Hồng Liên Bảo Giám

Chương 271: Nghịch yêu (2)



Mắt Tô Mộ tràn đầy điên cuồng và một chút quyến luyến.

Tô Kính ôm Tô Mộ, thần niệm vươn ra. Điên cuồng vơi bớt trong mắt Tô Mộ, nàng truyền ngay khẩu quyết mình trông thấy cho Tô Kính. Cảnh giới của Tô Kính thấp, xem khẩu quyết ít hơn Tô Mộ nhiều, chỉ có làm thế này thì hai người mới thấy khẩu quyết giống nhau. Tô Kính chịu tu hành cùng nàng làm Tô Mộ rất mừng.

Tô Mộ biết chắc Tô Kính sẽ chống cự, nàng sợ hắn sẽ vì sợ hãi mà lòng cứng lạnh, nàng sợ tình cảm của mình theo nước chảy trôi đi.

Tô Kính chủ động phối hợp, chân khí của hai người trao đổi với nhau, hắn dẫn động chân khí của Tô Mộ, bỗng mở ra vỏ trứng trong khí hải đan điền, thả long xà chân khí ra ngoài.

Long xà chân khí muốn giãy dụa nhưng bị lực lượng Thuần Dương Động Tiên chân kinh lôi kéo bắt đầu vận chuyển trong kinh mạch, tốc độ siêu mau vì Tô Mộ chủ động dẫn phát.

Một lũ long xà chân khí không chống cự nổi lực lượng của Tô Mộ.

Không chống lại được long xà chân khí liền đổi cách, định dùng thuộc tính của bản thân cảm nhiễm chân khí của Tô Mộ. Làn da trơn mịn của Tô Mộ nổi vảy.

Nhưng chân khí vận chuyển trong người quá mau, mỗi một chu thiên sẽ vơi bớt một phần, chiết xuất ra một phần. Chân khí bị chiết xuất ra đã không là hình dáng long xà chân khí ban đầu, ý thức riêng trong chân khí bị xóa bỏ hoàn toàn.

Tất cả đều là Tô Mộ chủ đạo, Tô Kính sợ hết hồn. Nếu không có lần ngoài ý muốn này, chờ khi long xà chân khí thành hình chỉ e linh hồn của Tô Kính bị ảnh hưởng hóa thân làm yêu, không còn là nhân loại nữa.

Tô Mộ thì được ích lợi, Thuần Dương Động Tiên chân kinh có thể trường sinh, trong quá trình tu luyện khống chế một nửa huyết mạch yêu tộc của nàng, đổi ngược kết cấu tu hành khiến nàng không trải qua giai đoạn biến thân thành yêu mà luôn tu hành trong trạng thái nhân loại.

Huyết mạch chỉ giữ lại năng lực, sẽ không ảnh hưởng thân thể.

Ảo giác trong mắt Tô Mộ dần rút đi, chỉ để lại lưu luyến và cuồng nhiệt khó tả. Cơ thể Tô Kính mạnh hơn nàng dự đoán, tốc độ tu hành như vậy hơi nhanh đối với yêu tộc. Càng kỳ lạ là trong người Tô Kính truyền qua chân khí khá phù hợp với Tô Mộ, nàng hầu như có thể hấp thu rồi dùng trực tiếp.

Hơi thở đó thê lương cổ xưa, nếu không có Thuần Dương Động Tiên chân kinh kiềm chế thậm chí làm linh hồn Tô Mộ run rẩy.

Ban đầu Tô Mộ còn e dè giờ đã vứt lên chín tầng mây. Tô Kính cũng vậy, dù là Đại La Kim Tiên cũng không thể quay ngược thời gian, đã làm rồi thì chỉ còn lại sướng hay không, đâu có thể quay đầu.

Hơn hai canh giờ, Thuần Dương Động Tiên chân kinh có ba trăm sáu mươi kiểu dáng thì hai người diễn luyện mười hai kiểu đã là cực độ. Cảnh giới không đủ, muốn điều động chân khí để tu hành nhiều hơn, dù muốn nhưng bất lực.

Tô Mộ dừng lại, trên cao nhìn xuống Tô Kính.

Tô Kính bản năng nói:

- Tô Mộ, chúng ta trốn đi.

Tô Mộ kinh ngạc hỏi:

- Trốn cái gì?

- Trời biết, trốn đến nơi xa hơn quốc gia Tà Thần, nếu bị hoàng đế biết chuyện này...

Tô Mộ cười, mắt trìu mến nằm trên ngực Tô Kính, lắng nghe tiếng tim đập, thì thào:

- Ca, ta chưa từng nghĩ sẽ gả cho ca, chỉ vì nghe Vô Ưu nói làm ta...rất không cam lòng. Là ta biết ca trước, mình cùng nhau lớn lên, ta thích ca, dựa vào cái gì nàng trở thành tẩu tử của ta? Ban đầu ca thành niên ta luôn muốn tìm nữ nhân tốt cho ca, ít nhất không kém hơn ta. Vô Ưu là bằng hữu tốt của ta, thân với ta nhất, còn ca là ca ca của ta, cũng là người thân thiết nhất. Nhưng nghĩ đến có ngày hai người thân mật đến lãng quên ta làm lòng ta rất khó chịu, rất khó chịu...

Tô Kính không biết nên nói cái gì. Tô Mộ đã nói thẳng tấm lòng, làm hắn động lòng.

- Ca có thương yêu ta nhiều đến mấy cũng không đủ, sẽ có ngày ca và Vô Ưu có hài tử, ta chỉ có thể đứng xa nhìn. Mẫu thân của ta là như vậy, ta không muốn mình cũng như thế.

Tô Kính cảm giác ngực ẩm ướt, nước mắt nóng bỏng như tình cảm của Tô Mộ.

Tô Kính khẽ nói:

- Tô Mộ, không được khóc lần nào nữa.

- Tại sao?

- Nàng phải kiên cường.

Tô Mộ cười, vành tai dụi ngực Tô Kính:

- Ta rất kiên cường, ngày ca thành hôn chắc chắn ta sẽ khóc.

Tô Kính không biết nên ứng đối thế nào, lặng im thật lâu sau hắn quyết định:

- Muội yên tâm.

- Yên tâm cái gì?

- Ta sẽ không giống phụ thân, muội mãi mãi không đơn độc một mình, dù sống hay chết.

Tô Mộ đè mạnh xuống như muốn hòa vào thân thể Tô Kính:

- Lời này chắc chắn Tô Dương cũng từng nói với mẫu thân.

Tô Mộ gọi thẳng tên Tiêu Dao Hầu nhưng không có nhiều oán hận.

- Không giống nhau, muội cảm nhận được không?

- Cảm nhận cái gì?

- Long xà chân khí trong cơ thể ta.

- Nó gọi là long xà chân khí sao? Rất kỳ lạ, cũng rất đáng sợ.

- Cực kỳ đáng sợ, nếu như chuyện hôm nay không xảy ra thì ta luôn bị chân khí này lừa gạt, sẽ có ngày hóa thành thần long.

Tô Mộ cười khẽ:

- Nếu được vậy thì tốt rồi.

Hai người biến thành rồng, không còn ai phê phán huynh muội nữa.

- Không tốt, chúng ta sẽ bị luyện khí sĩ bắt, thiên đao vạn quả.

- Ca đừng lấp lửng nữa, có phải ca muốn nói vì an toàn của chúng ta sau này sẽ còn tìm ta tu hành? Nhưng ca có nghĩ đến không? Vô Ưu sẽ làm sao?

Tô Kính thầm bực: Lời này là ta hỏi nàng mới đúng! Nếu không phải nàng bạo lực đè ta thì bây giờ đã không có ưu phiền thế này!

Nhưng làm nam nhân sẽ không nói ra lời như thế.

Tô Kính ngẫm nghĩ, bảo:

- Ta sẽ truyền dạy long xà chân khí cho muội, phải tiếp tục tu hành, không thì sẽ có ngày muội xảy ra biến hóa mà ta không muốn trông thấy.

- Cùng lắm chết thôi.

Khi Tô Mộ nói câu đó cơ thể run nhẹ, nếu chết sẽ mãi mãi chia ly với Tô Kính.

- Vậy sao được, tu hành vì trường sinh. Trường sinh là vì mãi mãi ở bên người mình thích.

- Vậy ca thích ta hay thích Vô Ưu hơn?

- Đương nhiên là muội.

- Ha, ca vì dụ ta vui vẻ mà chấp nhận nói dối?

Tô Kính vỗ mạnh mông Tô Mộ:

- Nói gì mà dối, chẳng qua ta không có lá gan to như muội. Chuyện này đương nhiên không thể để Vô Ưu biết, ài...

- Ừm, đây là bí mật!

- Không, đây là hiện thực, phải biết chấp nhận nó, đối diện với nó. Tô Mộ đã không muốn chạy trốn với ta thì chuyện của ngày mai vẫn còn phải tiếp tục. Chúng ta cần chiêu mộ quân đội tây chinh quốc gia Tà Thần, kiếm công huân, tu luyện thành tiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.