Hỗn độn yêu thần binh yêu hỏa nối với nhau và càn quét ma trùng, cây nấm vừa chết, đám ma trùng xem như tan đàn xẻ nghé, chúng lập tức chạy trốn khỏi chết.
Không cần đám người Tô Kính tru sát, chúng không cách nào đi tới cây nấm tiếp theo sẽ chết đói rất nhanh. Tuy cây nấm lưu cho chúng tất cả dinh dưỡng cần thiết sinh tồn trong vực sâu nhưng cũng hạn chế chủng loại ăn uống của chúng.
Nếu không có thể ăn chất bài tiết của cây nấm, những côn trùng kia sẽ đói khát và chết đói.
Trong vực sâu quan hệ cộng sinh tương đối tàn khốc. Trên thực tế ma trùng cũng bài tiết ra thứ mà cây nấm cần thiết, từ đó giúp cây nấm bảo trì trạng thái phát triển, một khi ma trùng bị giết sạch, khi đó cây âấm cũng chờ chết.
Chỉ tổn thất mấy hỗn độn yêu thần binh, đều bị mấy trăm ma trùng hút chết. Ma trùng hút khô hỗn độn yêu thần binh nhưng không mạnh lên, chúng bị khí tức hỗn độn đồng hóa và rơi xuống đất mà vong, hóa thành Hỗn Độn Châu.
Hỗn Độn Châu là thứ sinh vật Thái Sơ rất ưa thích, chúng giống như đồ ăn ngon miệng, hơn nữa càng có dinh dưỡng. Tô Mộ tiện tay thu hồi Hỗn Độn Châu và chỉ về phía bên phải, hỗn độn yêu thần binh bay về hướng Tô Mộ chỉ điểm
Tô Mộ vẫn đi trước trận pháp và theo sát hỗn độn yêu thần binh, trong nội tâm nàng nghi hoặc, trước khi đến trực giác nói cho nàng biết chủ thần bản thể đang ở đây, đang ở vực sâu này, hiện taijt rực giác biến mất.
Theo lý thuyết không ai có thể ảnh hưởng vận mệnh của nàng.
- Ca, ta bắt đầu có chút không tin mình.
Bỗng nhiên Tô Mộ nói với Tô Kính.
- Vậy ngươi tin tưởng ta không?
- Tin!
- Tạm thời nghe ta quyết định, không có vấn đề.
Tô Kính lúc này cũng cảm thấy vận mệnh của mình đang tan biến thành tro bụi, phía trước có kỳ ngộ chờ hắn nhưng sẽ có nguy hiểm lớn, hắn cảm thấy đáng giá đi làm.
Thật lâu đều không có loại cảm giác này, đó là cảm giác mạo hiểm, đối mặt với Hán Anh cũng có thể dựa vào người đông thế mạnh lấy được ưu thế.
- Ta cảm thấy được ta đi về phía trước sẽ có chỗ tốt.
Bỗng nhiên Mộ Ngân Mâu mở miệng.
Tô Kính gật đầu, Tô Mộ sẽ không cự tuyệt, cho dù trong lòng có nghi hoặc cũng không dẫn mọi người đi loạn. Mộ Ngân Mâu mở miệng là nàng phát hiện ra cái gì, hơn nữa Mộ Ngân Mâu có chiến lực không thấp, hóa thành Thiên Yêu có lực lượng đuổi theo Tô Mộ.
Sáu người đổi phương vị, Mộ Ngân Mâu đi phía trước, trên người Tô Mộ có cảm giác nguy hiểm mơ hồ biến mất.
Lúc này nàng đã hiểu ra vì cái gì, chính mình không thích hợp lĩnh đội, khẳng định có thứ gì đó nhắm vào nàng. Chính mình không đổi vị trí sẽ không an toàn.
Trong vực sâu đen kịch, cách đó mấy chục vạn dặm có tiếng thở vang lên và quay người rời đi. Thần thức của đám người Tô Kính bị áp súc không cách nào dò xét cực xa, sinh vạt sống trong vực sâu có một ít dò xét được ở khoảng cách mấy chục vạn dặm.
Tô Mộ mới là mỹ vị, những người còn lại đối với bọn chúng mà nói nhạt như nước ốc. Những sinh vật giảo hoạt này nhìn thấy Thiên Yêu xuất hiện dẫn đầu đội ngũ nên rời đi theo bản năng. Tô Mộ rất mỹ vị nhưng phải nuốt trôi mới được.
Mộ Ngân Mâu ở phía trước, hỗn độn yêu thần binh vẫn dựa theo nguyên kế hoạch chuyển hướng mặt phải, vực sâu tối tăm là một loại pháp tắc thể hiện, nế có sinh vật gì sáng lên, chiếu sáng cũng nằm trong phạm vi mười trượng chứ không thể chiếu sáng xa hơn.
Càng đi lại càng yên tĩnh, mới vừa có chút độc trùng độc thảo còn khá tốt, lúc đi xa hơn đã không có bất kỳ sinh vật nào xuất hiện, mặt đất dưới chân cũng mềm hơn và biến thành hạt cát.
Chân đạp lên hạt cát còn không có âm thanh, đám người Tô Kính dùng thần thức trao đổi với nhau, trận pháp dần dần thu nhỏ lại, bọn họ đi càng gần nhau hơn.
Thời điểm Tô Kính hơi nóng lòng, phía trước có thứ gì đó sáng lên, Tô Kính nhìn thấy thanh sơn lục thủy, cầu nhỏ vườm ươm. Một đám ngỗng trắng kêu vang lung la lung lay đi ngang qua mặt đất.
Đều là cảnh giới vô thượng nên biết rõ đây là thật, không phải ảo ảnh, nhưng những nơi vừa đi qua cũng không có không gian bình chướng, hoặc nói cho đúng là không có không gian trọng điệp.
Dưới vực sâu như thế này, tại sao có thể nhìn thấy thế ngoại đào nguyên. Từ pháp tắc mà nói đây chính là vực sâu chi địa, thực sự không phải là đi vào thế giới khác.
Hỗn độn yêu thần binh lúc này bay lên rất cao sau đó nhìn bao quát xuống dưới, Tô Mộ nhìn thấy nơi này rộng chí ít hơn hai ngàn dặm, chỉ vẹn vẹn có mấy toà núi nhỏ và nguyên khí dồi dào, nơi này con bướm chập chờn nhưng đều là đại yêu tương đương với nhân loại Kim Đan.
Những yêu vật này không cách nào biến hóa, vĩnh viễn là bộ dạng bản thể.
- Có tòa miếu nhỏ.
Tô Mộ truyền tin tức cho mọi người, hỗn độn yêu thần binh bay qua miếu nhỏ.
Miếu thờ rất nhỏ, trước sau có ba gian phòng, gian đại điện cuối cùng nhìn có phần keo kiệt. Trước cửa có tảng đá hơi lõm vào giữa, bị giẫm lên bóng loáng như gương.
Tô Kính nhíu mày, nơi này có thể giẫm loạn sao?
Đừng nói là chùa miểu, cho dù là cánh cửa nhà người nhà bình thường đ chăng nữa, giẫm lên chính là không lễ phép.
- Chủ thần không ở bên trong sao?
Tô Mộ nghi hoặc hỏi.
- Mặc kệ, có phải hay không cứ dỡ xuống.
Mộ Ngân Mâu xiết tay lại.
- Ta cảm thấy rất đúng ah. Bên ngoài thiệt nhiều hạt cát, trong này có tòa miếu, xem ra có liên quan tới Vị Lai Phật quốc.
Vô Ưu công chúa nói.
- Đây gọi là suy luận của ngươi sao/
Tô Kính cũng im lặng với phán đoán này.
- Có đôi khi rất đơn giản, đây là trực giác.
Vô Ưu công chúa trả lời tương đối bình tĩnh.
Trong hai mắt Tô Kính có đồng hồ cát hiện ra ngoài, cũng không nhìn ra cái gì, duy nhất có thể nhìn thấy chính là thời gian trong trận pháp hỗn loạn.
- Ngươi nói cũng có đạo lý.
Tô Kính nói với Tô Mộ:
- Phái một yêu binh đi qua.
Tô Mộ gật đầu, một yêu binh rơi xuống đất và đi vào miếu nhỏ, nó hơi dừng trước cửa một chút và cất bước đi vào bên trong. đôi mắt Tô Mộ chớp chớp, nàng nhìn bước chân hỗn độn yêu thần binh giẫm lên cánh cửa.
Đó là tất nhiên, cho dù là ai đi vào cũng phải giẫm lên cánh cửa một bước.
Cánh cửa này có pháp tắc vô cùng cường đại, đừng nói là yêu binh, cho dù là mình cũng không tránh được.
- Như thế nào?
Năm người còn lại đều nhìn Tô Mộ.
Sắc mặt Tô Mộ âm trầm, nói:
- Bị độ hóa.
Đám người Tô Kính dừng bước lại, bọn họ không bước vào trong miếu nhỏ. Một hỗn độn yêu thần binh bị giết rất bình thường, yêu binh có chứa khí tức hỗn độn lại bị độ hóa?