngoại giới còn không biết tin tức Hoàng hậu thanh tỉnh, cũng may chuyện Hoàng hậu bệnh nặng phát sinh trước khi Hoàng tử mưu nghịch, Tiên đế băng hà, bằng không đến lúc đó Hoàng hậu bệnh qua đời, thuyết âm mưu lại có thị trường.Hai phu thê nói hai câu nhàn thoại, cùng nhau ăn cơm, lại tự mình đi bận rộn, Hoàng đế mới đăng cơ và Hoàng hậu mới được phong đều rất bận rộn.Vương Sóc tuyên nữ quyến Vương gia tiến cung, đây là lần đầu tiên Vương Sóc tuyên nữ quyến Vương gia tiến cung.

Lúc Vương Sóc lên làm Trung Sơn Vương phi, lão thái thái Vương gia liền an tĩnh như gà, sợ Vương Sóc tìm bà gây phiền toái.

Đợi đến khi Vương Sóc trở thành Hoàng hậu, lão thái thái lại càng ăn không ngon ngủ không yên, nghĩ đến những triều thần Vương Sóc chuyển đến, nghĩ đến thảm tượng lúc trước của Hầu Vĩnh Tường hầu phủ thì sợ tới mức thần kinh suy nhược, mỗi ngày đều lộ quầng thâm.

Cho dù là Nhị thẩm, Tam thẩm cũng đang suy nghĩ kỹ bản thân xem lúc trước có phải có chỗ nói chuyện không kỹ hay không, hiện tại phải tìm bổ sung trở về, lo sợ bất an.Nào biết Vương Sóc vẫn không tuyên bố các nàng ức kiến, lấy mình độ người, các nàng cũng không cảm thấy Vương Sóc có rộng lượng như vậy, loại cảm giác chờ một đôi giày khác rơi xuống đất, thật sự là...Vương Sóc tuyên người tiến cung, định dạng phải đi qua quy trình tiêu chuẩn, ban lễ vật cho mấy vị thân thích trưởng bối liền để cho các nàng trở về, toàn bộ quá trình có thể nói là mẫu lễ nghi Hoàng thất, quy củ lại quy củ, nhưng cũng không nhìn thấy một chút thân thiết nào.Vương Sóc Tuyên bọn họ vào cung cũng chỉ là công khai cho dư luận một chuyện, đó là Hoàng hậu và nhà mẹ đẻ có quan hệ không tốt, cũng là một chỗ chỉ trích.

Vương Sóc cũng là cho Vương lão gia tử một lời giải thích.


Bề ngoài, nàng nguyện ý tôn sùng Vương gia, chỉ cần người Vương gia an phận thủ thường.

Vương lão thái gia tâm lĩnh hội, gọi các nhi tử đã phân gia đến cùng nhau nói một trận cảnh tỉnh, trung thành vương sự thường nói, sau đó để Vương Thủ Trung hầu hạ hắn ở thôn trang ngoại ô kinh thành, tu dưỡng thể xác và tinh thần.Đến tình trạng này của Vương Sóc, đã không còn hứng thú đắc ý khoe khoang ở trước mặt kẻ thất bại , không có ý nghĩa ~Chuyện Ân Khoa trên triều đình vừa mới bắt đầu, sự tình truy phong còn chưa có ầm ĩ ra kết quả, Vương Sóc đã sắp sinh.Phúc Tuệ trưởng công chúa ở trong cung một tháng trước ngày dự sinh của Vương Sóc, Phúc Tuệ trưởng công chúa luôn luôn yêu thương Vương Hi Hoàng, cũng đưa tiểu nha đầu cho Cố thị chiếu cố, chỉ sợ ngụ ý không tốt, mang nữ nhi cho Vương Sóc.Thật cẩn thận từng li từng tí chiếu cố Vương Sóc đến khi sinh con, Vương Sóc cắn khăn tay giãy dụa trong phòng sinh, trong lòng không đúng lúc nghĩ đến, may mà Đồ Cảnh không có cosplay nam chính trong phim thần tượng hô to muốn ở bên cạnh ở ngoài phòng sinh , bằng không nàng nhất định ngất đi mất.

Sinh con là một chuyện phi thường không có mỹ cảm, thậm chí có chút ghê tởm, có thể cảm thấy muốn phân muốn tiểu cùng một lúc, nếu là nam nhân nhìn thấy còn không phải lưu lại bóng ma tâm lý sao.Vương Sóc không đúng lúc tự trêu chọc bản thân, phảng phất đau đớn trên người đều nhẹ hơn một chút.Lúc Đồ Cảnh hạ triều trở về là lúc hài tử vừa lúc sinh ra, mặt trời đỏ mới mọc, chiếu lên ngói lưu ly điện Phúc Hi lấp lánh, một tiếng trẻ con vang dội bên tai Đồ Cảnh, nội thị cung nhân vội vàng quỳ xuống chúc mừng.Phúc Tuệ trưởng công chúa tự tay ôm đứa nhỏ đi ra, vui vẻ chúc mừng Đồ Cảnh: "Là một công chúa.”“Công chúa tốt, công chúa tốt, nàng chính là công chúa tôn quý nhất triều ta!” Đồ Cảnh tiếp nhận một con khỉ da đỏ nhỏ, không biết từ đâu nhìn ra mỹ mạo cùng trí tuệ, tự mình khen ngợi.Phúc Tuệ trưởng công chúa vốn còn lo lắng Đồ Cảnh đăng cơ sẽ muốn một nhi tử kế thừa gia nghiệp, vững vàng thống trị, không nghĩ tới Đồ Cảnh nhìn thấu như vậy.

Phúc Tuệ trưởng công chúa nghĩ kỹ, trước nở hoa sau kết quả một loại lời an ủi đều không có đất dụng võ.Kỳ thật, Vương Sóc đã sớm biết mình đang mang thai một nữ nhi, thái y trong cung cũng không phải ăn cơm khô, Đông y bác đại tinh thâm, Vương Sóc cũng không hoài nghi.

Vương Sóc cũng đã sớm ám chỉ cho Đồ Cảnh đầy đủ, thập phần chú ý bồi dưỡng tình cảm cha con, không nhìn tư thế Đồ Cảnh ôm hài tử thuần thục như vậy, lúc Vương Sóc ôm gối đầu luyện tập cũng đã lôi kéo Đồ Cảnh tập cùng nhau."Mặt trời đỏ mới mọc, là tia sáng lớn, lại là ở Điện Phúc Hi rồng bay lên, gọi là Húc đi, công chúa tôn quý nhất của trẫm, Đồ Húc!" Đồ Cảnh ôm hài tử, nhìn ánh mặt trời ngoài điện xuyên thấu tầng mây chiếu rọi trong điện Phúc Hi, độ.ng tì.nh nói.Phúc Tuệ trưởng công chúa nhìn một màn này thì được an ủi, ôm Đồ Húc công chúa vào cho Vương Sóc nhìn, đây cũng là một sở thích kỳ lạ của Vương Sóc, cư nhiên muốn tự mình cho đứa nhỏ bú sữa, Phúc Tuệ trưởng công chúa khuyên không được, chỉ đành giúp nàng giấu diếm.Công chúa Hoàng thất, cũng là đứa bé đầu tiên của thế hệ này, lại là đích xuất, các triều thần cũng vô cùng vui mừng, nguyên một tháng thượng triều Đồ Cảnh đều cười, có lão thần cậy già lên mặt, Đồ Cảnh cũng cười cho qua.Mà vị công chúa này cũng đích thật là phúc tinh, sau khi trăng tròn, Nguyên Hoàng hậu nương nương hôn mê đã tỉnh lại.

Nương nương nghe nói các Hoàng tử mưu phản, Tiên đế băng hà thì đau lòng vạn phần, giận dữ mắng mấy Hoàng tử lòng lang dạ thú, uổng công làm con người, lại đánh giá Đồ Cảnh đăng cơ thuận theo ý trời, là may mắn của vương triều.


Nguyên Hoàng hậu nương nương biết nghe lời nên được thăng chức tăng lương lên làm Hoàng Thái hậu , chuyển đến Thọ Khang cung, giao Phượng Ấn và Trung cung tiêu biểu cho Vương Sóc.Được thăng thành Thái hậu nương nương là một đại hỉ sự.

Vương Sóc ra tháng, cũng không kiên trì tự mình nuôi nấng công chúa, chỉ tuyển một vú em ma ma có gia thế trong sạch đến chăm sóc.Trên triều đình, Đồ Cảnh hạ ân chỉ thả Tứ hoàng tử và Bát hoàng tử, giao trách nhiệm xuất gia làm tăng, cầu phúc cho Tiên đế và Thái hậu, cũng ban thưởng pháp hiệu và miếu thờ tại phụ cận Hoàng lăng.

Nghe được Bát hoàng tử tuổi còn nhỏ không thích ứng lối sống của tăng nhân, còn cố ý hạ chỉ chuẩn bị thêm trứng gà vào đồ ăn, sinh hoạt thường ngày cũng dựa theo tiêu chuẩn của cao tăng đắc đạo, không nhất thiết để cho nhóm đường huynh đệ phải trôi qua quá cực khổ.Hoàng đế khoan dung, độ lượng, không quan tâm tiểu tiết quan tâm huynh đệ như Bệ hạ, quả thực khiến người ta cảm động đến rơi nước mắt, tìm không được một điểm sai.

Tứ hoàng tử, Thất hoàng tử và Bát hoàng tử cùng nhau dâng tấu chương thỉnh tội, thừa nhận sai lầm, nguyện ý cầu phúc tiêu tội ở Hoàng lăng suốt quãng đời còn lại, triều thần cũng tung hô vạn tuế, ca tụng công đức.

Từ đó, triều thần không còn chú ý đến tin tức mấy vị Hoàng tử nữa, các Hoàng tử thân mang tội lại chẳng khác người thường,Hoàng đế lại hạ chỉ phong Hoàng trưởng tôn của phủ Đại hoàng tử là Quốc công, con trai trưởng của phủ Nhị hoàng tử cũng được phong Quốc công, Thất hoàng tử và Bát hoàng tử tuy rằng có dòng dõi nhưng đều không phải con vợ cả, nên cũng chỉ phong hầu tước, nhưng cũng có tư cách mở phủ.

Hoàng đế hào phóng ban cho phủ đệ và tiền bạc mở phủ, hoàng trang, khiến Thái phi xuất cung nhập phủ có con cháu phụng dưỡng, đương nhiêu bổng lộc hằng năm trong cung sẽ không thiếu phần của nhóm Thái phi.Ngay cả nhóm công chúa cũng có thể đón mẫu phi của mình đến phủ tận hiệu, lập tức Hoàng thất một mảnh hài hoà, người người cảm kích tân đế, tân hậu.Tân hậu được người người cảm kích đang ngồi ngay ngắn ở trước mặt Thái hậu nương nương, cười nói: “Nương nương đã nhìn thấy thành ý của ta chưa?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.