Hồng Liên Bảo Giám

Chương 2091: Chênh lệch thời gian (1)



Hán Anh nhất định dùng biện pháp gì đó vững chắc tiên đạo, nếu không sức chiến đấu không vượt qua mình nhiều như thế.

- Được rồi, ta đi.

Vô Ưu công chúa cũng biết Tô Kính nói đúng, lúc này gặp phải Hán Anh, nàng cũng phát hiện vấn đề nghiêm trọng của bản thân. Theo đạo lý mà nói, cảnh giới của Hán Anh cũng giống như nàng, thậm chí còn không bằng Tô Kính nhưng khi đánh nhau lại nghiền áp mọi người.

Bản thân mình không thể tu bổ vũ trụ này nhưng tu bổ thế giới tiên cảnh, làm cho pháp tắc thế giới tiên cảnh càng hoàn thiện, khi đó căn cơ của các tiên nhân vững chắc, lúc này mới có thể triển khai bước tiếp theo.

Đám người Tô Kính an bài mọi người quay về, trực tiếp từ nơi này nhảy lên đi trùng động đi tới vũ trụ khác.

Pháp tắc vũ trụ không giống nhau, sau khi ba người đi sẽ giảm tốc độ, lại thả Ngân Hà hào ra ngoài, lợi dụng chiến hạm phi hành xuyên thẳng qua không gian.

Phật đà tiểu thế giới cũng không sụp đổ trên ý nghĩa, nơi này ban đầu phật đà lợi dụng thế giới chân thật chế tạo ra. Thời điểm Tô Kính trở về nhìn thấy bên ngoài trùng động có nhiều người hoạt động, tinh vực chung quanh cũng náo nhiệt.

Cửa vào trùng động bị chiếm cứ.

“Tô Mộ, ngươi luyện hóa tiểu thế giới, cần bao lâu?” Tô Kính hỏi thăm.

- Tối đa trăm năm, nếu vận khí tốt còn không tới sáu mươi năm.

Tô Mộ nhìn xem những cái kia vãng lai ra vào trùng động tiên nhân, cẩn thận địa đạo: mà nói.

- Hóa thân nói cho ta biết nơi này không phải do một thế lực khống chế, mà là một liên minh, đại khái là khu vực ba sao, hơn một trăm tiên môn.

Tô Kính nói với Tô Mộ và Vô Ưu công chúa.

- Có bao nhiêu cảnh giới vô thượng?

- Nơi này có ba đại hình tinh vực, tiên nhân cảnh giới vô thượng gom góp lại tiếp cận hai mươi.

- Không dễ xử lý ah.

Vô Ưu công chúa cũng trầm tư. Tiếp cận hai mươi tiên nhân cảnh giới vô thượng, cho dù không thể liên hợp với nhau, đối với ba người bọn họ chính là uy hiếp không nhỏ.

Chẳng lẽ triệu tập nhân thủ thế giới tiên cảnh tới đây? Tiên nhân thế giới tiên cảnh tới nơi này sẽ giảm thực lực một ít. Chính mình xuất thâ là nửa thiên ma, Tô Mộ chính là sinh vật Thái Sơ, mà Tô Kính là thiên ma thuần túy mới có thể phát huy ra toàn bộ thực lực trong vũ trụ này.

- Lợi ích duy nhất tại nơi này chính là Hán Anh trốn ra, thực lực bị hao tổn nghiêm trọng nhất.

Tô Mộ là người không có áp lực quá lớn duy nhất. Sau khi nàng xác định mục tiêu, thời điểm giải quyết vấn đề sẽ không sầu mi khổ kiếm.

- Phiền toái rất lớn ah, ba người chúng ta không phải đối thủ của nhiều tiên nhân như thế.

Vô Ưu công chúa nhíu mày, vấn đề này rất khó khăn.

- Dùng chút kế sách là được.

Tô Mộ nói chuyện làm Vô Ưu công chúa cũng phải ghé mắt. Đây là Tô Mộ sao? Còn dùng kế sách?

- Ca lục dục thiên ma hóa thân, có biện pháp trà trộn bên trong, chúng ta đi theo. Sau khi đi vào tìm nơi vắng vẻ ta chậm rãi luyện hóa tiểu thế giới này, địch nhân mạnh hơn nữa, chỉ cần không thể khống chế thế giới này cũng cần thời gian bốn năm mươi năm mới phát hiện ra ta, vạn nhất bị phát hiện, hai người các ngươi đi ngăn chặn cửa vào, ta tiếp tục luyện hóa bên trong, thời điểm này ta không cần ẩn nấp tung tích, khẳng định thành công trong trăm năm, các ngươi tối đa chèo chống năm sáu mươi năm.

- Thứ này gọi là kế sách sao?

Vô Ưu công chúa nhìn Tô Mộ, không biết nên đánh giá thế nào.

- Ta có thể nghĩ ra kế sách phức tạp như vậy mà ngươi còn không hài lòng?

Tô Mộ nói rất khí phách, thời kỳ Thái Sơ làm gì có gia hỏa Lôi Long nào nghĩ kế sách, ai không phục cứ nghiền áp là được.

Tô Kính và Vô Ưu công chúa nghe xong cũng sửng sờ, biện pháp của Tô Mộ quá đơn giản, cũng rất thô bạo,thứ càng đơn giản lại càng dễ chấp hành, dễ dàng bố trí.

Kế hoạch phức tạp, chỉ cần một khâu xảy ra vấn đề sẽ làm cả kế hoạch phá sản.

Biện pháp của Tô Mộ không có xinh đẹp, sau khi tiến vào thì cửa vào trùng động nhỏ nhất, phía trước Tô Kính, Vô Ưu công chúa theo sau trị liệu, địch nhân thật sự không có biện pháp gì quá tốt.

Tô Mộ cũng không phải không thể tham chiến, nàng luyện chế phân thân có thể điều khiển Tô Mộ hào. Từ đó phóng thích thiên chư thần quang tiễn, trong trùng động không có khả năng cho quá nhiều người tồn tại, một khi chất đầy người, muốn xông vào bắn một mũi tên sẽ làm rất nhiều người không chịu nổi.

Thái Sơ đan liên biến thành yêu thần có thể bù đắp thiếu hụt.

- Thật sự không được cứ làm như vậy, tuy kế hoạch cải biến một chút, chúng ta vào trong trùng động bố trí quân đội, qua một thời gian ngắn trùng động chật nhưng bố trí một ít chiến xa vẫn có thể, trận pháp hạch tâm trong chiến xa cũng rất nguy hiểm. Đối phương không dám dùng lực lượng quá cường đại, chỉ có thể vật lộn xung phong liều chết mới có thể tiêu diệt chúng.

Vô Ưu công chúa nói.

Tô Kính tưởng tượng cũng phải, kỳ thật trùng động đã bị phá hư, không phải nói tiểu thế giới hủy diệt, lối ra phát sinh biến hóa có lẽ sẽ biến mất một thời gian ngắn, có lẽ sẽ chuyển di tọa độ, lực lượng có thể hủy diệt trùng động chưa từng xuất hiện bao giờ.

Trên thực tế trùng động có bị hủy diệt thì đám người Tô Kính cũng không phải không thể rời đi. Địa Tiên chi tổ lợi dụng lục dục thiên ma hóa thân có thể dễ dàng xuyên qua tinh bích của tiểu thế giới.

Nhưng Tô Kính không có tài năng triệt để hủy diệt trùng động, nếu không hắn càng có biện pháp đơn giản hơn nhiều, xông vào sau đó đánh nổ trùng động là được.

Tô Mộ đề nghị và được tán thành, ba người trước tìm một chỗ an toàn sau đó nhắm vào hoàn cảnh trùng động và tiểu thế giới, cũng chuẩn bị tiên khí.

Tô Kính không cách nào sử dụng hệ thống công huân tại đây, từ vật tư đổi được từ kho của thế giới tiên cảnh có thể dùng lục dục thiên ma hóa thân, biện pháp khác không được.

Chỗ tốt của kẻ thống trị chính là lợi dụng tài nguyên phi thường thuận lợi, chỉ cần di chuyển tài nguyên một lần tốn hao thời gian nửa ngày mà thôi. Hán Anh còn bị giam giữ, Vị Lai Phật quốc phiền toái chưa được giải quyết, Tô Mộ muốn nắm lấy tiểu thế giới này còn phải làm mau chóng. Nếu Hán Anh liều mạng gia tăng lực lượng của Tô Mộ cũng phải tu hành và thoát khốn, khi đó sẽ quấy nhiễu đám người Tô Mộ. May mắn hỗn độn thần hỏa ngăn cản Hán Anh quan sát bên ngoài, Hán Anh còn chưa phát hiện ra.

Thời gian chênh lệch trăm năm, Hán Anh và Vị Lai Phật quốc không kịp phản ứng, khi đó đại cục đã định.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.