- Thiếu gia, sau khi khổ luyện kỹ năng, rất có thể ta sẽ đột phá cảnh giới!
Tô Kính vừa nghe xong lập tức tính toán một phen. Ở trong lục đạo thần giám có vô số công thức phù văn biến ảo qua lại, giống như là không có đầu mối. Sau khi tính toán mười mấy phút đồng hồ, rốt cuộc Tô Kính mới tính ra một phương hướng, hắn thở dài nói:
- Vô tâm trồng liễu, không nghĩ tới loại kỹ năng chiến trận này mới là con đường tấn chức của võ giả đạo môn a.
Sắp xếp Tô Tam Thạch đi tu luyện kỹ năng chiến trận, Tô Kính lập tức truyền ra mệnh lệnh. Lệnh ở trong quân chọn ra võ giả cảnh giới Trúc Cơ, hắn muốn bắt đầu làm cho lạoi chiến pháp này trở nên thông dụng.
Quân đội hợp cách thì mới có thể phái đi tới Hắc Mạn đế quốc được.
Sau khi đám người Đường Hà nghe được tin tức kia cũng là rất là hưng phấn, quân đội ở phía sau lập tức điều động về phía trước. Mà quân đội ở phía trước cũng giảm tốc độ hành quân, ở ngay tại chỗ, chờ thay phiên.
Vật liệu quân sự không ngừng được gửi xuống, chủ yếu là phù chú. Quân đội mà Tô Kính thay lên, đại đa số lấy tướng quân tu luyện bí pháp binh gia làm chủ đạo, chính là chiến pháp chiến thuật.
Người được thay chính là tướng quân tu hành chiến pháp đạo môn.
Binh lính cũng được phân loại như thế, cũng may sau khi tu luyện bí pháp binh gia. Lúc trước có cảnh giới Kim Đan cho nên muốn đồng thời tu luyện chiến pháp đạo môn cũng không phải là không được. Sau khi hiểu rõ con đường, thế nhưng tạm thời còn không phải là rất rõ ràng, cho nên Tô Kính cũng không dám đi thử nghiệm.
Dù sao loại chuyện này mấy vạn năm qua, cũng không có tu luyện chết người nào a. Cho nên tính an toàn vẫn phải có. Thứ duy nhất không có khả năng chính là giằng co quá lâu, cuối cùng cái gì cũng không có đạt được a.
Bên Thần Lâm cũng tăng tốc cải tạo khôi giáp kiểu mới, từ trong đám khôi giáp tồn kho lấy ra hai vạn năm ngàn cái. Để cho Thần Binh Khôi Lỗi nhanh chóng gia tăng trận pháp tương ứng, lại gấp gáp chế tạo mộc phù và phù chú, trang bị vào trong trận pháp.
Đồng thời, Tô Kính còn tập kết hai vạn năm ngàn tên đạo binh địa ngục, chia ra làm năm doanh. Mỗi người trong minh quân cũng đều được phân phối một doanh. Sau khi trang bị cho năm ngàn đạo binh địa ngục này, ở bên Tô Kính lại chọn một luyện khí sĩ của Tâm Ý Tông làm Thống soái để thử nghiệm quân đội bằng cách lập tức đẩy lên chiến trường.
Tô Kính và những chủ soái khác của minh quân thông qua trận pháp, bắt đầu thương lượng chuyện tấn công địch. Bản đồ trải qua trên mặt bàn, tất cả cảnh vật ở bên trong ngàn dặm đều được thể hiện ở bên trên địa đồ.
Đây chính là công lao của khí cầu và Phù Không chiến hạm, lúc trước tấn công Tô Kính đã chuẩn bị rất đầy đủ mọi thứ.
Ở biên cảnh của Hắc Mạn đế quốc, trong một khu vực nhỏ hẹp tổng cộng có sáu tòa thành thị. Sáu tòa thành thị này xếp thành một hàng, mặt ở phía Đông là xa nhất. Tô Kính phái ra một đại doanh bốn vạn người cắt đứt mọi con đường. Mà mấy trấn ở phía sau thì lại dùng làm điểm trú đóng binh lực, tùy thời chi viện cho đại doanh bốn vạn người này.
Hai tòa thành thị ở phía Tây thì Đường Hà trực tiếp vận dụng chủ lực, cách ly phía Tây lại, tạm thời còn không dám công kích. Lúc này chỉ còn lại ba tòa thành thị ở giữa.
Trong ba tòa thành thị này, thành thị khó gặm nhất chính là một thành thị trung đẳng được xây dựng dựa vào một ngọn núi. Trong tin tức tình báo biểu hiện, lòng núi sau lưng tòa thành thị này đã bị khoét hết, dùng làm địa điểm để chứa đựng vật liệu.
Năm đó tòa thành thị này cũng là một quan ải phòng ngự quan trọng của Phạm Quốc.
Mấy con đường lớn xâm nhập vào trong Hắc Mạn đế quốc đều tụ tập ở chỗ này, nói cách khác, muốn nhanh chóng đẩy mạnh vào Hắc Mạn đế quốc, như vậy nhất định phải công hạ tòa thành thị này trước.
Tô Kính để cho Mộ Ngân Mâu và Tô Mộ, kiềm chế hai tòa thành thị khác. Mà hắn và Vô Ưu công chúa thì dẫn dắt theo hai mươi vạn đại quân, tấn công thành thị ở dưới chân ngọn núi này.
Tòa thành này được gọi là Thải thạch, phía bắc chính là một bình nguyên nhỏ. Trên các phương hướng còn lại đều là vùng núi, dễ thủ khó công. Hơn nữa không nói tới sau lưng thành thị là một ngọn núi lớn, ở phía đông thành thị cũng đã dứt khoát cắt một ngọn núi xuống.
Nguyên nhân cũng rất đơn giản, nơi đây vốn là một mỏ đá cỡ lớn, sản xuất ra vật liệu đá đặc thù. Sau lại có Võ Thần khai cương thác thổ, Hắc Mạn đế quốc đánh tới đây, gặp phải Phạm Quốc. Phạm Quốc có Quang Minh đế quốc làm chỗ dựa, ở sau lưng uy hiếp Hắc Mạn đế quốc. Cho nên Hắc Mạn đế quốc cũng chỉ có thể dừng lại bước chân khuếch trương của mình mà thôi.
Mỏ đá cũng đã biến thành Thải thạch thành.
Số lượng quân đội trú đóng ở trong Thải thạch thành vốn cũng chỉ có từ hai vạn đến ba vạn mà thôi. Là một thành thị quan trọng ở biên cảnh, số lượng này cũng không được coi là nhiều. Sau khi Võ Thần tuyên bố thần chiến, quân đội nơi nàyđã tăng vọt lên gấp mười lần trở lên, đạt đến số lượng hơn ba mươi vạn.
Thần chiến mở ra, các quốc độ chung quanh cũng rất là cảnh giác, nhất là phương hướng phía Tây đã có quân đội của Đông Tần đế quốc xuất hiện. Đó là dải đất tiếp giáp sáu quốc gia, chỗ đó có thể xem như rất là loạn.
Hắc Mạn đế quốc cũng không muốn bị chọc một đao ở sau lưng, cho nên mới điều động binh lực tới phương hướng này của Phạm Quốc. Cũng là một phần năm lực lượng của đế quốc.
Nhân khẩu trong Hắc Mạn đế quốc có rất nhiều, gần đợc bảy ức, mà số lượng quân đội của Hoàng thất lại đạt đến hơn hai trăm vạn. Số lượng quân đội của quý tộc địa phương cũng không kém. Phần lớn đều gấp ba Hoàng thất, cho nên cũng chính là tám trăm vạn đại quân.
Số lượng nhân khẩu như vậy, muốn nuôi sống tám trăm vạn quân đội cũng không tính là quá gian nan. So với một chút quốc độ hiếu chiến như Tà Thần quốc độ mà nói, Hắc Mạn đế quốc quả thực là một công chúa nhỏ đáng yêu a.
Bất quá số lượng cũng không nói lên được cái gì. Hắc Mạn đế quốc là Võ Thần quốc độ, người người đều luyện võ, cho dù là anh nông dân bình thường thì cũng được coi như là binh sĩ hợp cách a.
Tô Kính muốn tấn công Thải thạch thành, đây là nơi mà quân đoàn Hoàng thất trú đóng. Ở đây Hoàng thất sắp xếp mười hai vạn quân đội trú đóng, hai mươi vạn còn lại là quân đội của các quý tộc.