Tô gia vẫn phải nộp thuế, giao lên kim tiền thật ra đều dùng cho Dực châu. Hoàng thất yêu cầu Tô gia phải giữ sự trung thành, vừa phải bảo vệ tất cả phương tiện công cộng của Dực châu. Đường, cầu, thành trấn.
Dực châu chỉ có một thứ không cần Tô gia nuôi sống đó là quân đội đế quốc. Có khoảng hơn hai mươi vạn quân đội đế quốc đồn trú trong Dực châu, còn có hơn một trăm vạn tạp binh địa phương. Cấp dưỡng cho quân đội đều là Tô gia cung cấp nhưng đế quốc phải bỏ tiền ra mua.
Tô Tiên nói tiếp:
- Phong cảnh Lưu Hoa Hà ban đêm mới thật đẹp, đi qua Lưu Hoa Hà là bình nguyên ngàn dặm, kho lương Dực châu, Đông Thiên không có gì hay để xem.
Thiếu niên Tô gia đã dẫn xe ngựa đến trước sơn cốc. Chân núi có một tiệm nhỏ, nơi này không phải đường cái, khách qua lại thưa thớt. Cửa hàng chỉ có một tầng, xem diện tích chỉ đủ chứa khoảng một trăm người, đông hơn nữa thì hết chỗ. Đoàn người Tô Kính đến trước cửa tiệm, thấy trong lều cỏ bên cạnh cột hai con ngựa, không có xe đậu là biết nơi này buôn bán không đắt khách.
Tô Tiên xuống xe nói với Tô Kính:
- Lão Hà buôn bán với Tô gia, nhưỡng rượu xong sẽ có người của chúng ta đến thu. Lão Hà tự nhưỡng một chút lấy ra bán, dù mười năm không có một người khách Lão Hà cũng không chết đói.
Vừa nói cười vừa đến trước tiệm rượu. Cửa chính rất rộng, bên trong có một khách sảnh, không có cột chống, đặt hai mươi cái bàn, dưới đất trải đất đỏ sạn bằng, không chút tro bụi. Màn trúc treo trên cửa đã vén lên, tia sáng chiếu vào khiến người cảm giác sảng khoái gọn gàng sạch sẽ.
Hai nam nhân trung niên uống rượu trong góc, trên bàn chỉ có thịt chín và tương đậu hủ. Một thiếu nữ mười sáu, bảy tuổi mặc váy ngắn nhiều màu nâng mâm đầy ắp bánh bao nóng hổi từ phía sau đi ra.
Trông thấy Tô Tiên, thiếu nữ nhiệt tình chào:
- Tô đại tỷ đến rồi, ta kêu phụ thân lấy rượu cho các người ngay!
Mã Siêu được nâng vào cửa.
Tô Tiên cười nói:
- Có người bệnh nên không tiện ngồi.
- Không sao, ta kiếm cái ghế đẩu trải đệm chăn cho hắn nằm.
Thiếu nữ đặt bánh bao lên bàn khách rồi chạy ra sau, gấu váy bay lên. Tô Tiên tìm bàn gần cửa sổ cùng ngồi với Tô Kính, Tô Mộ. Hai thiếu niên dọc đường cùng ngồi trên xe cũng ngồi chung bàn này, cộng thêm hai người trẻ tuổi thực lực đến Trúc Cơ kỳ, còn trống vị trí thì để cho Mã Siêu mông chưa lành.
Thiếu nữ rất nhanh chạy ra, trong tay ôm đệm chăn. Thiếu niên Tô gia đã lấy một cái ghế dài đặt bên cạnh Tô Kính, trải chăn rồi đặt Mã Siêu nằm lên.
Tô Kính chỉ vào đất trống bên cạnh Mã Siêu, nói với Khuyển Thập Lang:
- Là ngươi cắn bị thương hắn, không lẽ kêu Ưng Dương lên?
Khuyển Thập Lang hung tợn trừng Mã Siêu:
- Để ta làm.
Mã Siêu cúi đầu, sợ Khuyển Thập Lang nhắc đến vụ cá cược.
Khuyển Thập Lang nhàm chán ngồi xuống, vỗ đầu Mã Siêu:
- Ngoan, ăn nhiều vào có sức cống hiến cho thiếu gia, bây giờ ngươi yếu vậy đánh không lại chó săn như ta là rất vô dụng. Lát nữa ta cho ngươi ăn thêm hai bánh bao chay chịu không?
Mã Siêu nghẹn ngào gật đầu, bánh bao chay là tốt rồi, bánh bao chay là tuyệt nhất!
Thiếu nữ hỏi Tô Tiên:
- Bánh bao thì chờ chút, muốn ăn thịt trước không tỷ?
Tô Tiên gật đầu nói:
- Lấy chút quả khổ rồi cắt hai miếng dưa ngọc, chúng ta chờ đến tối mới đi.
- Biết!
Tô Tiên thấy một mình thiếu nữ bận rộn, mở miệng hỏi:
- Tiểu Tiên, phụ thân của ngươi đâu? Sao không thấy Lục Lang?
- Phụ thân đi trong núi hái thuốc chưa về, Lục ca đi Phục Long bảo. Bắt đầu từ năm sau bản gia muốn Xích Vân Châu tăng thêm gấp mười lần, thu mua trái cây lương thực còn dễ tính, bình đựng rượu thì phải đặt nhiều chút.
- Ưm, cũng đúng, Xích Vân Châu có thể giải độc nhanh vừa trữ được lâu, trăm năm không hỏng. Sắp tây chinh rồi, mấy thứ này sẽ được thu mua càng lúc càng nhiều. Nói với phụ thân ngươi nếu người ngoài đến mua đừng dễ dàng bán đi. Có muốn ta phái người đến giúp đỡ các ngươi không?
- Đại tỷ, làm gì đáng sợ vậy, nơi này là Dực châu, ai dám gây sự trên địa bàn Tô gia.
Thiếu nữ tên Tiểu Tiên hiểu ý Tô Tiên sợ có người đến mua phương thuốc Xích Vân Châu.
Lão Hà đã rất già mà chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ, có sáu nhi tử một nữ nhi. Trừ Lục lang ra những nhi tử khác hoặc tòng quân hoặc làm việc trong Tô gia, cửa hàng này không có ai quản lý.
Tô Tiên cười nói:
- Nên cẩn thận chút. Trên núi có Bàn Đào mộc, chờ lát nữa ta sai người đưa đến đây mở một xưởng than, khoảng hơn một trăm người làm.
- Vậy xin đa tạ đại tỷ.
- Không có gì, sau khi ta trở lại sẽ đi Thanh Minh phủ, sau này con đường này do Tô Hà quản lý. Lão Hà có nhu cầu gì cứ nói với Tô Hà.
Mã Siêu nằm sấp tại chỗ nghe Tô Tiên nói chuyện, lòng thầm kinh ngạc.
Mã Siêu biết rõ quan hệ của hai bên. Nếu ở Hà châu, năm mươi sáu gia tộc sẽ không thân thiết với dân chúng Hà châu thế này, bọn họ đều tỏ ra cao cao tại thượng. Tô Tiên là thân phận gì? Một cường giả Kim Đan nhưng nói chuyện khách sáo với thiếu nữ chưa đến Tiên Thiên kỳ, hỗ trợ người ta mà không mong nhận lại cái gì, tựa như bằng hữu với nhau.
Đây mới là khí chất nội tình của gia tộc lớn, so với Tô gia thì năm mươi sáu nhà Hà châu như nhà giàu mới nổi.
Có vẻ như gã đi theo Tô gia làm việc tốt hơn tưởng tượng nhiều, đương nhiên nếu không có Khuyển Thập Lang thì Mã Siêu càng vui hơn.
- A! Ta đi cắt thịt cho các người!
Thiếu nữ chạy nhanh về, sau đó nghe nhà bếp có tiếng dao chặt. Mấy phút sau thiếu nữ nâng ba cái dĩa to ra, tay trái hai cái tay phải một cái bưng thịt lên. Thiếu nữ lại đi ra sau bưng dưa ngọc đã cắt lát mỏng.
Hai khách nhân trong góc thấy những món đó thì đập bàn kêu la:
- Tiểu cô nương, không phải nói là không có hoa quả sao? Chúng ta uống nhiều rượu vậy mà không chịu tặng cho miếng trái cây ăn?
Thiếu nữ chống nạnh dõng dạc nói:
- Ta tên hà Tiểu Tiên, không gọi tiểu cô nương. Dưa ngọc này tặng cho Tô tỷ tỷ của ta, không thu tiền.
Hai vị khách thấy bàn bên này người đông thế mạnh, nghe có dính dáng đến Tô gia thế là không ồn ào nữa, lẩm bẩm:
- Trời lạnh lẽo muốn ăn miếng trái cây cũng không được, bán cho chúng ta một, hai miếng thì có sao, không ai thiếu tiền ngươi.
Hà Tiểu Tiên xua tay:
- Rồi rồi, thấy hai người cũng sắp say, chút nữa dưa cho hai trái bình an quả tỉnh rượu.
Thiếu nữ chạy ra sau bếp làm bánh bao cho nhóm Tô Kính.
Khuyển Thập Lang kẹp miếng thịt nhét vào miệng cho Mã Siêu, khóe mắt liếc Ưng Dương ngồi trên bàn phía xa. Ưng Dương có vẻ ủ rũ, dùng đũa kẹp miếng thịt nhét vào miệng, không nhai mà trực tiếp nuốt xuống.