Hồng Lâu Phương Thức “Hiền Hậu” Thượng Vị

Chương 124: Chương 124




Thánh chỉ Đồ Cảnh ban xuống thực sự kinh thiên động địa, thành công khẳng định lại địa vị của Vương Sóc, Vương Sóc thời gian qua ở trong cung lại luôn xây dựng thế lực, chuyện thẩm vấn Triệu Hỉ thấm thoát đã hoàn thành.Vương Sóc lẳng lặng chờ ở sảnh phụ cùng Đồ Húc.Vừa rồi ở chính điện, lúc kéo Triệu Hỉ xuống, Vương Sóc đã để Đồ Húc tránh ở ngoài viện, nàng nghĩ vợ chồng bọn họ chắc sẽ cãi vã hoặc bất đồng về tiếng nói, nàng không muốn gạt Đồ Húc mới để cho nàng ta tránh mặt ở bên ngoài, không nghĩ rằng Đồ Cảnh sẽ thổ lộ như vậy.Bây giờ, Đồ Húc đã nghe được cuộc nói chuyện xảy ra trong chính điện, đang nài nỉ với Vương Sóc: "Nương, phụ hoàng đã biết sai rồi, nương sẽ tha thứ cho phụ hoàng chứ? Không phải là trong hoạn nạn mới thấy chân tình sao, cũng may qua đợt ngã bệnh này, phụ hoàng đã nhận ra chúng ta là những người yêu thương phụ hoàng thật sự."“Con muốn nương tha thứ cho phụ hoàng con sao?" Vương Sóc v.uốt ve cái đầu nhỏ của Đồ Húc hỏi, thật ra thì không cần hỏi, chỉ nhìn ánh mắt lấp lánh của Đồ Húc thì nàng đã biết nàng ta muốn gì rồi."Đây là chuyện của nương, con nghe lời nương." Đồ Húc đã không còn là tiểu công chúa vì được chiều chuộng mà sinh hư kia nữa, tuy mấy tháng chỉ là một khoảng thời gian ngắn ngủi, nhưng cũng đủ để nàng ta hiểu được lòng người hiểm ác, cung đình khó sống, tham chính mấy ngày, nàng cũng biết đến hai chữ thận trọng.qua“Được rồi, bây giờ con còn nhỏ, nương sẽ không nói gì cho con hết, khi con lớn lên một chút nữa sẽ bất giác hiểu được thôi, hiện giờ, nương chỉ nói với con điều này, chuyện khác thường tất có vấn đề, đừng quá hiểu rõ lòng người, để rồi tuyệt vọng với nhân thế, cũng đừng nghĩ họ quá tốt, như vậy con sẽ là người chịu thiệt." Vương Sóc ần cần chỉ bảo nàng ta, rằng quan hệ giữa nàng và Đồ Cảnh, không phải là một lời tỏ tình, hay biểu hiện ra hình ảnh đôi phu thê hòa thuận là có thể giải quyết được."Nương, là con nhìn phụ hoàng quá tốt sao?" Đồ Húc nghiêng đầu hỏi, nàng ta bằng lòng tin tưởng những lời Đồ Cảnh nói là thật lòng, đây là phụ thân của nàng mà, từ nhỏ Đồ Húc chính là dưới hào quang ân ái của cha mẹ mà lớn lên, bình thường có biết bao người hâm mộ nàng được cha mẹ yêu thương cưng chiều."Chúng ta cứ chờ xem.

Mọi thứ đều dùng sự thật để nói chuyện, nương sẽ không nói cho con biết đáp án, mà sẽ để con tự mình nhìn thấy." Vương Sóc sờ sờ đầu Đồ Húc, bảo nàng ta đi ngủ rồi ngày mai mới nói cho nàng ta biết chuyện đã xảy ra."Con không ngủ được, chúng ta chờ Thanh nhi trở về đi." Đồ Húc kiên trì, không có tin tức xác thực, nàng ta cũng không ngủ được."Nghe theo con vậy." Vương Sóc cũng không phản đối, tiểu nhi tử mất ngủ một đêm cũng không ảnh hưởng gì mấy, huống chi sớm muộn gì nàng ta cũng phải đối mặt với sự lựa chọn giữa cha và mẹ, hôm nay biết được chân tướng, cũng coi như chuẩn bị trước tâm lí.Đến canh ba, Thanh nhi cuối cùng đã trở về."Tra hỏi thế nào rồi, nói đi, không cần kiêng dè Công chúa." Chỉ nhìn sắc mặt Thanh nhi, Vương Sóc liền biết sẽ không phải tin tốt.“Triệu Hỉ thú nhận, An quốc công, Thuận quốc công, Chử quốc công cùng nhau cấu kết, liên hợp với mấy vị trưởng lão và thế lực còn sót lại của các Hoàng tử tiền triều, muốn bức bệ hạ thừa nhận con nuôi, kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước.

Bởi vì...!bởi vì...!bởi vì, bệ hạ không thể có nhi tử.” Thanh nhi do dự một hồi mới nói rõ ràng, đó cũng là điều khó nói nhất, còn lại là những vấn đề khá đơn giản: "Khi bệ hạ còn là Trung Sơn Vương, tiên đế cũng đã lưu lại người kế vị.


Lúc trước là vua yếu thần mạnh, thế nên tiên đế đã có đề phòng bệ hạ sẽ âm mưu chiếm đoạt ngôi vị, hơn nữa tiên đế cũng hiểu rõ tính tình ngang ngạnh của chủ tử, tiên đế cũng biết về lời hứa của bệ hạ khi cầu thân với chủ tử, bởi vậy biết rõ khi bệ hạ nạp thiếp, nhất định chủ tử và bệ hạ sẽ sinh ra hiềm khích, bọn họ cũng dựa vào đây mà khiêu khích mối quan hệ giữa hai người.

Sau khi chủ tử mang thai, tiên đế đã lập tức mời ngự y đến bắt mạch, khi ngự ý nói đó là nữ nhi, tiên đế vì muốn bệ hạ vứt bỏ suy nghĩ muốn đoạt ngôi, đã cho bệ hạ uống thuốc triệt sản.


Chỉ là tiên để chưa kịp tiết lộ điều này cho bệ hạ, bệ hạ đã đăng cơ rồi.”“Là ai động thủ?” Vương Sóc bình tĩnh hỏi, nàng vốn đoán được sẽ có mánh khóe, nhưng không nghĩ tới nó lại cẩu huyết như vậy."Là thái y viện đưa thuốc, tổng quản của đại chính điện tự tay hạ thuốc vào ly, còn tiên để tận mắt nhìn thấy bệ hạ uống thuốc, tất cả mọi chuyện chỉ có ba người biết, tiên đế thì đã băng hà, thái y viện thì về quê, trên đường gặp thổ phỉ đã bỏ mạng, mãi cho đến khi đại tổng quản của chính điện qua đời, hắn ta có thu nhận một tiểu thái giám làm đồ đệ, chính là tiểu thái giám này đã đem tin tức nói cho đám người An quốc công, Thuận quốc công." Thanh nhi đem hết đầu đuôi mọi chuyện trong miệng Triệu Hỉ nói ra, thái y viện là tiên để giết, để tránh để lại hậu họa sau này, còn đại tổng quản lúc đó là Đồ Húc hạ lệnh giết, nói đúng hơn là "bị tuẫn táng"."Vậy chuyện này đã có bao nhiêu người biết?" Vương Sóc lại hỏi."Hiện tại chưa rõ đã có bao nhiêu người biết được tường tận sự việc, nhưng có thể khẳng định là An quốc công, Thuận quốc công đã biết, đây là thông tin quan trọng, lại là cơ hội hiếm có để lật ngược thế cờ, bọn họ sẽ không tùy ý nói lung tung, ít nhất ngay cả Chử quốc công là người cùng cấu kết, thậm chí là người mở đầu mọi chuyện cũng không biết." Thanh nhi nhẹ giọng nói."Vì thế nên..." Vương Sóc thở dài một hơi, nói: "...phải nói rằng bệ hạ chúng ta rất nhanh nhẹn, lại suy nghĩ chu đáo, nghe được tin dữ như thế, trong nháy mắt liền nghĩ ra phương pháp đối phó tuyệt diệu — là làm bộ thâm tình.

Hắn đuổi phi thiếp được sủng hạnh đến chùa Hoàng n xuất gia, lại ban thánh chỉ biểu thị không nạp thiếp, rồi thổ lộ tình cảm với ta như thế, nếu ta không thể vì sinh Hoàng tử cho Đồ gia, vậy ta đương nhiên sẽ trở thành tội nhân thiên cổ.

Mà bệ hạ lại chẳng làm gì sai, cùng lắm chỉ bị mắng là quá si tình, tông thất ước gì hắn thâm tình như vậy, để cho con cháu bọn họ có cơ hội bước lên Đan Chương ngồi trên long ỷ, còn nếu các triều thần có ý kiến, thì cứ để Hoàng hậu được đế vương thâm tình như ta đi đàn áp, nói không chừng còn có cả những thiếu nữ hâm mộ sự si tình của bệ hạ...!Tốt, tốt, tốt, kế sách tuyệt diệu như vậy trong nháy mắt đã có thể nghĩ ra được, quả nhiên là trượng phu của ta, không hổ là bệ hạ chúng ta!”"Chủ tử...""Nương...""Ta là được dạy dỗ đàng hoàng, uổng công ta tự xưng mình thủ đoạn cao minh, không nghĩ tới núi cao còn có núi cao hơn, ta còn chẳng biết phu quân của ta là một cao thủ diễn xuất!" Vương Sóc lẩm bẩm, tự giễu chính mình."Nương, người đừng đau lòng quá, nếu phụ hoàng không cần chúng ta, chúng ta cũng không cần phụ hoàng, nương, người đừng đau lòng." Đồ Húc ôm Vương Sóc liên tục an ủi."Ta không đau lòng." Vương Sóc tự giễu cười, nàng và Đồ Cảnh cũng không khác gì nhau, Đồ Cảnh làm bộ thâm tình, muốn hắt nước bẩn lên người nàng.


Vương Sóc làm bộ rộng lượng, tính toán cẩn thận từ từ lật đổ hắn, đều là kẻ tám lạng, người nửa cân, chó chê mèo lắm lông làm gì, cũng chỉ thành trò đùa cho thiên hạ thôi.Nhưng vì sao, vì sao Vương Sóc vẫn không kìm được mà rơi nước mắt, chẳng lẽ tình cảm của nàng đối với Đồ Cảnh thật sự đã sâu đậm đến mức này sao? Có lẽ người xưa đã nói đúng, tình cảm mưa dầm thấm lâu của Đồ Cảnh đã chạm đến Vương Sóc, thời gian đúng là chất xúc tác tốt nhất, nó đem những ngày thanh bình trở thành những hồi ức ngọt ngào.

Thời gian cũng là chất tẩy rửa tốt nhất, đem tất cả các màu sắc rực rỡ của quá khứ, dưới sức gột rửa của thời gian mà trở nên nhạt nhòa."Nương, con sẽ luônở bên nương, nương còn có con, con nhất định sẽ nghe lời nương, chăm chỉ học hành, tập trung triều chính, sau này con sẽ phụng dưỡng nương, nương sẽ là mẫu thân được tôn quý nhất thiên hạ." Đồ Húc vùi đầu vào trong ngực Vương Sóc, buồn bực nói.“Đúng vậy, chủ tử, người còn có Công chúa, còn có thuộc hạ, thuộc hạ cũng sẽ luôn ở bên người, đi qua núi đao biển lửa, thuộc hạ luôn sẵn lòng!” Thanh nhi cũng chậm rãi đi vào, quỳ gối trước mặt Vương Sóc.Vương thúc một tay vu.ốt ve đầu Đồ Húc, một tay vỗ nhẹ bả vai Thanh nhi, mỉm cười, đúng vậy, nàng không cô đơn, ít nhất nàng vẫn còn có nữ nhi tri kỷ, còn có thuộc hạ trung thành.Vương Sóc kéo Đồ Húc ra khỏi ngực nàng, nói: "Húc nhi ngoan, sau này nương sẽ trông cậy vào con, cho nên...!Con hãy nghỉ ngơi trước đi.”Đồ Húc không nghe, hai câu này chẳng liên quan gì, nàng ta cũng không yên tâm để mẫu than ở lại một mình, làm nũng nói: "Nương, con sẽ ở cùng người."“Nếu con muốn trở thành chỗ dựa cho ta, thì con phải mau lớn lên, khỏe mạnh trường thọ, ngủ đúng giờ là điều kiện bảo đảm sức khỏe cho con, được rồi, mau đi ngủ đi, yên tâm, nương đã là người lớn rồi, sẽ có chừng mực." Vương Sóc chú ý giọng điệu của mình, cố gắng đối xử với Đồ Húc như một người trưởng thành độc lập, nếu muốn để cho nàng ta gánh vác trọng trách triều chính, từ nhỏ cũng không nên đánh giá thấp nàng ta.Tiễn Đồ Húc lưu luyến không rời đi rôid, Vương Sóc mới bắt đầu xử lý chuyện chính, không thích hợp để cho trẻ con biết.“Triệu Hỉ thế nào rồi?”"Chết rồi, đám gia nhân cũng được thăng chức, tốt nhất nên thông báo, rằng dây trói tay chân là cống phẩm của xưởng dệt Giang Nam, đảm bảo không để lại dấu vết là do chết ngạt, Triệu Hỉ không có tư cách gặp ngự y, nên sẽ không ai nhìn ra được sơ hở, cho dù có qua kiểm tra pháp y đặc biệt, cũng chỉ có thể đưa ra kết luận phạt đánh bằng trượng quá nặng không thể chịu nổi nên bỏ mạng." Thanh nhi bẩm báo."Ừm, rất tốt, chỉnh đốn lại đội ngũ, chấn chỉnh lại tư binh của ta, chú ý loại bỏ hết những người đã thành thân, tâm tư không ở trong quân đội, những kẻ có ý định khác thường, và gián điệp của kẻ khác, đây là con bài tẩy của ta, nhất định không để xảy ra sai sót.” Vương Sóc lần nữa phân phó."Chủ tử yên tâm, thuộc hạ sẽ truyền đạt cho Chu Tước, nhất định không bỏ lỡ đại sự của chủ tử." Thanh nhi trầm giọng đáp.Huyền Vũ, Tố Trinh sau khi lập gia đình liên lạc cũng ít đi, Tố Trinh lại càng theo trượng phu mà rời xa quân đội, Chu Tước là người hầu hạ gần gũi với Vương Sóc nhất, được nàng tín nhiệm sâu sắc, thế nên lúc này Vương Sóc mới phái nàng ta tiếp quản tư binh.

Trải qua cuộc nói chuyện ông nói gà bà nói vịt với Huyền Vũ, Vương Sóc càng thêm nghiêm khắc với tư binh."Ừm, nội cung giao cho ngươi, giám sát thật tốt cho ta, thế lực của chúng ta cũng không nhỏ, chú ý đừng kinh động đến bệ hạ, ta sẽ đi nói chuyện với Thái hậu." Vương Sóc phân phó."Vâng, Thanh nhi nhất định làm tròn sứ mệnh."Vương Sóc gật đầu, phất tay bảo nàng ta lui ra, cái gì nên bố trí cũng đã bố trí, hiện tại chỉ chờ thời gian phát huy uy lực.Vương Sóc ngồi mất ngủ một đêm ở sảnh điện, ngày hôm sau hốc mắt đen cộng thêm tơ máu đỏ, bộ dáng nhìnrất chật vật.


Đồ Cảnh hôm qua lăn qua lăn lại nửa ngày, bệnh tình càng nặng thêm, ngự y đang đen mặt châm cứu, Vương Sóc cũng không dám quấy rầy, ngoan ngoãn ngồi ở một bên quan sát.Chờ ngự y châm cứu xong, Vương Sóc mới tiến lên thăm hỏi."Nương nương, người muốn nói gì cũng nên nói mười lăm phút thôi, bệ hạ cần tĩnh dưỡng." Ngự y không chút lưu tình nhắc nhở.Vương Sóc ra vẻ cao quý gật đầu, chờ ngự y cùng cung nhân lui xuống, mới nhịn không được cười ra, nói: "Ngự y đúng là càng ngày càng uy phong, ta cũng không dám chọc đến hắn.”“Đúng vậy, nếu đắc tội với hắn, hắn ta mà bỏ thêm hai cân Hoàng Liên vào trong thuốc thì ta sẽ thế nào chứ? Ta đã sớm hoài nghi ngự y đang báo tư thù, thuốc kia vừa đắng vừa chua, còn có mùi nước ôi, đúng là ghê tởm."“Ngài nói như biết nước ôi có mùi gì vậy." Vương Sóc cười mắng."Thật tốt." Đồ Cảnh cười nằm trên giường, kéo tay Vương Sóc nói."Tốt gì? Mỗi ngày uống nước ôi mà tốt sao?"“Nhìn thấy nụ cười tươi sáng của nàng thật tốt, Cao Mẫn, mười mấy năm rồi, ta đã quên nói cho nàng biết, ta rất hạnh phúc khi có nàng bên cạnh." Những lời yêu thương của Đồ Cảnh không mất tiền mua mà cứ tuôn trào."Cả hai đều là đôi vợ chồng già rồi, ngài còn nói gì vậy." Vương Sóc giãy dụa muốn rút tay ra, nhưng Đồ Cảnh nắm quá chặt, nàng chỉ có thể mặc kệ Đồ Cảnh nắm lấy tay nàng, từ từ đỏ mặt, hai tai nàng đều đỏ như nhỏ máu rồi.Vương Sóc bối rối nhìn chung quanh, nói sang chuyện khác: "Sáng nay cung nhân đến báo, Triệu Hỉ mất rồi." Vừa nói ra miệng Vương Sóc liền nhịn không được cắn cắn môi, thầm giận mình đã định sẽ không nói ra chuyện này, tự nhiên nhắc tới làm gì.Đồ Cảnh nhìn bộ dáng ảo não của Vương Sóc, chỉ cảm thấy nàng đáng yêu, nói: "Triệu Hỉ tuy là tội nhân, nhưng tốt xấu gì cũng theo ta nhiều năm như vậy, ban cho hắn hậu sự đàng hoàng là được."“Ừm, ta sẽ phân phó." Vương Sóc gật đầu."Gần đây ta dưỡng bệnh, cũng không có chuyện gì nhiều, trước tiên tạm thời mượn Diệp Bản Lễ qua đây là được." Đồ Cảnh nói."Mượn hay không mượn gì chứ, Diệp Bản Lễ vốn đã là phó tổng quản của đại chính điện, là ta đã bảo hắn đến giúp đỡ ngài mà." Vương Sóc vội vàng cử Diệp Bản Lễ tới."Đột nhiên thay đổi người, ta thì không sao, ngược lại nàng phải xử lý triều chính, lại vừa xử lý hậu cung, hàng ngày còn chăm sóc ta, giúp đỡ Húc Nhi, vất vả như vậy, ta không nỡ mang đi người hữu dụng bên cạnh nàng.

Trước tiên để Diệp Bản Lễ tạm thời tiếp quản, đợi sức khỏe ta tốt rồi, sẽ đề bạt người khác lên là được.” Đồ Cảnh cái chính vẫn là muốn đại tổng quản của đại chính điện là tâm phúc của hắn."Ừm, nghe lời ngài." Vương Sóc cười đáp, trong nụ cười tràn đầy yêu thương, không một chút che đậy..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.