Dưới tình huống này, việc trông cậy vào hắn có thể nghĩ ra được đối sách phản kích gì đó đã là chuyện không quá thực tế nữa rồi.
Chỉ là trong đầu của Tô Kính vẫn còn có một loại cảm giác nguy cơ. Cho nên hắn mới để cho Ngũ Hành đại pháo xuất trận, đồng thời cũng ra lệnh cho Phi Vân Nham đang ở trên bầu trời hơi lui về phía sau. Kiếp lại đổi thành khí cầu và Lôi Điểu hạm mô hình nhỏ.
Khí cầu không sợ tổn hại, Lôi Điểu hạm mô hình nhỏ lại rất khó bị khóa, bản thân cũng có tốc độ phi hành rất nhanh, am hiểu chạy trốn.
Bộ đội chủ lực trên thực tế đang ở trên Phi Vân Nham, phía trên có hơn năm trăm luyện khí sĩ tinh nhuệ nhất của Tô Kính. Mà trong tay mỗi người cũng đều có kiếm nang phẩm chất cực cao. Chỉ có một chi quân đội duy nhất không có triệt binh chính là một doanh lão binh năm ngàn người. Tất cả cũng ở trên Phi Vân Nham trên, tùy thời chuẩn bị động thủ.
Trong không trung, công kích từ Phi Vân Nham gia tăng lực độ của Ma Tinh Pháo. Bởi vì công kích của Ma Tinh Pháo rất dễ dàng thiêu đốt sạch sẽ khói độc, cho nên đã bị cấm sử dụng.
Bất quá hiện tại Tô Kính cũng muốn nhìn một chút xem ở trong sương mù độc đang xảy ra chuyện gì. Chiến hoàn của đối phương có thể làm suy yếu khói độc rất lớn, như vậy hạn chế này cũng sẽ không có một chút ý nghĩa nào nữa.
Hiệu quả sát thương của Ma Tinh Pháo vô cùng trực tiếp, cho dù có bị Địa Long Tiễn bắn trúng thì chưa chắc sẽ chết. Thế nhưng một khi bị Ma Tinh Pháo bắn trúng, như vậy nhất định sẽ không có đường sống. Địch nhân có chiến hoàn cực kỳ khó giết chết, Tô Kính muốn dùng Ma Tinh Pháo để cố gắng tiêu hao từng chút một sinh lực của địch nhân.
Phanh!
Một đạo thanh âm quỷ dị vang lên, Tô Kính lập tức nhìn thấy một cái vật thể khổng lồ bay tới, ở bên trong cảm giác của thần niệm. Thứ này sợ rằng cũng có hơn mười trượng.
Trên chiến xa của Tô Kính là Thần Mộc hạm vận chuyển người ở phía trên, lúc này có một cỗ Ma Tinh Pháo cộng thêm hai mũi Phi Long tiễn bắn ra bên ngoài. Ma Tinh Pháo xua tan khói độc, chỉ thấy một quái vật rất lớn đang đánh tới. Chỉ là lại bị hai mũi Phi Long tiễn nổ tung làm cho quay cuồng ở trên không trung, sau đó bị bắn về phía sau.
Đây là đồ chơi gì cơ chứ? Hai đầu sáu chân, bốn cái cánh tay. Chuyện này cũng không được coi vào đâu. Bởi vì ở trong Thần Châu thế giới, thứ quái dị hơn sinh vật này còn có rất nhiều a. Mà thứ này căn bản không phải là một sinh vật nào đó. Đó là thứ do vô số chiến hoàn chồng chất vào một chỗ, hóa thành ký hiệu thần văn. Những ký hiệu thần văn này lại ngưng tụ vào làm một thể. Giống như là mấy trăm con người bị cưỡng ép dùng thần lực để hợp lại làm một vậy!
Nếu như không phải bản thân Phi Long tiễn có thuộc tính nổ tung, như vậy thứ này đã có thể nhào vào trên chiến xa của Tô Kính rồi. Có thể tạo thành tổn thương hay không còn khó mà nói được. Thế nhưng tình huống khi đó sẽ rất không xong a.
- Gông xiềng thống khổ, bạo lực quang hoàn!
An nói với Tô Kính:
- Toàn lực công kích, thứ đồ chơi này còn có thể trở nên to lớn hơn. Hấp thu những binh lính có chiến hoàn ở gần đây.
Tô Kính bay lên, trường đao trong tay bắt đầu ngưng kết ra băng sương, một đạo năng lượng giống như sóng gợn chém về phía trước. Đầu quái vật kia lập tức bị một đao của Tô Kính chém thành hai nửa, lực lượng của băng sương và thần văn va chạm với nhau. Khiến cho hai nửa quái vật này không có cách nào một lần nữa ngưng kết lại một chỗ được nữa.
Ở chỗ bị chém ra Tô Kính đã nhìn thấy một cái cửa sổ. Là từng khuôn mặt đang rất là thống khổ.
Nếu như để cho thứ này chạy, như vậy sau đó còn có thể tụ lại thành một quái vật càng lớn hơn chạy tới. Một đao kia của Tô Kính không tốn bao nhiêu sức. Thế nhưng nếu như thể tích của quái vật kia trở nên to lớn, như vậy Tô Kính phỏng đoán. Một khi ba tới năm ngàn người tụ tập lại một chỗ, khi đó hắn cũng khó có thể một kích đắc thủ được.
Nếu như thứ này tụ tập được hơn vạn chiến sĩ có chiến hoàn. Khi đó hắn cũng chỉ có thể toàn lực thúc dục lực lượng binh gia, như vậy mới có lực đánh được một trận. Thậm chí, nếu như ở trong Võ Thần lại có bí pháp gì đó, như vậy khi đó hắn sẽ phải chạy trối chết.
Trường đao vung vẩy, băng sương bay múa. Bộ phận bị trường đao đánh trúng lập tức vỡ vụn từng khúc, biến thành một đám băng vụ. An cũng bay xuống khỏi chiến xa, Thập Tự Giá ở trong tay mạnh mẽ đập về phía trước, hung hăng đánh vào trên người của đầu quái vật kia.
Nửa đầu quái vật này cũng có một đầu, hai cánh tay, ba chân. Mỗi một lần Thập Tự Giá đánh trúng, trong thân thể đầu quái vật này đều có một khuôn mặt biến mất. Mà chiến hoàn ở mặt ngoài của quái vật cũng theo công kích của An mà giảm bớt.
- Lại tới nữa!
Tay cầm sáu trăm trường đao, lại vận dụng lực lượng đạo binh đánh ra đao mang. Một tiếng ầm ầm vang vọng, một đầu quái vật hoàn chỉnh khác lập tức bị đánh bay ra ngoài. Một đao kia hắn cũng đã tận lực, thế nhưng cũng chỉ dập tắt được hơn mười chiến hoàn mà thôi.
Lưu Bạch biết, loại công kích từ xa này đối với đầu quái vật kia mà nói, thương tổn không lớn bao nhiêu. Chỉ có tới gần chém giết thì hắn mới có thể phát huy ra được lực chiến đấu càng mạnh hơn nữa.
Mà muốn đi theo Tô Kính thì chung quy cũng phải có chút biểu hiện với được. Bởi vì người nhà của hắn, so với vương thất của Quốc vương bệ hạ đã sớm được đưa tới Địa Ngục tam đảo rồi. Mà Lưu Bạch có được loại đãi ngộ như vậy, cho nên nhất định không thể làm việc lề mề được.
Hắn nhẹ nhàng nhảy lên, từ trong đám Cự nhân dẫn dắt chiến xa xông ra ngoài, hóa thành một đạo lưu quang màu vàng. Trường đao chém về phía trước, đuổi theo đầu quái vật kia, mạnh mẽ đưa đao phong sắc bén vào trong cơ thể đầu quái vật này.
Bốn cái tay của đầu quái vật này khép lại, muốn chụp chết Lưu Bạch. Trường đao trong tay Lưu Bạch vung vẩy, trong nháy mắt đã thoát khỏi công kích. Lần này số lượng chiến hoàn mà hắn cắt đứt đã gần tới một trăm.
Oanh!
Oanh, oanh...
Tiếng va chạm khổng lồ không ngừng vang lên ở dưới chân. Trong hai mắt của Tô Kính có tinh mang lóe lên, hắn nhìn xuống phía dưới, trong lòng không khỏi sợ hãi.
- Tất cả bộ đội, rút lui!
Tô Kính hạ mệnh lệnh cao nhất.
Ở dưới mặt đất ít nhất cũng có mười vạn chiến sĩ mang theo quang mang tổ hợp tạo thành quái vật. Tất cả đều đang xung kích về phía trước.