- Dù sao đều tính trên đầu ta, kêu các ngươi lấy thì cứ lấy.
Tô Kính cách không chộp mấy món nhét cho thân binh còn lại.
Thủ lĩnh thân binh cười nói:
- Thiếu gia quả nhiên khác với người bình thường, mọi người cầm đi.
Mấy thuộc hạ lên tiếng, theo ý Tô Kính nhặt chút hàng hóa rơi rụng dưới đất. Nơi này chủ yếu bán công pháp khiếm khuyết, có lấy cũng không sao, không ai cho rằng Tiêu Dao Hầu phủ ham muốn chút đồ này, chỉ cho rằng thế tử Tiêu Dao Hầu tồi tệ đến mức thấy lợi là chiếm.
Dưới lầu đã tụ tập một ít người đang chỉ trỏ. Tô Kính nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt không thấy người nào khác lạ, thầm biết gặp phải Tô Tuyết và nam nhân áo xanh đơn thuần là ngoài ý muốn. Bình thường Tô Kính sẽ không đến, nếu Tô Kiến lại đây một mình sẽ không nhận ra bóng dáng Tô Tuyết.
Nghĩ đến đây Tô Kính cười lớn ngoắc thân binh, vênh váo tự đắc đi xuống lầu, ra cửa, mặc kệ ánh mắt khinh thường của người khác. Tô Kính ném một thủy lôi trúng ngay cột cửa Thư Kinh lâu, cửa sụp đổ ngã vào trong.
Tô Kính chơi sướng, bên Tiêu Dao Hầu phủ, Tiêu Dao Hầu Tô Dương nghe một chuỗi tình báo, không mở ra trận pháp trong ngọc giác của Tô Mộ quan sát. Tiêu Dao Hầu kêu Cúc Nguyệt Sơn đến kể lại mấy việc hôm nay Tô Kính chọc vào.
Cúc Nguyệt Sơn không biết Tiêu Dao Hầu có ý gì, hỏi dò:
- Lão gia còn muốn cấm túc thiếu gia tiếp sao?
Tiêu Dao Hầu sắc mặt âm trầm nhưng khen Tô Kính:
- Kính nhi làm rất tốt, khá lắm.
Tiêu Dao Hầu nói với Cúc Nguyệt Sơn:
- Người Lý gia Định châu ngày càng không biết quy định, vào kinh không đăng ký, phải đè chuyện này xuống. Còn về giết gia phó của người nào đó, loại gia tộc nhỏ như thế mặc kệ đi, cảnh cáo bọn họ là được. Nếu đối phương không chịu nghe lời...đào hết người của họ đi Tô gia, để lại thùng rỗng là được. Còn về Tô Tuyết...
Tiêu Dao Hầu im lặng giây lát:
- Tô Tuyết thích làm cái gì cứ để nàng làm, nếu Kính nhi tìm ngươi hỗ trợ hãy giúp Kính nhi. Nếu Kính nhi định tự mình giải quyết thì ngươi đừng hỏi đến.
Cúc Nguyệt Sơn rất khó hiểu, không rõ tại sao Tiêu Dao Hầu ra mệnh lệnh như vậy.
- Nguyệt Sơn, Kính nhi sắp thành niên, triệu hồi Nha Đầu và Vũ Y về, thuận tiện tìm mấy tiểu yêu trong Lôi sơn cho Tô Mộ làm thuộc hạ đáng tin.
- Tuân lệnh lão gia!
Tiêu Dao Hầu chợt hỏi:
- Nguyệt Sơn, nhà ngươi còn ai không?
- Có hai điệt tử bà con xa.
- Quan hệ như thế nào?
Cúc Nguyệt Sơn trả lời cẩn trọng:
- Phụ thân của họ mất sớm, ta là trưởng bối nhưng không quan tâm đầy đủ cho họ.
Tiêu Dao Hầu nói:
- Nếu như ngươi cảm thấy dùng được thì trước tiên đưa đi Dực châu huấn luyện mấy năm.
Cúc Nguyệt Sơn mừng rỡ, đây là dấu hiệu muốn trọng dụng! Trong vòng mười năm sẽ có viễn chinh, Tiêu Dao Hầu phòng ngừa chu đáo bồi dưỡng thêm một số người đáng tin. Chờ thành lập quân mới có nhiều vị trí sắp xếp người, những người hiện có không đủ dùng.
Khác với trước kia, dặn xong nhiệm vụ Tiêu Dao Hầu tán gẫu vài câu với Cúc Nguyệt Sơn mới cho đi. Cúc Nguyệt Sơn rất vui, không chỉ vì hai điệt tử có cơ hội nổi bật, cũng vì hôm nay Tiêu Dao Hầu ức chế lực lượng rất tốt, xem ra thăng cấp Kim Đan thất trọng không cần chờ mười năm.
Tô Kính về phủ, từ biệt Tô Kiến, Tô Mộ, hắn mang theo thân binh đi khố phòng tìm quản sự giao hàng.
Thuận tiện hỏi thăm một chút, Tô Kính mới biết Tô Tuyết chưa về, trong lòng hắn càng thất vọng hơn. Đúng, việc hắn làm không nên là hành động của ca ca làm, nhưng Tô Tuyết là tử nữ chẳng lẽ nên làm chuyện như vậy sao?
Lẽ ra với thân phận của Tô Tuyết buổi tối nên về phủ. Nếu như không trở về Tô Tuyết sẽ thành trò cười trong quý tộc.
Tô Kính bỗng không còn chút gì yêu thương Tô Tuyết, một nữ nhân mê muội vì nam nhân có lẽ sẽ đem đến rắc rối cho Hầu phủ. Tốt nhất là nàng cứ bỏ trốn theo người, để Tiêu Dao Hầu giải quyết chuyện sau đó.
Nghĩ đến đây Tô Kính không tìm Cúc Nguyệt Sơn mà về viện của mình. Trong viện tử, Lâm Hoành Sơn đang nằm dưới bóng cây, một cái ghế tre, một bình nước trong.
Hai tiểu yêu ở bên cạnh hầu, rất là ngoan. Trong thời gian này Lâm Hoành Sơn hành bọn họ hơi nhiều.
Thấy Khuyển Thập Lang, tâm tình vốn âm u của Tô Kính chợt vui sướng nhiều. Hắn phát hiện chó săn là nghề rất hữu dụng, không thì đã chẳng thần thông từ xa xưa đến nay.
Làm kẻ ác một ngày, Tô Kính phát hiện vui sướng chỉ là cảm giác lúc đó, ngẫm lại đống chuyện lằng nhằng về sau khiến hắn thấy nản. Tô Kính không ngờ một nữ nhân sạch sẽ như Tô Tuyết mà trong đầu là đống bùn nhão.
Rồng sinh chín con, có con một bước lên trời, có con chỉ có thể nằm dưới đất cõng bia đá.
Tô Kính khom người thi lễ:
- Sư phụ.
Lâm Hoành Sơn mở mắt ra liếc qua Tô Kính:
- Ta đã mang về hai nanh vuốt cho ngươi, không thể tăng cao cảnh giới vì bị ngươi ảnh hưởng. Nhưng chờ khi ngươi Trúc Cơ thì tác dụng của họ sẽ lớn nhiều. Còn một vấn đề.
- Vấn đề gì thưa lão sư?
- Ta phát hiện lá gan của Khuyển Thập Lang...hơi kỳ. Hình dung bằng một câu là chó cậy thế người, nếu ngươi đứng sau lưng thì loại người gì hắn cũng dám đánh, nhưng hắn rời khỏi ngươi tự hành động thì tuyệt đối đừng để hắn làm thủ lĩnh. Ta truyền dạy một bộ chùy pháp đại thế cho hắn, vốn tưởng có thể thay đổi nhiều thứ kết quả vẫn như cũ, nếu ngươi muốn phát huy đủ sức chiến đấu chỉ có một cách là khiến hắn rơi vào tuyệt cảnh.
Chợt cổ Khuyển Thập Lang căng ra bị Ưng Dương xách lên. Mắt Tô Kính nổi lên hai màu khác nhau, hắn thấy Khuyển Thập Lang lao lên mạnh hơn lúc vừa thấy mặt gã gấp trăm lần, Ưng Dương giật cổ gã càng là chiêu diệu vô cùng.
Hai tiểu yêu học được bài học hoàn toàn khai phá thiên phú yêu tộc của họ, Lâm Hoành Sơn thật là cường giả Binh gia đáng sợ.
Tô Kính nói với Lâm Hoành Sơn:
- Sư phụ, hôm nay đệ tử ra ngoài kiếm nhiều thứ trở về, không biết sư phụ có thể hỗ trợ đệ tử tiếp tục luyện chế binh khí không?
Lâm Hoành Sơn luyện chế lại mâu sắt cho Tô Kính, vì không bị người nhìn ra là thứ của Binh gia nên chọn tài liệu hơi bị giới hạn, thậm chí có thể nói là không thể chọn.
Khổng Tước Mâu đương nhiên là lựa chọn tốt nhất, đáng tiếc bị Tô Kính luyện chế, không cách nào xin cây thứ hai.