Dưới mặt đất có một bàn tay đầy lông màu xanh xuất hiện bắt lấyhai chân thần tướng và kéo vào mặt đất, thần tướng bị kéo vào mặt đất. Ngũ Trang Quan đã thanh tịnh.
Phật tổ nhíu mày, chính mình đưa thần tướng qua là vì cảm giác bất an, không biết Tô Kính đang chuẩn bị cái gì. Mục đích của thần tướng là phá hư. Mà Tô Kính không có tự mình động thủ, thả thiên ma cũng có thể bắt thân tướng.
Sức chiến đấu của thần tướng khẳng định trên thiên ma của Tô Kính, thiên ma chỉ có thực lực Đại La Kim Tiên, mà thần tướng của mình có thực lực vô thượng Đại La Kim Tiên.
Song phương chênh lệch rõ ràng. Kết quả thiên ma lại kéo thần tướng vào thế giới khác.
Ngũ Trang Quan là địa phương nào, tại sao mình không có manh mối?
Ngũ Trang Quan, cho dù là Tô Tuyết tiến vào nhưng mình không thể sử dụng nhân quả chi lực đối phó. Thứ này rõ ràng là hình chiếu giống chùa miếu của mình nhưng uy năng quá mạnh.
Là chính mình chủ quan.
Phật tổ thở dài một tiếng, phất phất tay, trong bình bát có khí tức màu vàng bay ra ngoài. Trước cửa miếu xuất hiện ba chữ—— Lôi Âm tự.
Lôi Âm tự và Ngũ Trang Quan đều là hình chiếu, trước kia Phật tổ không dùng quá nhiều lực lượng, kết quả giằng co thua Tô Kính một bậc.
Hiện tại hắn tăng lực lựng của Lôi Âm tự lên dù là muộn cũng tốt hơn không làm.
Thua bắt đầu, chưa hẳn thua kết cục.
Phật tổ đứng dậy, tăng y chân động và đi ra khỏi cửa.
Lôi Âm tự có tên liền biến thành cao lớn, trong chùa miếu trừ Phật tổ cũng chỉ có Tô Tuyết, thập phần quạnh quẽ.
- Đi ra với ta.
- Vâng, sư tôn.
Tô Tuyết đi theo sau lưng Phật tổ, nàng đi từng bước ra ngoài, nàng nhắm mắt, bởi vì đây là tu hành của nàng.
Phật tổ đi tới bên cạnh dòng suối nhỏ và nhìn nước chảy bên trong, hắn cảm thấy tiếc nuối. Chính mình bố trí mất đi hiệu lực. Tô Kính năm người đang ở trong thế giới riêng biệt và nằm dưới dòng suối.
Đối với chính mình mà nói tương đương phân tán năm người dễ đối phó hơn nhiều. Đối phương phạm sai lầm cũng lớn hơn, thế nhưng mà tất cả mọi người không có phạm sai lầm, tất cả đang chơi hao tổn với hắn.
Xem ra vũ trụ song song xảy ra vấn đề, đám người Tô đang bị vây khốn, lực lượng vũ trụ song song vượt xa quân viễn chinh của Tô Kính nhưng vì cái gì năm người bình tĩnh như vậy?
Có lẽ là do Trấn Nguyên Tử chết quá kỳ quái a?
Phật tổ không có tiếp tục nghĩ tiếp, Trấn Nguyên Tử theo lý không chết, cũng không chết được. Trời đưa đất đẩy làm sao mà vẫn lạc, khả năng càng lớn là âm mưu của Tô Kính.
Hắn chặt đứt này ý niệm trong đầu và đi tới dòng suối nhỏ, nhìn thấy Tô Kính đang ngồi ở đối diện, hắn đang dùng nước suối rửa chân.
- Không cần.
Biết rõ Tô Tuyết phải chuẩn bị đồ vật giúp hắn, Phật tổ trực tiếp ngồi xuống mép nước, dưới người hắn là cỏ xanh ướt sũng.
- Ta là Tô Kính, ngươi cũng biết, ngươi tên là gì, không nên nói không có tên.
Tô Kính ngẩng đầu nói với Phật tổ.
- Ta thật không có tên, trong hỗn độn vô ngã, thời kỳ Thái Sơ ta chỉ là khối đá. Càng về sau khối đá không phải ta.
Phật tổ nói rất lẩn quấn, Tô Kính nghe hiểu.
- Tóm lại không có người đặt tên cho ngươi, ngươi không cần tên. Ngươi chỉ có duy nhất... Ta.
- Đúng, thượng thiên hạ địa, duy ngã độc tôn, ta, chính là tất cả huyền bí của Phật hiệu.
Phật tổ cũng không giấu diếm vấn đề tu hành của mình. Thứ này Tô Kính hiểu nhưng không có chỗ dùng, trừ phi hắn muốn tu phật.
Chữ ta này có thể giải thích ngàn vạn loại, đặt ở Phật tổ chỉ có một loại, ai đến tu hành đều thành một phần của hắn.
Đạo môn thường nói đại đạo ba ngàn, Phật môn không có cách nói này.
Phật môn nói, ai cũng có thể thành Phật. Phật này chỉ là Phật tổ. Ngươi trở thành Phật tổ cũng không có vấn đề. Chỉ có điều Phật tổ lúc ban đầu mới là ta. Ngươi trở thành Phật tổ cũng là một phần của ta. Phật hiệu có ngàn vạn phật đà, đều là một phần của Phật tổ.
Đây không phải phân thân khống chế, mà là vận mệnh nhân quả. Thật có phật đà phản bội Phật tổ nhưng bọn họ sẽ lưu một nửa bản thân, Phật tổ cũng không thiệt thòi, muốn tự do cần trả giá, trong vũ trụ này bất luận quy tắc nào, muốn phản bội cũng cần trả giá thê thảm.
- Ngươi nói ta muốn diệt thế, thế nhưng mà ta không muốn làm vậy.
Tô Kính nói với Phật tổ.
- Đây là vận mệnh của ngươi, ngươi là thiên ma cũng bỏ đi, ngươi còn luyện chế ra ma khí khủng bố này, nó còn đáng sợ hơn Vị Lai Phật quốc của ta nhiều, ngươi không khống chế nổi.
- Tại sao phải khống chế?
Tô Kính kỳ quái hỏi một câu, đây là đại đạo của hắn ah.
- Ta muốn tiêu diệt ngươi là vì đại đạo của ngươi quá rộng, ngăn cản đường của ta.
Phật tổ nói trắng ra.
Tô Kính nói:
- Có lẽ là ghen ghét a, đại đạo của ta và ngươi không chung đường.
Phật tổ lắc đầu nói:
- Đại đạo không có cao thấp, chỉ cần ta không chết, tu hành bất cứ đại đạo nào đến cực hạn cũng có thể khôi phục trí nhớ, lực lượng của ta và cảnh giới của ta.
- Ngươi nói ngươi rất khó chết?
Tô Kính đá đá bọt nước, có bọt nước rơi vào mặt Phật tổ.
Dính nước rửa chân của ta, Tô Kính khiêu khích.
Phật tổ tùy ý để giọt nước trượt xuống. Tô Kính cười nói:
- Tại quê nhà ta cũng có Phật hiệu. Ngươi biết người bình thường chúng ta nói gì về Phật hay không?
- Nói nghe một chút, luôn hữu ích.
- Người tranh giành một hơi, Phật thu một nén hương.
Tô Kính nói:
- Ngươi bây giờ còn có nhân quả trên người, lại không tranh giành một hơi. Ngươi đấu với ta nhưng không có tín đồ ủng hộ, không được một nén nhang kia nên ngươi là tà ma.
- Đúng thế, trong mắt ngươi, ta chính là ma.
Phật tổ không sợ hãi nói một câu, dường như nếu Tô Kính nói chuyện phiếm thì có thể nói mãi.
- Ngươi có thể nói chuyện sau khi thiên địa sơ khai hay không?
Tô Kính càng không nóng nảy, hắn tin tưởng Phật tổ đồng thời còn đối phó đám Tô Mộ. Tô Mộ có năng lực công kích mạnh hơn mình nhiều. Phật tổ phân ra không ít lực lượng.
- Sau khi hỗn độn bị Bàn Cổ phá vỡ, Bàn Cổ chết đi, vấn đề này ta không có tận mắt nhìn thấy,sau đó Địa Tiên đại đạo không có hưng thịnh, nhất định là Bàn Cổ chết quá triệt để. Thái Sơ, Hỗn Nguyên, Hồng Mông, Hồng Hoang, những khi này thực không có gì hay nói, thẳng đến cuối thời kỳ Hồng Hoang thì người tu hành mới có nơi sống yên ổn. Tiên Thiên chi vật chết không sai biệt lắm, sống sót, lực lượng không đủ gây sợ.
Phật tổ đúng là nói chuyện sau khi vũ trụ sinh ra với Tô Kính.