Hồng Liên Bảo Giám

Chương 1798: Chiến trường thực nghiệm (5)



Thực tiễn mới là cách duy nhất kiểm nghiệm binh ngẫu chiến giáp.

Với năng lực luyện khí của đảo Võ Thánh, chỉ có hai ngàn binh ngẫu chiến giáp cần tạo ra, gác công tác khác sang một bên, trong bốn, năm ngày là có thể luyện chế hoàn thành. Tô Kính chỉ hy vọng trận chiến tranh này sẽ kéo dài đến lúc đó, không thì hắn chẳng biết đi đâu thực nghiệm mớ vũ khí.

Bên Bạch Hữu, binh ngẫu ngăn cản nhiều đợt công kích, quanh thành lũy rậm rạp kẻ địch. Tốc độ bắn của Kích Quang Phù Văn Pháo hạ thấp xuống mỗi phút chỉ bắn ba đợt công kích, uy lực công kích nhị giai, mỗi phát có thể xuyên thủng chỗ hiểm của vài kẻ địch. Nhưng về giá thành thì không có lời.

Thủ đoạn phòng ngự của chiến hạm địch là thả sương khói ra, hơi nước ẩn chứa lực lượng Ma môn vờn quanh chiến hạm, khiến Kích Quang Phù Văn Pháo không thể làm gì. Đây cũng là lý do bên Bạch Hữu chỉ công kích có một kiểu.

Tiểu Ngũ Hành Nguyên Từ Lôi Pháo công kích đều bị cường giả địch dùng trận pháp phá đi. Kẻ địch tiêu hao cũng rất lớn. Vấn đề ở chỗ phe Bạch Hữu không tích trữ nhiều, so kè tiêu hao thì phe gã thua thiệt.

Chiến hạm vuông vức chậm rãi tiến lên trước, đá ngầm dưới nước bị thuyền đụng nát. Bạch Hữu nhìn chằm chằm chiến hạm, mãi khi chiến hạm đến một vị trí gã mới kích phát trận pháp ở đáy biển.

Mấy trăm luồng sáng bảy sắc bắn lên cao bao bọc nguyên chiến hạm, những luồng sáng có thể xuyên thấu kim loại, không có sức sát thương, trông như pha lê trong suốt.

Các tia sáng tụ tập thành một điểm trên không trung rồi bắn ngược xuống thành lồng chụp ánh sáng bảy sắc bao phủ chiến hạm.

Bạch Hữu ra lệnh một tiếng:

- Tốt, công kích!

Mười Tiểu La Kiếm Pháo cùng phát động, kiếm quang nhiều vô số kể bắn vào màn sáng. Tiếng kim loại vụn vỡ, màn sáng cũng vặn vẹo.

Trong màn sáng, vỏ ngoài của chiến hạm vỡ nát, kiếm phù lục tục bắn vào phá hoại tứ tung. Nhiều linh kiện trận pháp trong chiến hạm chưa kịp ghép lại đã tan nát.

Trong chiến hạm ẩn núp cường giả Kim Đan tan xương nát thịt trong kiếm pháo công kích dày đặc.

Tất cả trận pháp đều bị Nguyên Từ Thần Quang phá hư, có thể chữa lành chỉ trong vài giây nhưng tiếc rằng bị mười Tiểu La Kiếm Pháo công kích dồn dập, trong vài giây chiến hạm gánh nhiệm vụ bí mật đã bị hỏng hoàn toàn.

Bạch Hữu đã xác nhận được chiến quả, lòng thầm thở phào:

- Ngừng công kích!

Dù Bạch Hữu có chết trận thì kế hoạch của đối phương đã thất bại.

Người điều khiển kiếm pháo báo lên trên mười Tiểu La Kiếm Pháo hoặc nhiều hoặc ít tiêu hao vượt qua một ngàn hai trăm tấm kiếm phù, số kiếm phù còn lại chưa tới bảy ngàn.

Vài giây đã hao hết một vạn ba ngàn mấy kiếm phù, còn có đại trận đáy biển. Khi kiếm phù tàn phá nguyên màn sáng tràn ngập công kích, cường giả địch trốn xuống nước bị kiếm phù cắt nát, trận pháp đáy biển cũng không thể may mắn tránh khỏi.

Tức là nhiều ngọc thạch nát hết, giá trị thu về không lớn.

Bạch Hữu mếu, gã xuất thân dong binh, không giàu như chủ lực Lục Đạo Chân Quân, trong lịch sử chỉ huy chiến đấu của gã chưa có lần nào tiêu hao lớn như thế.

Luyện khí sĩ của Kỳ Lân Đạo Cung tham gia chiến đấu hết hồn nhìn. Công kích dày đặc như thế chỉ tiên nhân mới ngăn cản được, dưới Thiên Tiên bị oanh tạc một vòng là hồn phi phách tán.

Thoạt trông phạm vi khống chế vũ khí này rất lớn, lúc trước không sử dụng vì sợ trận pháp của đối phương kỳ dị suy yếu uy lực kiếm pháo.

Lục Nghị không kiềm được khích lệ thật lòng:

- Làm đẹp quá!

Đổi lại Lục Nghị chỉ huy, thấy trận hình địch dày đặc trên đảo nhất định sẽ dùng Tiểu La Kiếm Pháo càn quét một phen, dùng lực công kích lớn nhất giết lực lượng bên địch.

Bạch Hữu ra lệnh:

- Kẻ địch sắp lùi lại, kiếm pháo số một hủy đường băng trên biển, kiếm pháo số hai, số ba công kích chiến hạm cỡ lớn của địch. Tất cả binh ngẫu bị thương ra khỏi thành càn quét địch!

Ba Tiểu La Kiếm Pháo lần nữa khởi động, kiếm khí tung hoành. Hai kiếm phù như vòi rồng tiến lên trước chớp mắt lướt trên mặt biển nghiền nát hai con đường lớn đóng băng.

Hai nơi công kích khác cũng đánh chìm một chiến hạm địch cỡ lớn trên biển.

Trên tầng một thành lũy, những binh ngẫu bị thương nhảy xuống đầu tường cao mười trượng lao vào trận hình. Công kích đầu tường lại sắc bén, Kích Quang Phù Văn Pháo đổi thành công kích ngũ giai, uy lực giảm xuống một ít nhưng binh ngẫu phối hợp với nhau hiệu quả càng tốt.

Binh sĩ hai bên đều hung hãn không sợ chết, va chạm trên đảo nhỏ hẹp, chém giết máu chảy thành sông.

Trận chiến của Bạch Hữu đã đến hồi kết, vẫn đang giữ gìn thực lực, vì đối với toàn chiến trường đảo nhỏ của gã không chút bắt mắt. Nếu bây giờ hao hết vũ khí mạnh, thêm một đợt công kích dồn dập kiểu này là tập thể chết trận.

Binh ngẫu bị thương, người thường trong chiến giáp hầu như hao hết sức sống, nếu không lợi dụng thì lãng phí. Tối đa nửa ngày sau người trong các binh ngẫu sẽ chết. Vết thương này không thể chữa khỏi, tiên nhân như Tô Kính cũng không thể. Bạch Hữu không phải kẻ từ bi, vào phút sống chết gã không nương tình.

Mấy ngàn binh ngẫu được thả ra ngoài thành liều chết đánh với những kỵ sĩ ma thú bị nhốt trên đảo. Bọn họ không có chút hy vọng sống sót, mãi đến binh ngẫu cuối cùng chết trận, trên đảo còn hơn vạn kỵ sĩ ma thú. Những kỵ sĩ ma thú nhìn xác đầy đất, lòng dâng lên sợ hãi, không còn dửng dưng như không nữa.

Kẻ địch coi thường mạng sống hơn bọn họ, dù thắng hay thua thì ý nghĩa tồn tại của binh ngẫu là sát thương kẻ địch, không còn gì khác.

Lục Nghị không biết nên nói cái gì, chiến đấu loại nhỏ này đổ vào binh lực rất nhiều, gã chỉ có thể phụ trợ binh ngẫu thanh lý kỵ sĩ ma thú tấn công lên đầu tường, chấm hết. Lục Nghị cứ nghĩ mình đến trợ trận sẽ chiến đấu đẫm máu, kẻ địch quá đông, nếu gã không tự mình ra trận thì không áp chế cục diện được. Ai ngờ chỉ thả ra chút thuật đạo từ xa, toàn là loại hình khống chế cơ bản, sau đó chiến đấu chấm dứt.

Đừng nhìn trên đảo còn hơn một vạn kỵ sĩ ma thú, nhưng không có chiến hạm chi viện, chẳng có binh lực về sau, không thể rút lui, các kỵ sĩ ma thú chết đi chỉ còn là vấn đề về thời gian.

Lục Nghị đang nghĩ vậy chợt nghe Bạch Hữu nói:

- Lục Chân Nhân, xin hãy ra tay.

Lục Nghị ngây người:

- Hả?

- Trong ba, năm canh giờ kẻ địch sẽ không phái binh đến đây, người ra tay nhanh chóng tiêu diệt những kẻ thù này, ta còn phải tiếp tục bài bố phòng ngự. Cho Lục Chân Nhân một vạn binh ngẫu, một ngàn binh sĩ, để lại luyện khí sĩ cho ta, cần bài bố trận pháp ngay.

Lục Nghị lập tức gật đầu, lĩnh một kỳ quân đội chỉ huy binh ngẫu lao ra khỏi thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.