Ài, thật có lỗi với Lan Phán Tình, giá trị tiên phủ của nàng lại bị teo nhỏ.
Nhưng Tô Kính phải làm chuyện này, trong Diễm Đế Minh cũng có truyền dạy công pháp, ai có thể cung cấp công pháp giống Thần Mộc Đạo Tạng thì người đó được phụ trách một lưu phái.
Tám lưu phái không tham gia vào quyết sách của Diễm Đế Minh nhưng ảnh hưởng năng lực chấp hành của Diễm Đế Minh.
Kiềm chế này rất cần thiết cho minh chủ.
Vô Ưu công chúa là minh chủ, dù làm phó nhưng trước khi Khương Diễm trở về thì nàng chẳng khác nào minh chủ.
Tô Kính cần giải quyết vấn đề tám lưu phái, dù không chọn trong gia tộc, chỉ tính mười hai Đạo Cung đã có bốn Đạo Cung phải bị đào thải.
Tô Kính biết động tác của mình bị người nhanh chóng bắt được như vậy thì khó giấu bí mật.
Thôi thì khuếch trương kế hoạch, trong đó giữ ai lại, từ bỏ ai thì cần song sinh hoa của Thần Mộc Đạo Cung lên kế hoạch. Lục Đạo Chân Quân của hắn sẽ không ra bất cứ ý tưởng nào, để một mình Tô Kính dính líu nhân quả đã đủ rồi.
Trong tay Tô Kính cầm phù bút vẽ vời trên giấy, vẽ ra hình kết cấu của Diễm Đế Minh. Thoạt trông bức hình phức tạp như trận pháp, có tiên văn, phù văn.
Đây là kết cấu Kim Tự Tháp lập thể, tầng trên cùng là vị trí minh chủ, để lại cho Khương Diễm. Tầng quản lý phát triển đi xuống, số người càng lúc càng đông. Quan hệ với nhau không đơn giản là ngũ hành sinh, khắc.
Vô Ưu công chúa là phó minh chủ duy nhất, Tô Kính thiết kế ba phó thủ cho nàng, bên dưới là tám trưởng lão cộng thêm tám lưu phái.
Quyền lực đi xuống từng tầng phân cách, lực lượng Diễm Đế Minh không cần thống nhất, chỉ cần nắm giữ quân đội trong tay, chia chác mấy thứ khác chẳng sao cả.
Vì trong toàn bộ hệ thống cuối cùng lực lượng hợp thể là đại quân tiên nhân. Vô Ưu công chúa nắm giữ quân đội, tài nguyên cũng nghiêng hướng quân đội, hệ thống khác thì ít đổ vốn vào hơn. Chỉ cần tránh cho mỗi chi nhánh lớn mạnh ảnh hưởng đến người khác là được.
Tô Kính thiết kế một phen, cảm thấy có thể xem như hình mẫu, giao cho song sinh hoa nghiên cứu, sau đó hắn đi gặp Khương Thần.
Thoạt trông tâm tình của Khương Thần không được tốt, vừa gặp Tô Kính thì y mở miệng càu nhàu:
- Sư bá, người của tám gia tộc lớn cứ quấn lấy ta, chán chết.
- Thì ngươi là hoàng đế, đây là trách nhiệm của ngươi.
Khương Thần không biết nên nói cái gì:
- Đông Tần này... Ài.
- Không có đế quốc mãi mãi không suy vong, sứ mệnh lịch sử của Đông Tần đã sắp xong, bây giờ điều chúng ta nên làm là khiến Đông Tần bình ổn vượt qua.
- Bình ổn vượt qua?
- Đúng vậy!
Tô Kính kể cho Khương Thần nghe về ý tưởng Diễm Đế Minh.
Khương Thần hào hứng hỏi:
- Ta sẽ được vị trí gì trong đó?
- Ngươi có hứng thú? Cho ngươi lãnh binh chịu không?
- Được đó! Ta đang học tập cùng Tố Nhân Long.
Tô Kính lấy làm lạ hỏi:
- Việc lãnh binh đánh nhau ngươi học Tố Nhân Long, chẳng lẽ không làm hoàng đế mà muốn làm nguyên soái?
- Rồi sẽ có ngày ta mang binh tiêu diệt Ma môn, để vòm trời trong xanh không còn một ma đồ nào!
- Khương Thần, việc này sẽ ảnh hưởng tu hành của ngươi, vốn ngươi không phải người có thiên tư tốt nhất...
- Vì thiên tư không tốt nên nếu ta làm theo khuôn phép thì tối đa chỉ Kim Tiên. Làm hoàng đế, có tài nguyên hoàng tộc, phải đến Đại La ta mới vừa lòng.
Tô Kính khẽ thở dài:
- Ài.
Tô Kính không trông chờ vào Khương Thần quên thù hận, ý tưởng đó không hiện thực.
- Có lẽ ta tự tay tiêu diệt Ma môn rồi trời rũ lòng thương cho ta có khả năng đột phá thì sao?
Tô Kính bất đắc dĩ nói:
- Vậy cho ngươi thử xem.
Tô Kính không xem Khương Thần như con rối mà là hài tử của mình.
- Sư bá đến tìm ta có phải vì Diễm Đế Minh thành lập với danh nghĩa hoàng đế trước, nên muốn chi tiền từ hoàng thất?
- Tất nhiên rồi, giờ ta rất nghèo, hơn nữa Vô Ưu cầm quyền nhưng không nhận được trọn vẹn ích lợi, phải để hoàng thất bỏ vốn ra mới được.
Khương Thần không chút đau lòng đồng ý:
- Không sao hết, khi Đông Tần không còn thì mấy thứ này đều là của sư phụ.
Khương Thần biết một phần tọa độ khố phòng hoàng thất nằm trong tay Khương Vô Ưu, nhưng không thể đụng vào trừ phi thế giới Thần Châu chịu tai họa ngập đầu. Trong kiếp nạn lớn Vô Ưu công chúa mới được biết tọa độ chính xác và mở ra mật văn.
Nhiều khố phòng nằm trong tay Khương Diễm, những thứ đó không liên quan đến hoàng thất.
Trong tay y có tài nguyên phong phú nhưng không thể tùy tiện đụng vào, đều bị kiềm chế chặt chẽ, không thì ngày xưa Khương Dạ làm hoàng đế đã đút túi tiền riêng căng phồng.
Chờ khi Đông Tần không còn tồn tại thì mấy thứ này không bị kiềm chế nữa, lúc ấy Khương Thần sẽ hiếu kính tất cả tài phú cho Tô Mộ. Khương Thần nói câu đó cũng để nhắc nhở Tô Kính đó là đồ nhà mình, đừng lãng phí lung tung.
Tô Kính keo kiệt nghiêm trọng hơn Khương Thần tưởng.
Nghe Khương Thần nói vậy, Tô Kính do dự bảo:
- Hay là ta góp thêm ít tiền đi? Dù sao vị trí tám trưởng lão có thể bán giá đắt, còn có tầng quản lý bên dưới, mỗi vị trí có thể đổi thành Tiên Ngọc.
Khương Thần dở khóc dở cười, vội nói:
- Sư bá! Phải nắm quân đội trong tay! Yên tâm, sư bá không tưởng tượng được hết tài phú của Đông Tần, chẳng qua bây giờ ta không động vào được, không thể mở ra. Chờ lúc tấn công Ma môn ta sẽ có quyền lực nhất định, khi đó chúng ta đào ra một mớ trước rồi tính.
Cái này gọi là tự biên tự diễn, Khương Thần không có tình cảm gì với đế quốc, y thậm chí không muốn làm hoàng đế. Tài phú này Khương Thần không dùng bao nhiêu, tất cả dành cho việc bảo vệ đế quốc.
Năm xưa Khương Diễm để lại hạn chế cho đa số khố phòng, Khương Thần lên làm hoàng đế có thể sử dụng khố phòng không được một phần trăm.
Trước khi Khương Diễm đoạt xá đã tích lũy tài phú vô số năm, không thể tưởng tượng con số đó.
Tô Kính không khách sáo, hắn vui vẻ nói:
- Vậy là tốt nhất, ta đang lo không biết nên mở lời thế nào.
- Sư bá, thừa dịp ta còn làm hoàng đế hãy lấy chúng đi. Ta không biết có thể làm hoàng đế bao lâu, nếu việc tấn công Ma môn bị thất bại, dù có mọi người ủng hộ ta vẫn sẽ nhường ngôi. Lỡ như Đông Tần xao động, sụp đổ không kịp trở tay có lẽ ta mãi mãi không có cơ hội mở ra khố phòng này. Có lẽ chờ hoàng đế trước trở về mới lấy ra tất cả tài phú được.
Tô Kính thầm nghĩ nhạc phụ đại nhân tạm thời không về được, đúng là cần suy nghĩ chút về việc ổn định đế quốc.