Hồng Liên Bảo Giám

Chương 111: Khí đế vương (1)



Nguyên Thùy Vũ không ngờ Tiêu Dao Hầu hỏi cái này, mặt gã tái nhợt.

Tiêu Dao Hầu tiếp tục bảo:

- Kim Đan lục trọng của ta cảm ứng được thiên cơ, tuy rằng không thể tiên tri nhưng ngươi mà nói dối là ta biết ngay.

Ngữ điệu Tiêu Dao Hầu bằng phẳng nhưng Nguyên Thùy Vũ cũng là cường giả Kim Đan, gã cảm giác sát khí trong đó.

Nguyên Thùy Vũ rời khỏi Nguyên gia đi Mang Sơn, hôm nay đến Ngọc Kinh thành là hai hành động hoàn toàn trái ngược, Tiêu Dao Hầu hỏi ngay điểm then chốt.

Ngữ điệu của Tiêu Dao Hầu vẫn bình tĩnh nói:

- Tuy ngươi từ nhỏ không ở nhà nhưng ta biết Lăng Hồng rất thương đệ đệ nhà ngươi.

Nguyên Thùy Vũ rợn tóc gáy, nếu còn nói tiếp chỉ sợ muốn gã trăn trối.

Nguyên Thùy Vũ không dám do dự nữa, vội ngắt lời Tiêu Dao Hầu tuôn ra bí mật của Mang Sơn đạo phái:

- Tỷ phu, Mang Sơn muốn thay thế U Minh Đạo Cung!

Tiêu Dao Hầu sầm mặt xuống:

- Ta biết điều đó, ta hỏi là tại sao ngươi làm việc cho Mang Sơn đạo phái?

Nguyên Thùy Vũ hơi yên lòng.

Mang Sơn muốn thay thế U Minh Đạo Cung không phải mới kế hoạch một, hai ngày, tuy xem như bí mật nhưng ở trong mắt người như Tiêu Dao Hầu chỉ còn kém nói toạc ra.

Lời nói của Nguyên Thùy Vũ xem như lời chứng, nếu Tiêu Dao Hầu vận động tốt thậm chí có thể trực tiếp xuất binh tấn công Mang Sơn.

Đừng nhìn Mang Sơn đạo phái cường giả như mây, tấn công Mang Sơn không chỉ là việc bên quân đội, cường giả mười hai Đạo Cung, hoàng tộc cũng sẽ đi cùng. Một môn phái dù làm gì cũng không đấu lại toàn bộ đế quốc.

Nhưng Tiêu Dao Hầu lo lắng không phải chuyện này. Mười hai Đạo Cung bị thay thế một là chuyện của U Minh Đạo Cung, Tiêu Dao Hầu sẽ không vì nguyên nhân này đi tấn công Mang Sơn đạo phái. Tiêu Dao Hầu muốn biết có lẽ chỉ là suy nghĩ trong lòng Nguyên Thùy Vũ.

Tại sao Nguyên Thùy Vũ làm việc cho Mang Sơn đạo phái? Nên biết Nguyên Thùy Vũ ở Nguyên gia có thể xem như dòng chính, nếu dốc sức làm trong gia tộc thì nổi bật mau còn hơn ở Mang Sơn đạo phái. Nếu Nguyên Thùy Vũ phản bội Nguyên gia tức là kẻ thù của Tiêu Dao Hầu.

Nguyên Thùy Vũ hé môi, trong một chốc không biết bắt đầu từ đâu. Tiêu Dao Hầu phất tay, Đại Quản Gia kêu thân binh nâng ba người Tô Linh ra ngoài. Lâm Hoành Sơn nhạy bén bắt lấy cơ hội lấy một một ngọc giản đặt trên bàn của Tiêu Dao Hầu.

Tiêu Dao Hầu nhìn ngọc giản.

Lâm Hoành Sơn giải thích rằng:

- Tô Kính bị thương một chút, muốn Trúc Cơ vào lễ thành niên, đây là danh sách.

Tiêu Dao Hầu cầm ngọc giản, thần thức quét qua, hơi cau mày.

Trong ngọc giản là một đoạn tin tức liệt kê đan dược, tài liệu cần thiết cho Tô Kính tu hành. Cung cấp vật tư số lượng khổng lồ như vậy Tiêu Dao Hầu phải vận dụng hàng dự trữ mới được.

Thấy Tiêu Dao Hầu cau mày Lâm Hoành Sơn liền nói:

- Có những thứ này ta bảo đảm tương lai Tô Kính có thể thành tựu Kim Đan!

Tiêu Dao Hầu từ từ thở hắt ra, gật đầu nói:

- Ta sẽ sai Nguyệt Sơn chuẩn bị đầy đủ, ba ngày sau ngươi đi lấy.

Lâm Hoành Sơn khom người lui xuống, lòng thầm giật mình. Lâm Hoành Sơn cho rằng Tiêu Dao Hầu muốn gom đủ vật tư ít nhất mất hơn một tháng, không ngờ chỉ cần ba ngày. Lâm Hoành Sơn lấy ra danh sách nguyên bộ tài liệu có thêm năm mươi phần trăm số ảo, vốn định trả giá với Tiêu Dao Hầu.

Tiêu Dao Hầu nhẹ nhàng một câu ba ngày sau đưa cho ngươi, Lâm Hoành Sơn vừa giật mình vừa nỗi lòng phức tạp.

Đạo Môn khống chế Thần Châu, thủ đoạn thu gom tài phú mạnh hơn chư tử bách gia nhiều. Nếu là Binh gia thống trị thế giới sẽ là bộ dạng gì?

Lâm Hoành Sơn nhớ lại các loại quá khứ, gã biết sự thật mình không muốn thừa nhận đã bày ra trước mắt.

Binh gia càng lợi dụng nhiều tài nguyên, chư tử bách gia lãng phí quá nhiều đồ vật. Năm đó khi Thánh Nhân bách gia còn, khắp nơi Thần Châu đều có dân đói, tình hình tai nạn chưa bao giờ ngừng. Ở trong mắt Thánh Nhân thì những thiên tai là việc tốt khiến dân chúng ngưng tụ lực lượng một lòng hướng về mình. Không có thiên tai thì ai thèm nghe Thánh Nhân nhà ngươi nói nhảm cái gì?

Nên lúc Thánh Nhân còn ở thì cứng rắn trưng thu, thô bạo cướp giật không ngớt. Nếu như quan phủ quá tốt thì các ngươi còn nghe ta nói cái gì, ai thèm để ý trị thế học thuyết của những lưu phái?

Sau cùng bách gia đánh tan chính quyền nhân gian, tình huống có tốt hơn không?

Đương nhiên không có, Thánh Nhân không chết, đại đạo không ngừng.

Đạo Môn sớm nói rõ, sau khi Đạo Môn phát động chiến tranh trăm thánh chết, tuy dân chúng vẫn là dân chúng nhưng ít nhất không chịu đói, mưa thuận gió hoà, cày ruộng có thể nuôi sống cả gia đình.

Đạo Môn không quá quan tâm tài phú trần gian, Khương thị hoàng tộc nghiêm cấm xa hoa. Trừ phi có thiên tài địa bảo quan phủ mới bắt buộc tịch thu, về tài phú trần gian Đạo Môn chỉ lấy một chút.

Lâm Hoành Sơn muốn phục hồi Binh gia hầu như là chuyện không thể nào.

Trong một chốc Lâm Hoành Sơn hơi nản lòng, gã sắp kết thành Bạch Hổ nguyên thai ngược lại tâm tình không tốt.

Lâm Hoành Sơn rời đi, trong nhà chỉ còn lại Nguyên Thùy Vũ và Tiêu Dao hầu. Mặt Nguyên Thùy Vũ ướt mồ hôi, Tiêu Dao hầu không kiềm chế lực lượng cuồng bạo trên người mình nữa. Kim Đan nhất trọng của Nguyên Thùy Vũ như con nít trước mặt Tiêu Dao Hầu, không có chút sức chống cự.

- Tỷ phu, Mang Sơn kêu ta đến vì thẩm thấu trong quân. Nghe nói bệ hạ muốn thành lập quân đoàn thứ năm, trong Mang Sơn đạo phái chỉ có ta là có chút dính dáng với tỷ phu.

Tiêu Dao Hầu cười khẩy nói:

- Khẩu vị lớn lắm, bốn đội tinh nhuệ đế quốc ngươi thấy có mười hai Đạo Cung nào nhúng tay vào không?

Bốn tinh binh Đông Tần đế quốc gồm Vũ Lâm quân, Vô Dương, Long Kỳ, Hiên Viên. Vũ Lâm quân là địa bàn của các quý tộc thế gia, Vô Dương quân là điều động tinh nhuệ từ mỗi quân trấn tập hợp lại, chọn một trong ngàn người. Long Kỳ

quân là quân đoàn hoàng tộc. Trong Hiên Viên quân không có bóng dáng luyện khí sĩ mười hai Đạo Cung.

Đây là cấm kỵ, nói trắng ra bốn đội tinh nhuệ không phải khai cương khuếch thổ cho Đông Tần đế quốc mà là đề phòng mười hai Đạo Cung. Nếu không thì Khương thị cần gì áp súc quy mô bốn quân đoàn ít vậy, sức chiến đấu một tên lính tăng cao đến trình độ điên cuồng.

Khương thị hoàng tộc và chín thế gia, mười hai Đạo Cung chia đều thiên hạ, ký kết điều ước, tạo thiên điều luật pháp. Nhưng Khương thị hoàng tộc vẫn không dám yên tâm.

Mang Sơn đạo phái muốn thay thế U Minh Đạo Cung có thể thông cảm, muốn khống chế quân đoàn thứ năm của bệ hạ là tự tìm chết. Tiêu Dao Hầu cau mày, gã không nghĩ ra trong đó có ích lợi lớn gì khiến Mang Sơn đạo phái điên cuồng như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.