Hồng Liên Bảo Giám

Chương 206: Đánh cờ?



Tô Kính nghĩ thầm cảnh giới của ngươi còn quá thấp, ngay từ đầu không thể thúc đẩy uy lực đạo khí, đôi mắt của ta rất dễ khám phá ảo giác. Nếu đây chỉ là ảo giác thì chiến đấu kết thúc sớm rồi.

Nhưng Tô Kính không nói vậy, hắn nghiêm túc nói:

- Bích Huyết Đan Thanh của ta có thể phá hết thảy ảo thuật, khi ta đi qua Hoàng Tuyền thì cảnh tượng xung quanh không hề vặn vẹo, tức là ngươi khống chế một đạo khí.

Cốt Ngọc tò mò hỏi:

- Vậy ngươi còn dám dùng pháp khí phá đạo khí của ta?

Đối phương nhìn ra gã có đạo khí, người có chút thông minh bình thường sẽ không có can đảm lớn vậy.

Tô Kính mỉm cười trả lời.:

- Cách khác mất thời gian.

Đáp án này làm nhiều người ức chế. Tô Kính là đồ phá của, bởi vì hắn công kích như vậy rất có thể hủy diệt pháp khí trong tay mình. Cốt Ngọc không đủ cảnh giới, Tô Kính có thể dùng pháp khí phá đạo khí, cái này phải mạo hiểm pháp khí bị hỏng hoàn toàn, mục đích chỉ là tiết kiệm một chút thời gian?

Một món pháp khí là vật cần thiết cho luyện khí sĩ Trúc Cơ kỳ trong các gia tộc lớn, Đạo Cung. Nhưng không có nghĩa là pháp khí có đầy đất, những thế lực này thà rằng giấu pháp khí trong kho đến mục nát cũng không đem ra bán.

Những tán tu đánh đổ máu đầu chưa chắc cướp được một pháp khí.

Cốt Ngọc chắp tay:

- Tô huynh, Cốt Ngọc bội phục, ta thua.

Sau khi Cốt Ngọc nhận thua liền nhảy ra lôi đài, gã không dám nếm thử ngũ sắc thần quang trên mâu sắt của Tô Kính.

Tô Kính trở lại chỉ tay vào Lý Quang, quát lớn:

- Kế tiếp!

Tiêu Dao Hầu mỉm cười nói với Võ Uy Quận Vương:

- Nhi tử của ta tính cách không được tốt lắm.

Võ Uy Quận Vương thấy nét mặt Tiêu Dao Hầu đắc ý, gã không hiểu vì sao.

Võ Uy Quận Vương hỏi:

- Làm vậy sẽ đắc tội nhiều người?

- Có thể đắc tội thì lần này đắc tội hết một lần, còn lại sẽ không đắc tội. Một lần phân rõ hết cũng tốt.

Võ Uy Quận Vương thầm khâm phục, Tiêu Dao Hầu thật tự tin, không sợ điều Tô Kính làm chuốc rắc rối cho gã.

Người chín gia tộc dường như đã có ăn ý, nguyên một đám làm rùa đen rút đầu. Muốn so tài thật sự với Tô Kính là người của gia tộc lớn, mười hai Đạo Cung, ngay cả Thanh Dương Đạo Cung đều chưa từng muốn đánh mặt Tô Kính.

Hoàng đế thích thấy Đạo Cung và gia tộc mâu thuẫn với nhau, gia tộc và gia tộc xích mích vì gút mắc ích lợi.

Thanh Dương Đạo Cung, Chu Tước Đạo Cung, U Minh Đạo Cung, Xích Tiêu Đạo Cung, Kỳ Lân Đạo Cung, Vân Mộng Đạo Cung, Bồng Lai Đạo Cung, Thần Mộc Đạo Cung, Khổng Tước Đạo Cung, Hồng Liên Đạo Cung, từng người đi lên khiêu chiến với Tô Kính, hắn không nghỉ ngơi một lần nào, mười chiến mười thắng.

Giờ chỉ còn Tàng Kiếm Đạo Cung, Chúc Long Đạo Cung không ra tay, và chín gia tộc lớn.

Tô gia và Nguyên gia sẽ không làm khó Tô Kính, chỉ có chín kẻ địch.

Tô Kính cứ chỉ vào Lý Quang gọi kế tiếp, người Lý gia Định châu không nhịn nhục được muốn rục rịch. Lý Quang cắn răng ngăn chặn người bên cạnh, tiếp tục nhẫn nại. Bởi vì nhiều trận mà Tô Kính dùng thủ đoạn tới lui chỉ có vài chiêu.

Ngũ Lôi Định Thân chú, Vô Định Kim Hoàn, thủy lôi, Bích Huyết Đan Thanh, mâu sắt, ngẫu nhiên thả một mai rùa to ra, hình như là kỹ năng gì kèm theo đạo khí, lực phòng ngự cỡ pháp khí.

Cứ câu giờ thế này không tốt cho Lý gia. Trong tay Tô Kính có Tử Viêm pháo, không biết khi nào sẽ sử dụng lần thứ hai.

Lý Quang quyết định chờ người Tàng Kiếm Đạo Cung đánh một trận với Tô Kính thì sẽ phái người của Lý gia đi lên.

Người Tàng Kiếm Đạo Cung lộ mũi nhọn, tuyệt đối sẽ không nương tay. Kiếm tu có sức sát thương lớn, chắc chắn buộc Tô Kính lấy ra thủ đoạn cuối cùng.

Một thanh niên áo trắng đại biểu của Chúc Long Đạo Cung đứng lên nói:

- Thế tử ở cảnh giới Tiên Thiên kỳ đã là số một, số hai, Chúc Long Đạo Cung nhận thua.

Lý Quang cau mày, không lẽ Chúc Long Đạo Cung lén móc nối với Tô gia?

Người Tàng Kiếm Đạo Cung rốt cuộc ra mặt:

- Vậy thì ta đến.

Một luồng kiếm quang hầu như không bị trận pháp ảnh hưởng rơi thẳng xuống trước mặt Tô Kính.

Tô Kính ngẩng đầu nhìn thoáng qua, người tới là một thanh niên vạm vỡ cao hơn hắn hai cái đầu, hơi thở âm trầm, không phải Tiên Thiên kỳ mà là luyện khí sĩ đỉnh Trúc Cơ.

Tô Kính cười nói:

- Ta không đánh lại ngươi.

Thanh niên lạnh lùng nói:

- Ta biết, nhưng ta không so thuật đạo với thế tử. Ta nghe nói thế tử giỏi cờ vây, chúng ta đánh một ván cờ tại đây. Vô Ưu công chúa cũng giỏi đạo này, nếu thế tử chỉ là một kẻ tầm thường thì không xứng với công chúa!

Tô Kính nghe vậy buồn cười, người này hùng hổ không ngờ là tranh thủ thời gian nghỉ ngơi cho hắn.

Tô Kính không biết rằng Tàng Kiếm Đạo Cung cho tới bây giờ đều khinh thường xa luân chiến. Tô Kính thể hiện thực lực Tàng Kiếm Đạo Cung tự nhận không tìm ra đệ tử Tiên Thiên kỳ nào đối kháng lại hắn nổi.

Trận chiến này là Tàng Kiếm Đạo Cung bàn bạc rồi phái thanh niên lên cho Tô Kính nghỉ ngơi một chút, ít nhất phải hơn một canh giờ mới chấm dứt trận chiến. Nếu thanh niên muốn thì kéo dài mười mấy canh giờ cũng bình thường. Hơn nữa thanh niên và Vô Ưu công chúa xem như người quen, gã nói như vậy không ai phản bác được.

Tỷ thí lần này vốn có phần vì Vô Ưu công chúa, không thì chẳng đến mức tất cả Đạo Cung, gia tộc đều đến tham gia.

Tô Kính chắp tay xem như gửi lời cảm ơn:

- Vị đạo huynh này xưng hô thế nào?

- Ta họ Tử, tên Thiên Nguyên.

Tàng Kiếm Đạo Cung Tử Thiên Nguyên dứt lời thò tay ra sau gáy, trong tay đã có ba thước thanh phong. Tử Thiên Nguyên vung trường kiếm, Tô Kính cảm thấy kiếm khí tung hoành, tiếng rít không ngừng bên tai. Trên mặt băng bỗng có bàn cờ lớn, bao trùm nguyên lôi đài.

Tử Thiên Nguyên nói:

- Ta cùng Vô Ưu công chúa đánh cờ, nàng có thể thắng ta khoảng mười quân. Nếu thế tử thua ta tức là thua xa Vô Ưu công chúa. Thế tử hãy cố hết sức, ta sẽ không nương tay.

- Phải ngồi xuống chơi?

Tô Kính biết kỳ đạo ở thế giới này phát triển mạnh, có chơi bàn cũng có kiểu chiến đấu ngay, Đông Tần đế quốc có nhiều thành phố quy tắc kỳ đạo khác nhau.

Tử Thiên Nguyên nói:

- Tuy ý, thế tử đi trước đặt sáu quân đi.

Tử Thiên Nguyên giơ trường kiếm điểm không khí, vị trí Thiên Nguyên trên bàn cờ có một quân cờ đen.

Đây là Tử Thiên Nguyên kích phát chân khí đặt dấu ấn lên mặt băng.

Lý Quang thấy Tô Kính đánh cờ trên lôi đài thì hận ngứa răng. Người Tàng Kiếm Đạo Cung cao ngạo không đúng lúc! Tỏ rõ là gai mắt mọi người xa luân chiến, nhưng đây là quy định có từ trước, không phải nhằm vào một mình Tô Kính.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.