Hồng Liên Bảo Giám

Chương 114: Có được cũng có mất (1)



Lâm Hoành Sơn muốn một lần duy nhất giúp Tô Kính hoàn thành đúc Huyết Nhục Luân, làm vậy thì Huyết Nhục Luân thành hình, hắn sẽ có trình độ tiên thiên luyện khí sĩ ngay, không có chân khí cũng không sao, có thể vào bước tiếp theo tu luyện Phong Hỏa Luân.

Tu thành Phong Hỏa Luân là trình độ luyện khí sĩ Trúc Cơ kỳ Đạo Môn. Nhưng khởi điểm của Tô Kính hơi cao, tu thành Huyết Nhục Luân rồi ngay cả Lâm Hoành Sơn cũng không biết tương lai của hắn thế nào.

Không biết qua bao lâu Tô Kính cảm giác chính mình chết đi sống lại, lặp đi lặp lại. Tô Kính càng lúc càng bình tĩnh, hắn cướp thân thể thế tử Tiêu Dao Hầu, hiện tại thân thể đúc lại tức là không liên quan gì với thế tử Tiêu Dao Hầu cũ nữa.

Giọng Lâm Hoành Sơn vang lên trong thức hải của Tô Kính:

- Tô Kính, đây là quá trình Huyết Long Biến, ta thêm một giọt tinh huyết ban đầu của ngươi vào thân thể huyết long. Tinh huyết sẽ hình thành huyết mạch của ngươi, từ ý nghĩa nào đó ngươi vẫn là nhi tử của Tiêu Dao Hầu.

Tô Kính lặng im, không bắt chước Na Tra được rồi. Có điều chút tinh huyết tạo ra huyết mạch có thể sinh một tôn tử cho Tiêu Dao Hầu xem như trả hết nợ của hắn.

Tô Kính không nhìn rõ toàn cục, Lâm Hoành Sơn thì thấy huyết long trăm trượng bị hắn nhanh chóng hấp thu, tiêu hóa, chuyển hóa thành thân thể. Chỉ trong một canh giờ, huyết long đã thu nhỏ hơn một nửa, tốc độ tiêu hao kinh khủng như thế Tô Kính nên sớm xỉu mới đúng.

Thời gian trôi qua từng phút giây, Lâm Hoành Sơn không ngừng vẽ thần văn Binh gia trong không khí, thúc đẩy huyết long chui vào cơ thể Tô Kính. Khoảng sáu canh giờ, huyết long to lớn chỉ còn lớp vỏ mỏng manh bao bọc thân thể Tô Kính.

Lâm Hoành Sơn kinh ngạc trông thấy làn da huyết long cũng bị Tô Kính hấp thu, lưng hắn đã đầy thịt bầy nhầy. Vậy là Tô Kính chẳng những không thể thành tựu Huyết Nhục Luân còn bị lực lượng huyết long xâm thực, thành một quái thai cục thịt.

Chẳng qua là đúc Huyết Nhục Luân, tại sao có kiếp số như vậy?

Lâm Hoành Sơn không biết Tô Kính từ Trái Đất xuyên đến, quy tắc thiên đạo của thế giới này luôn bài xích hắn, dù hắn lĩnh ngộ chân lý xuyên việt vẫn không thể hoàn toàn tiêu trừ loại bài xích này.

Bây giờ linh hồn Tô Kính được Lục Đạo Thần Giám bảo vệ, thân thể thì cần tạo lại, sắp hoàn toàn dung hợp vào thế giới này. Một chút biến đổi cuối cùng đã dẫn đến đại kiếp nạn thiên đạo.

Lâm Hoành Sơn lấy Long Xà Đồ Lục ra, gã hơi do dự.

Đưa Long Xà Đồ Lục vào thân thể Tô Kính tự nhiên có thể bài trừ đại kiếp nạn, vấn đề là Long Xà Đồ Lục vô cùng quý báu, có thể truyền thừa qua các đời mà không bao giờ bị hư hao.

Nếu đưa cho Tô Kính dung hợp, về sau trên thế giới không còn có Long Xà Đồ Lục nữa.

Lâm Hoành Sơn thở dài thườn thượt, phun ngụm khói trắng vào Long Xà Đồ Lục rồi nhẹ nhàng ném. Long Xà Đồ Lục bay lên bao bọc thân thể Tô Kính, thịt của hắn ngừng sụp đổ co rút vào trong, bắt đầu phục hồi bình thường.

Phù lục trên Long Xà Đồ Lục lần lượt bị hút vào thân thể Tô Kính, chui vào Lục Đạo Thần Giám hình thành minh văn mới.

Lâm Hoành Sơn không thấy loại biến hóa này, cho rằng Long Xà Đồ Lục đã bị hủy, gã không nỡ nhìn. Lâm Hoành Sơn bước xuống Bạch Hổ vương tọa, dỡ bỏ kết giới Bạch hổ đi ra khỏi phòng.

Bề mặt cơ thể Tô Kính Long Xà Đồ Lục đã thành làn da nguyên vẹn, từ từ mỏng dần bao lấy cơ thể sắp tan vỡ. Chất liệu Long Xà Đồ Lục tất nhiên không bị kiếp số Huyết Long Biến cắn nuốt, thứ này chưa đến mức đao thương không đâm thủng được nhưng thật sự khó bị rách. Đao chém vào dù có thể phá phòng ngự, Long Xà Đồ Lục biến ra làn da sẽ không bị rách một miếng, dù rách sẽ mọc mới ngay.

Nếu có thuật đạo thuộc tính tan rã rơi vào người Tô Kính thì càng không chút tác dụng.

Tô Kính đúng với câu khổ tận cam lai, chất liệu Long Xà Đồ Lục đặc biệt, dù ở thời đại thái cổ cũng hiếm thấy. Sau khi bị Tô Kính luyện thành làn da Long Xà Đồ Lục ảnh hưởng càng sâu đến cơ bắp, huyết mạch dưới lớp da.

Tô Kính không thể nhúc nhích, sau phần eo, trong Long Xà Đồ Lục có một hơi thở như có như không thẩm thấu dưới bụng, nhẹ nhàng xoay một vòng mở ra khí hải đan điền. Kích cỡ khí hải đan điền chỉ cỡ hạt đậu, khí hải đan điền của luyện khí sĩ Dẫn Khí Nhập Thể còn to hơn cái này gấp trăm lần.

Nhưng trong khí hải đan điền mới hình thành từ hư vô sinh ra một lũ long xà chân khí tinh thuần, nó lao vào kinh mạch mới định hình của Tô Kính.

Tốc độ long xà chân khí siêu mau, Tô Kính chưa kịp phản ứng nó đã chạy hết một chu thiên toàn thân hắn. Nếu chân khí khác vận chuyển mau vậy thì kinh mạch mới tạo của Tô Kính dù siêu dẻo dai cũng sẽ bị xé rách.

Long xà chân khí như con linh xà trượt đi không gây chút tổn hại cho kinh mạch, chỉ chải vuốt một lần. Tô Kính vừa yên lòng thì long xà chân khí trở về khí hải đan điền lại xông ra ngoài, lần này nó trùng kích khác. Tô Kính khẽ rên té cái bịch xuống đất.

Người Tô Kính tê dại chứ không đau, long xà chân khí lần thứ hai tự động vận hành đi qua nơi không có kinh mạch, tốc độ không nhanh. Cảm giác tê dại như bị điện giật.

Tô Kính không cố kiềm chế nó, hắn đã hiểu ra long xà chân khí vận chuyển là có huyền cơ. Kinh mạch của Tô Kính thích hợp tu hành Thanh Minh Chân Giải nhất, cái gọi là huyết mạch thật ra là thứ di truyền.

Mạch Tiêu Dao Hầu sinh ra đứa con bẩm sinh kinh mạch thích hợp tu luyện Thanh Minh Chân Giải, giữa người với người khác biệt kinh mạch rất lớn.

Tu luyện Long Xà Đồ Lục yêu cầu huyết mạch khắt khe, Tô Kính đúc lại huyết mạch không hợp cách, vì vậy long xà chân khí tự động mở ra kinh mạch cho hắn.

Có lẽ đây mới là cách dùng thật sự của Long Xà Đồ Lục, khiến một nhân loại có truyền thừa hoàn chỉnh, không cần quan tâm về huyết mạch.

Một lũ long xà chân khí sinh ra trong Long Xà Đồ Lục, Tô Kính cảm giác có gì lạ, mức độ linh hoạt của nó, kết cấu hạch tâm hình thành chân khí đều là thứ hắn không hiểu. Tô Kính từng tu luyện ra một lũ long xà chân khí nhưng so với cái này hoàn toàn là hai thứ khác nhau.

Tô Kính nằm dưới đất, Lâm Hoành Sơn đứng ngoài cửa không trở lại xem tình hình của hắn thế nào.

Mất mác Long Xà Đồ Lục làm lòng Lâm Hoành Sơn nhỏ máu, gã xem thứ này là vật gia truyền, từng đời truyền lại, giờ bị Tô Kính hấp thu mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.