Hồng Liên Bảo Giám

Chương 2107: Vực sâu (5)



Sau lưng Tô Kính là một thiên ma tiên binh xuất hiện, trong tay không có vũ khí, chỉ có bổng chấn động.

Tô Kính gật gật đầu, trong tay đám thiên ma tiên binh cầm đồ vật được hắn chế tạo thật lâu, cho dù là hắn cũng không có nắm chắc. Sau đó hắn lấy ra một bình nhỏ, mở ra và nhìn chất lỏng bên trong và đổ tới trước mặt.

Máu chó của Khuyển Thập Lang bị cánh cửa hấp thu vào trong, cánh cửa đá có màu xanh lập tức biến thành màu đỏ tím.

Miếu thờ chấn động suốt nửa canh giờ, Tô Kính chờ đợi trước miếu thờ, thời điểm chấn động dừng lại, hắn phất phất tay, mấy trăm thiên ma tiên binh cầm bổng chấn động trong tay và bắt đầu đào vách tường.

Máu chó không phải vô địch nhưng tuyệt đối là hữu hiệu.

Trên miếu thờ ngưng tụ một vòng xoáy không cách nào hình dung, trăm vạn, ngàn vạn, hơn trăm triệu bóng dáng màu đen xuất hiện trong miếu thờ, phát ra âm thanh thê lương lan khắp thế giới.

Trên vách tường miếu thờ bị bổng chấn động đánh ra cả trăm huyệt động. Thời điểm này màu sắc của cánh cửa tối lại, bộ phận bị đánh xuống chậm rãi bay lên, thời điểm không bay lên cao đã dừng lại.

Trong mêếu thờ có giọng nói già nua vang lên.

- Chư vị hảo thủ đoạn, đáng tiếc chỉ lãng phí thời gian mà thôi.

- Nếu ngươi không sợ cũng không cần lắm mồm như thế.

Tô Kính đứng xì mũi coi thường.

Máu của Khuyển Thập Lang làm cho rất nhiều sinh vật vực sâu bị miếu thờ khống chế đã trốn đi, cánh cửa bị mài đi bộ phận liền khôi phục một nửa, đây cũng không phải là việc thời gian ngắn có thể làm được.

Lúc này thiên ma tiên binh ngã trên mặt đất và hóa thành tro tàn, bổng chấn động trong tay cũng như thế không thể bảo trụ, vách tường của ngôi chùa đang khôi phục dần dần.

Máu trong bình của Tô Kính có lực lượng bổn nguyên của Khuyển Thập Lang, mà thứ này không phải dựa vào số lượng nhiều có thể làm được. Dù là giết Khuyển Thập Lang hiến ế vực sâu cũng không có biện pháp hủy đi chùa miếu.

Trừ phi Khuyển Thập Lang sinh ra trong thế giới này, hơn nữa thuận lợi phát triển thì hắn có thể hủy diệt vực sâu.

Chùa miểu chính là nan đề khó giải, đám người Tô Kính dứt khoát thả Tô Mộ hào ra ngoài và lên chiến hạm, từ đó di chuyển vào trận pháp chiến hạm và phụ trách thủ hộ, sau đó mọi người thương lượng làm sao đối phó ngôi chùa nát kia.

Tô Kính thả thiên ma tiên binh ra ngoài đều bị hủy diệt, đó là chém giết về mặt pháp tắc, căn bản không thể phục sinh. Tô Kính không biết lực lượng cực hạn của vực sâu, mọi người chết ở chỗ này, phân thân và hóa thân không có chết.

Chí ít có ảnh hưởng đó là khẳng định. Phật môn nhân quả chi lực giống như kẹo cao su, thời gian nhắm nuốt càng dài càng khó thoát.

Một khi có ảnh hưởng, nếu không thể khu trừ, người chết ở chỗ này thì phân thân cũng bị độ hóa.

Chùa miếu chính là nguy hiểm không biết trước, vấn đề là không thể bỏ qua nơi này. Nếu mặc kệ, sau khi chủ thần chầm chậm nắm giữ vực sâu. Tô Kính đoán chừng chủ thần thông qua vực sâu nắm giữ vô số thế giới, khế ước giả cũng có thể tiến vào trong vực sâu này.

Vực sâu không phải xâm lấn Vị Lai Phật quốc, Vị Lai Phật quốc kiến tạo vực sâu.

Nhưng phật đà tỏng Vị Lai Phật quốc đã phản bội Phật tổ, muốn phong tỏa vực sâu.

May mắn không có hủy diệt tinh bích Vị Lai Phật quốc, nếu hủy diệt, vực sâu sẽ xuất hiện trong vũ trụ thế giới tiên cảnh.

Tô Kính cảm giác mình đổ mồ hôi lạnh, may mắn mình không phải người xúc động, nếu thật làm như vậy sẽ không có kết quả sau đó.

Vực sâu khẳng định sẽ kết nối với vũ trụ nhà mình, có thể phái khế ước giả đẳng cấp khác nhau tới, lối đi kia là có hạn chế, nếu vực sâu hàng lâm, khế ước giả cường đại gì cũng có thể trực tiếp xuất hiện, khế ước giả tâần cấp có sức chiến đấu còn trên cả Kim Tiên.

- Xem ra chúng ta còn có thời gian, nhưng mà...

Tô Kính suy nghĩ một lúc và nói:

- Ta phá hư cũng không phải là căn cơ của chủ thần, hắn độ hóa vực sâu chỉ là vấn đề thời gian. Vực sâu vắt ngang vũ trụ, không biết xuyên việt bao nhiêu tinh bích. Vị Lai Phật quốc chỉ là một viên trân châu trên vòng cổ mà thôi.

- Vị Lai Phật quốc bảo vệ vực sâu. Hôm nay vực sâu hàng lâm vũ trụ cường đại sẽ bị lực lượng vũ trụ tập trung công kích cho đến khi hủy diệt.

Vô Ưu công chúa nói.

- Cũng có thể có thể cả vũ trụ bị hắn độ hóa.

Tô Mộ lắc đầu, nói:

- Ta cảm thấy nên lựa chọn một vũ trụ chết đi và ném Vị Lai Phật quốc vào trong đó, sau đó cướp đoạt tinh bích, vực sâu sẽ chết trong vũ trụ.

Cái gọi là vực sâu xuyên qua rất nhiều vũ trụ là từ ngữ hình dung, bản thể vực sâu vẫn nằm trong Vị Lai Phật quốc, nó kết nối với vũ trụ khác đều là phá vỡ kết cấu, nó muốn đưa lực lượng vào trong cũng không thuận lợi.

Tô Kính cũng biết chính mình chế tạo tiểu thế giới mặc dù có tinh bích nhưng đẳng cấp quá thấp, cũng không thể vây khốn Hán Anh, muốn vây khốn chủ thần trong vực sâu, ý niệm Phật tổ đã biến thành tồn tại cường đại nên không thể làm gì người ta, nàng phải dùng vũ trụ chân thật.

- Chúng ta còn có bao nhiêu thời gian?

Vô Ưu công chúa hỏi.

Trong mắt Tô Kính xuất hiện đồng hồ cát màu sắc rực rỡ, hắn nhìn chằm chằm vào cánh cửa cổ xưa thật lâu, nói:

- Trong ba ngàn năm là tuyệt đối an toàn, trong một vạn năm, trừ phi chủ thần nổi điên, nếu không cũng không có vấn đề gì. Vượt qua một vạn năm ngàn năm, ta cũng không dám cam đoan tương lai biến hóa thế nào.

- Chúng ta dùng thời gian một ngàn năm đoạt vũ trụ, sau đó tìm kiếm nơi phù hợp và di chuyển vực sâu tới đó.

Vô Ưu công chúa nói phi thường kiên định.

- Sau khi chuyển qua thì sao?

Tô Kính nhíu mày hỏi Vô Ưu công chúa.

- Thời gian ngàn năm chúng ta cũng nắm giữ bộ phận pháp tắc vực sâu, chúng ta cướp đoạt những pháp tắc này. Tuy chủ thần cường đại, xem nhưng không cách nào thoát khỏi tiểu thế giới. Chúng ta không ngừng giảm lực lượng pháp tắc của vực sâu xuống sẽ làm hắn cách mục tiêu càng ngày càng xa.

- Chủ thần sẽ không ngừng phái phân thân đến đây phá hư.

- Như vậy không phải rất tốt sao? Mỗi khi giết một chủ thần phân thân, chúng ta sẽ mạnh hơn vài phần. Đây là chiến tranh không thể lãng tránh, nếu vực sâu hàng lâm vũ trụ chúng ta, chúng ta có thể ngăn cản hay sao?

Đám người Tô Kính trầm mặc, xem như cam đồng ý lời Vô Ưu công chúa nói.

- Không vạch trần chuyện xấu luôn không cam lòng.

Tô Mộ chằm chằm vào cửa lớn chùa miếu, nàng giơ tay lên, trong lòng bàn tay có hỗn độn thần hỏa sinh ra,thiên tru thần tiễn tùy thời phóng ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.