Mã Siêu hiểu ra. Khuyển Thập Lang nịnh hót vỗ mông ngựa, nhânp hẩm tiện nhưng gã sống sướng, Mã Siêu chỉ cần theo sát Tô Kính, cố gắng tu hành thì cũng được đường rộng thênh thang.
Nhìn Quân Vô Tà vãnh tai nghe, sắc mặt liên tục thay đổi chắc trong bụng rối rắm lắm.
Khuyển Thập Lang chỉ điểm bến mê, Mã Siêu cảm thấy bị cắn một miếng cũng không chịu thiệt.
Ưng Dương ngồi bên cạnh nói:
- Hừ! Đi theo thiếu gia phải có bản lĩnh thật sự.
- Như thế nào? Ta không có bản lĩnh sao/ Ngay cả luyện khí sĩ Trúc Cơ kỳ cũng bị ta một chuy hạ gục. Ưng Dương, đừng tưởng rằng ta sợ ngươi, ngươi...
Bốp!
Ưng Dương tát Khuyển Thập Lang gục mặt, tuy Khuyển Thập Lang tu luyện Đại Thế chuy nhưng Ưng Dương cùng gã huấn luyện, đích thân Lâm Hoành Sơn chỉ điểm. Năng lực và thiên phú vật lộn của Ưng Dương cao hơn Khuyển Thập Lang mấy tầng lầu, đánh gã dễ như chơi.
Khuyển Thập Lang ngước đầu lên giận dữ nói:
- Ưng Dương, ta là người từng hạ gục luyện khí sĩ Trúc Cơ k...
Mắt Ưng Dương lạnh lùng, tát Khuyển Thập Lang xong mới đáp:
- Ta tin, ta thấy tận mắt.
Khuyển Thập Lang trợn to mắt nói:
- Vậy sao ngươi còn dám đánh ta?
Khuyển Thập Lang ức chế nhưng không dám đánh lại, cách đánh của Ưng Dương càng lúc càng mơ hồ khó nắm bắt, nếu gã đánh trả thì sẽ càng bị đập thảm hơn. Hai người quá quen thuộc, cách Khuyển Thập Lang hại người không thể áp dụng vào Ưng Dương.
Ưng Dương lạnh nhạt nói:
- Ta không phải đánh ngươi.
- Hả?
Ưng Dương nghiêng đầu nhìn Mã Siêu mặt tím lịm:
- Ta đang biểu hiện quan hệ huynh đệ thân thiết với ngươi, ta nhớ ngươi từng nói vậy, đúng không Mã Siêu?
Mã Siêu không biết có nên trả lời không, gã gật đầu rồi lại lắc giây sau gật đầu, lúc lắc đầu quá nhanh kéo vết thương trên mông làm gã đau méo mặt.
Khuyển Thập Lang xoe tròn mắt. Đúng là lúc ăn hiếp Mã Siêu Khuyển Thập Lang có nói câu đó, giờ Ưng Dương lấy ra vừa học vừa dùng, Khuyển Thập Lang khổ sở muốn khóc thật to.
Tô Kính nhìn Khuyển Thập Lang chịu uất ức, hắn không muốn thấy itểu yêu buồn nên ngoắc lại:
- Hai ngươi đừng giỡn nữa, lại đây nấu nước giúp.
Khuyển Thập Lang lập tức cười tươi tung tăng chạy đến, nhận lấy hồ lô Tô Kính đưa ra, hét lớn kêu bạch vượn yêu hầu đưa củi lửa, lô đồng đến.
- Con khỉ già kia không thấy thiếu gia nhà ta muốn uống nước sao? Nước chỗ các ngươi thật là kém cỏi...
Tô Kính hết sức bất đắc dĩ, chẳng lẽ hắn phải mãi mãi mang theo Khuyển Thập Lang đi đâu cũng ‘lầm bầm’? Cái tên này có thể nói lớn hơn nữa được không?
Khuyển Thập Lang la lớn gọi nhỏ bạch vượn yêu, bạch vượn yêu tức xì khói. Tô Tiên kêu nó là khỉ già là coi trọng nó, Khuyển Thập Lang chỉ là tiểu yêu Tiên Thiên kỳ mà dám gọi nó như thế. Bạch vượn yêu chỉ muốn đánh gãy chân chó của Khuyển Thập Lang.
Nhưng Khuyển Thập Lang là thuộc hạ của Tô Kính, hình như rất được thích nên bạch vượn yêu không thể làm gì nó được.
Tô Kính mắng:
- Thập Lang, Bạch Vượn là tiền bối của ngươi, không được như thế!
Bạch vượn yêu nhanh chóng chộp thang leo xuống:
- Vậy ta đi đây, thế tử đừng nghĩ nhiều.
Khuyển Thập Lang còn một bụng nước miếng chưa kịp phun ra đã bị Tô Kính ngăn lại nên đành thôi. Bạch vượn yêu có chút khôn vặt, Tô Kính kêu khuyển yêu là Thập Lang, rõ ràng có quan hệ tốt hơn nó nghĩ. Tên khốn kia đúng là may mắn nghịch thiên, được chủ nhân tốt vậy.
Bên Tô Kính nhận các tờ danh sách, hắn yên lòng. Tinh nhuệ trung quân có rồi, từ chợ Mã gia ít nhất kiếm hơn hai vạn chiến sĩ, gom thêm hai vạn người nữa là giải quyết xong quân đội một đại doanh.
Tô Tiên giúp Tô Kính giải quyết chuyện trung quân mới bắt đầu nói một số chuyện về mậu dịch. Lần này Tô Tiên dẫn đội đi Ngọc Kinh thành xem như viên mãn hoàn thành nhiệm vụ, Tô gia giao hàng cho nàng bán giá cao trong Ngọc Kinh thành, thứ Tô gia yêu cầu đổi lại nàng cũng lấy vào tay.
Dư đồ thì phân phối nội bộ, mỗi thiếu niên đi theo Tô Tiên đều có thu hoạch không nhỏ. Những hàng hóa này vốn là các thiếu niên mang về tiêu hóa từ từ, giờ nghe Tô Tiên đề nghị qua tay cho Tô Kính, nàng làm bảo đảm tương đương thành vàng bạc.
Luyện khí sĩ không có nhu cầu quá lớn với vàng bạc, nhưng tương lai vài năm giá trị vàng bạc sẽ tăng lên, dùng để trưng binh thì không thiếu vàng bạc được. Tô Kính biết Tô Tiên đang giúp hắn, cũng là giúp những thiếu niên này.
Không ai biết tương lai ra sao, mãi cho đến ngày Tô Kính và các thiếu niên đứng trên đỉnh thế giới.
Tô Tiên chủ trì xong mấy chuyện này bắt đầu bàn bạc với Tô Kính về việc bản vẽ thiết kế vũ khí. Tô Kính thẳng thắn bày tỏ nhiều ý tưởng, nhưng để thực hiện thì chỉ có các loại chiến xa và một trạng bị vũ khí bắn hoàn toàn mới. Hai người nói sơ, lòng ngầm hiểu là được.
Rượu dần lạnh, không khí thì càng lúc càng nhiệt liệt. Những thiếu niên hỏi Tô Kính về chuyện trong Ngọc Kinh thành. Năm ngoái Tô Kính mới xuyên qua sợ bị chọc thủng nên hì hục sưu tập ký ức trong linh hồn thế tử cũ, vì vậy hắn khá rõ ràng về Ngọc Kinh thành.
Hơn nữa hai, ba năm nay thế tử thường đi chung với mấy tên lôm côm, hiểu biết rành rọt tình hình phố phường Ngọc Kinh thành. Thế tử không ngốc chẳng qua bị mài mòn sạch nhuệ khí, lựa chọn phóng túng mình, từ bỏ cố gắng tu luyện.
Một bữa tiệc nhậu đơn giản Tô Tiên đã giúp Tô Kính giải quyết rắc rối lớn nhất. Mọi người uống càng náo nhiệt, Tô Tiên kêu Tô Kính vào viện tử. Trời đã tối đen, kéo mây, ngọn đèn dầu từ trong lâu chiếu ra, chắp cánh hổ làm nũng cọ chân Tô Tiên xin ăn.
Tô Tiên đá nhẹ một cước, chắp cánh hổ rên rỉ ôm đầu lui ra.
Tô Kính tò mò hỏi:
- Đã qua nhiều ngày rồi tại sao còn ở lại đây?
Tô Tiên nhìn bầu trời tối đen, khoanh tay đứng không trả lời. Tô Kính kiên nhẫn chờ đợi. Qua sáu phút, một tia sáng đỏ chợt lóe trong bóng tối.
Thứ xé gió bay đến làm Tô Kính trợn mắt há hốc mồm.
Đây chẳng qua là khái niệm động lực bọc thép mà hắn thiết kế sao? Trước khi Tô Kính xuyên qua chỉ luận chứng kỹ thuật vài thứ, chưa thực nghiệm. Thứ duy nhất hắn chế tạo ra là mô hình mô khối.
Thứ phát ra ánh sáng đỏ cao trên sáu thước, hình người, trông như khôi giáp thời đại Tây Tần đế quốc. Cao sáu thước, chắc giống khôi lỗi, nhưng Tô Kính thấy phần bụng áo giáp giấu người.
Chiến giáp bay to lớn đáp xuống đất, khi sắp tới nơi thì trận pháp dưới hai chân phát ra lực lượng bài xích mạnh thổi tuyết đọng trong viện tử nhỏ bay ra khỏi bờ tường. Trước mắt một mảnh tuyết trắng mơ hồ.