Kiếm Việt cười hỏi Tô Kính, Tô Kính im lặng không lên tiếng. Ở dưới huyệt động hắn đã dùng Lục Đạo thần giám, đem tất cả những thứ có thể phục chế ghi lại. Từ trên người vị kiếm tiên kia hắn đã học được rất nhiều thứ. Thế nhưng vẫn còn chưa đạt tới trình độ có thể tiêu hóa được.
Thời gian chuyến đi này quá ngắn, bất quá đây cũng là thiện ý lớn nhất của Tàng Kiếm đạo cung rồi. Nếu như lại có yêu cầu xa vời khác, như vậy cũng không cần thiết. Để cho hắn có cơ hội tự mình gặp Kiếm tiên, đối với con đường tu hành tương lai của hắn cũng đã có chỗ tốt khổng lồ rồi. Huống chi Tô Kính lại cả gan làm loạn, dám trực tiếp dùng Lục Đạo thần giám để quan sát.
- Được rất nhiều lợi ích.
Tô Kính cũng không giấu diếm mà nói lời cảm tạ với Kiếm Việt.
- Nên làm, nên làm. Nếu đã ủng hộ ngươi, chuyện đề cao thực lực của ngươi cũng là chuyện cần làm đầu tiên a. Nếu như ngươi chết, chúng ta lại phải ủng hộ hài tử của ngươi, như vậy sẽ càng phải tốn một cái giá lớn hơn nha.
Kiếm Việt nói rất trực tiếp, Tô Kính cũng không biết mình nên khóc hay nên cười.
Kiếm Việt lại dẫn Tô Kính đi thăm quan. Sau khi biết một nhóm người trong Tàng Kiếm đạo cung, lúc này hắn mới đưa Tô Kính trở về Địa Ngục tam đảo. Chuyện kế tiếp của Tàng Kiếm đạo cung chủ yếu chính là phân tích bản vẽ Ngũ Hành đại pháo, trong một đoạn thời gian rất dài có lẽ sẽ không có chi viện khác cho Tô Kính nữa.
Trước khi đi, Tô Kính góp nhặt một nhóm lớn vật liệu gỗ, giao cho Kiếm Việt.
Kiếm Việt dùng danh nghĩa bản thân tặng cho Tô Kính một khỏa phi kiếm mà chính hắn đã từng dùng qua. Đáng tiếc thứ này là từ thượng cổ lưu truyền xuống, không có cách nào phù hợp với kiếm đạo của hắn, cho nên cuối cùng hắn mới bỏ qua.
Thứ này, đối với Kiếm Việt mà nói, cũng chỉ là vật kỷ niệm, các sư huynh đệ khác cũng không dùng được, cho nên hắn mới đưa tặng cho Tô Kính.
Tô Kính cũng không phải là kiếm tu, cũng không cần phải lo lắng chuyện dùng phi kiếm này sẽ làm ảnh hưởng tới quá trình tu hành của hắn. Chất liệu của thanh cổ kiếm này tương đương với đạo khí. Chỉ có điều vì báo đáp, cho nên Tô Kính đã tặng Kiếm Việt một đạo Ngũ lôi định thân chú, được luyện chế từ Ngọc Thạch. Mà Kiếm Việt lại tu hành Ngũ Hành chân khí, cho nên tuyệt đối có thể nhanh chóng nắm giữ thứ này.
Loại Ngũ lôi định thân chú cấp bậc này đã có thể sinh ra ảnh hưởng khổng lồ đối với cường giả Kim đan. Kiếm tu có công kích cường hãn, phòng ngự rất là bình thường, mà ngũ lôi định thân chú không chỉ có hữu hiệu đối với sinh mạng. Mà bản thân nó cũng là thứ công phòng một thể. Kiếm Việt lập tức thu nhận. Trước khi đi, hắn còn nói với Tô Kính:
- Chờ khi ngươi tiến vào Tà Thần quốc độ, có khả năng ta sẽ được đạo cung phái qua giúp ngươi. Ta đi Vô Ưu thành, mượn mấy Tiểu Yêu, truyền thụ bọn họ một chút kiếm thuật, sau này ngươi cũng có thể dùng bọn họ ở trên chiến trường.
Tô Kính cũng không có để ý mà gật đầu đồng ý, hắn cũng không biết, những Tiểu Yêu mà Kiếm Việt giúp hắn huấn luyện, cuối cùng lại trở thành những kiếm tu cường hãn.
Ý nghĩa tồn tại của đám kiếm tu này chính là, một khi chết trận, Kiếm Việt sẽ lập tức biết được. Khi đó không cần Tô Kính cầu cứu, Kiếm Việt sẽ đích thân tới nơi, nhìn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Tàng Kiếm đạo cung tạm thời thiếu hụt nhân thủ để trợ giúp Tô Kính, cũng sẽ không dễ dàng trực tiếp tham dự chiến đấu. Loại tham dự phương thức này, bên Khổng Tước đạo cung và Tiêu Dao Hầu rất là thuần thục rồi.
Tô Kính trở lại Phục Ma vương thành, không bao lâu sau. Đại quân của đối phương còn chưa có phát động công kích, hiển nhiên việc chủ soái bị ám sát đã dẫn tới đối phương coi trọng. Nếu như vẫn điên cuồng tấn công không ngừng mà nói, đối phương cũng không có nắm chắc bên mình có thể lấy được thắng lợi.
Thế nhưng chiến tranh nhất định sẽ còn tiếp tục. Bởi vì thần dụ cũng đã truyền xuống, đối phương đang chờ đợi chủ soái mới xuất hiện, cho nên mới có khoảng thời gian trì hoãn như vậy.
Mặt khác, các Thần Thuật sư cũng có tổn thất không nhỏ, cần phải bổ sung Thần Thuật sư. Như vậy mới có thể điều khiển ngàn vạn lính đánh thuê Địa Ngục kia.
Không chỉ là bên Tô Kính, quan đội của năm đường khác cũng đều bị cản trở, cũng đang dừng lại. Chuẩn bị giải quyết vấn đề lính đánh thuê Địa ngục vô tận kia.
Tô Kính cũng nghe nói lại chuyện này, hắn lập tức liên lạc với Lâm Tạ Hồng, muốn Lâm Tạ Hồng đưa một nhóm lớn vũ khí tới đây. Bởi vì hắn muốn phản công.
Ở phía đối diện hắn có gần hai trăm vạn đại quân, đang kéo dài ở dọc theo kênh đào. Đối mặt với ba pháo đài cũng không dám tấn công. Lúc trước hắn không tấn công là vì muốn tiêu hao lực lượng của đối phương, mà nếu như đối phương chứ trì hoãn như vậy mà nói. Tô Kính cũng không thể chờ được nữa.
Đợi đến lúc đối phương phát động tử vong chiến sĩ công kích, khi đó hắn cũng chỉ có rút lui, lùi tới hải cảng mà thôi. Mà Phục Ma vương thành này cũng chỉ có thể ngăn cản được một hai ngày, sau đó khó tránh khỏi kết cục bị đánh hạ.
Loại đại quân mấy ngàn vạn chiến sĩ tử vong này công kích, cũng chỉ có thành thị như Ngọc Kinh Thành mới có thể không quan tâm a.
Một lượng lớn trang bị được chở tới, một nhóm lớn tân binh cũng gia nhập vào quân doanh. Loại công kích cứng đối cứng này, tác dụng của lão binh chính là giải quyết dứt khoát. Ít nhất ở trên chiến trường cục bộ, Tô Kính phải dựa vào tân binh mới chiêu mộ tới để đánh trận đầu, sau khi tìm được nhược điểm của đối phương thì mới xuất thủ.
Bên trong phòng họp, kế hoạch tác chiến ở tỏng tay Tô Kính không ngừng được sửa đổi, các phụ tá cũng đang không ngừng nói lên ý kiến của riêng mình.
Những phụ tá này, mấy ngày qua đều đang quan sát hình ảnh chiến trường, sau đó lại nghiên cứu binh chủng của đối phương. Binh chủng đối phương cho xuất chiến có rất nhiều. Quan sát từ xa cũng chỉ có thể nhìn ra được bảy tám phần mà thôi.
Các phụ tá cũng phải tham dự chiến đấu, mà khi hòa bình, chuyện tham dự nội chính lại là trách nhiệm của bọn hắn. Chuyện này cũng không thể so sánh được với Địa Cầu, phụ tá trong Thần Châu thế giới, không phải là cái gì cũng đều biết. Bọn hắn chỉ chuyên chú trên một chuyện, cũng không phải lúc nào cũng ở bên cạnh chủ công. Mà là sẽ đi xử lý sự vụ cụ thể, tránh cho lãng phí nhân tài.
Chuyện này cũng là bởi vì có quá nhiều nhân tài, nhân khẩu quá nhiều, cho nên mới không sợ không có ai để sử dụng.