Tô Tiên đã ở trên xe đậu trước cửa, nàng thò ra từ cửa sổ kêu Tô Kính:
- Đi mau, chúng ta phải chạy thẳng đến Phục Ma thành, các trưởng lão trong nhà sốt ruột chờ.
Tô Tiên biết muội muội mình mà rơi vào nghiên cứu cuồng nhiệt là phải sáu, bảy canh giờ mới nhớ ra còn phải lên đường.
Tô Kính không nói nhiều, càng không dám xin cho ăn bữa cơm rồi đi. Dù sao Tô Kính là cảnh giới đỉnh Tiên Thiên, ba năm bữa nhịn ăn cũng không có gì to tát.
Lên xe, thùng xe có thể chứa sáu người gồm có Mã Siêu, Tô Kính, Tô Mộ, Tô Mặc, cuối cùng thêm một thiếu niên Tô gia. Lần này đi lên là một nam nhân cảnh giới Trúc Cơ, còn khá nhỏ tuổi, ngang bằng Tô Mặc.
Thiếu niên lấy một mâm thịt nướng ra khỏi trang bị không gian đặt lên bàn ngay giữa xe. Tô Mặc nói cảm ơn, vùi đầu nhai ngồm ngoàm.
Tô Tiên cười tủm tỉm hỏi muội muội:
- Đêm nay thế nào?
Tô Mặc trả lời đơn giản:
- Ực, chịu phục.
Mắt Tô Tiên sáng rực, nàng kêu muội muội đến vì muốn xem Tô Kính có thổi phồng bản lĩnh của mình quá lớn không. Nghề nào có chuyên gia nghề đó, nếu Tô Mặc chịu phục vậy tức là không có vấn đề. Tô Tiên đã mạo hiểm mật báo cho Phục Ma thành biết yêu cầu của Tô Kính. Bên Phục Ma thành trả lời là nếu bản vẽ của Tô Kính giống như hắn nói thì sẽ cho Tô Mộ vị trí trưởng lão. Dù sao là nữ nhi ruột của Tô Dương, tố chất dư sức thăng cấp Kim Đan.
Tô gia biết rõ kế hoạch của Tô Kính, Tô Mộ sẽ không ở lại Phục Ma thành mà đi thành lập quân đội, đi quốc gia Tà Thần phương tây. Vị trí trưởng lão của Tô Mộ cơ bản chỉ trưng chơi, Tô gia trừ phải bỏ ra trợ cấp một trưởng lão tạm thời không ảnh hưởng quyết nghị trong tộc.
Kế hoạch chiến xa của Tô Kính tuyệt đối đáng giá một trưởng lão. Nếu Tô Kính đưa ra hạm tàu bay thì không có hiệu quả này, tàu bay không thể phổ cập và có nhiều khuyết điểm. Chiến xa là vũ khí phải phân phối cho mỗi kỳ một ngàn người, ý nghĩa càng quan trọng.
- Tiểu Kính Tử quả nhiên không làm tỷ tỷ thất vọng. Lần này tỷ tỷ được hưởng lây, có công lao này ước chừng mười năm sau tỷ tỷ là Kim Đan tam trọng.
Tô Kính đã thấy nhiều cường giả cảnh giới Kim Đan nhưng vẫn rất giật mình ước mơ tu luyện của Tô Tiên:
- Mau vậy?
- Tỷ tỷ là ai? Hừ. Kim Đan tam trọng là vì sợ cảnh giới không ổn định mới đặt mục tiêu thấp như vậy. Mấy năm nay tỷ tỷ ở bên ngoài không lăn lộn chơi, làm chuyện gì đều là tu hành chỉ xem ngươi có đủ thông minh không. Phải rồi, Quân Vô Tà xem như nhân tài, tán tu mà tu luyện đến trình độ như hắn không dễ dàng.
Tô Mộ bực bội nói:
- Nhưng không dễ kiểm soát.
Tên này mới lên đã tỏ tình với nàng, thật là không biết trời cao đất rộng.
Tô Kính nói:
- Đối với thuộc hạ đừng luôn suy nghĩ điều khiển làm gì, sẽ có pháp luật trói buộc. Nếu hắn không giữ quy định thì phạt, chăm chỉ làm việc có thưởng. Đối với luyện khí sĩ có thể thu hoạch tài nguyên tu hành quan trọng hơn tự do nhiều, bọn họ là tán tu, càng trân trọng cơ hội hiếm có. Hơn nữa muội cảm thấy đỉnh Trúc Cơ như hắn đáng là gì trong Tô gia?
Tô Mộ sửng sốt, cười nói:
- Chỉ có ca là nhìn rõ ràng.
Tô Kính thầm nghĩ một quốc gia nhân khẩu hơn trăm vạn, không thể khống chế hết từng người chứ nói gì quốc giá đông hơn mười ức người. Quân Vô Tà chỉ là muối bỏ biển, loại người này nếu sinh ra uy hiếp với hắn mới thật buồn cười. Trừ phi hắn không có chí cầu tiến, nếu không sau Trúc Cơ là Quân Vô Tà sẽ bị hắn bỏ xa sau lưng. Tô Kính rất có thể sớm thành tựu Kim Đan hơn Quân Vô Tà, rối rắm sự trung thành của một, hai thuộc hạ còn không bằng lo nâng cao chính mình. Chỉ cần ngươi cho đủ sức hấp dẫn thì thuộc hạ sẽ tụ tập lại yên ổn làm việc.
Đào lý vô ngôn, hạ tự thành hề. Đây không phải đạo lý cao thâm gì, chẳng qua đa đa số người cầm quyền không nghĩ thông.
Tô Mộ cũng hiểu điều đó chẳng qua bị Quân Vô Tà làm bức bối nên mới cảm khái như vậy.
Tô Tiên nói:
- Tô Mộ, nếu muốn lãnh binh thì nhớ kỹ chấp pháp là công chính, lực lượng công chính không người địch lại. Ví dụ ta không thèm để vào mắt nhiều người trong Tô gia, thậm chí một vài trưởng lão cũng vậy, sớm muộn gì ta sẽ vượt qua bọn họ. Nhưng ta giữ lòng kính sợ với chế độ nguyên Tô gia.
Tô Kính không ngờ Tô Tiên hiểu thấu như thế, nhiều người không biết trời cao đất rộng luôn muốn phá sập chế độ cũ, nhưng không biết rằng khi một chế độ còn có sức sống thì hầu như không thể chống lại.
Tô Kính sẽ phải sinh tồn dựa vào Tô gia, Tô Tiên cũng vậy. Không có chế độ Tô gia cung cấp tiện lợi thì hắn và nàng chỉ như người khác. Nhìn Quân Vô Tà là biết, thiên tài như vậy đặt trong Tô gia thì đã Kim Đan, nhưng bây giờ còn đau khổ tìm công pháp giai đoạn sau, buộc phải bán mạng cho Tô Kính.
Xe ngựa chạy nhanh, các thiếu niên Tô gia cưỡi ngựa cố gắng đuổi theo. Lần đầu Quân Vô Tà giục ngựa rong ruổi thế này, đã vứt hết khó chịu trong lòng.
Đầu vào Tô gia, đầu phục Tô Kính, tuy mất thân phận tán tu là hết tự do nhưng đây là cái giá phải trả khi theo đuổi thành tiên. Nếu không đầu vào Tô gia, chỉ dựa vào sức mình thì sau mấy trăm năm chỉ là một nắm đất vàng.
Qua Bạch Vượn trấn một đường đi hướng bắc không bị ngăn cản, mấy ngày sau Tô Tiên đẩy cửa xe ra nhìn bốn phía, từ xa thấy có một tòa thành.
Thành trì ánh vàng, hoa mỹ vô song. Vài dặm trước tòa thành có mấy trăm tháp cao đứng sững, đằng sau tháp cao vlà thành lâu đâm thẳng chân trời, nguyên khí hội tụ từ tháp cao vòng quanh thành thị phản chiếu ra ánh sáng cách mấy chục dặm cũng thấy rõ.
Phục Ma thành vốn là thánh địa Phật môn, sau khi bị Tô gia cướp đi thì thành trung tâm chính trị và kinh tế của Tô gia. Viện trưởng lão Tô gia nằm trong Phục Ma thành, nơi này có lẽ không phải nơi cường giả Tô gia tập trung đông nhất nhưng là nơi ra lệnh nguyên Dực châu. Tô Kính ngạc nhiên thấy nguyên khí thiên địa khuấy động ngay bên trên trung tâm tòa thành, nguyên khí thiên địa hình thành phù văn siêu lớn bao phủ Phục Ma thành.