- Vì vậy điều chúng ta làm không chỉ vì vinh diệu còn vì đế quốc, vì tử tôn hậu bối của chúng ta. Các ngươi có muốn để hài tử của mình biến thành nô lệ của Tà Thần không?
- Không!
- Tuyệt đối không!
Tô Kính vừa lòng gật đầu, nói:
- Nên ta sẽ dốc hết sức võ trang các ngươi đi giết đám người bán linh hồn cho Tà Thần. Bọn họ là sỉ nục của nhân loại! Việc các ngươi làm hôm nay có lẽ không được ghi trong sách sử nhưng mỗi người đều có vinh diệu vô thượng. Linh hồn của các ngươi sẽ tự do! Ta xin hứa tại đây ta sẽ không để ai hy sinh uổng phí, chúng ta đi chinh phục, đi giải cứu, đi truyền bá thiên đạo!
Mã Nguyên Vinh nghe hiểu cái gì, lập tức phối hợp Tô Kính lớn tiếng nói:
- Chủ công, chúng ta Hiểu rồi! Quốc gia Tà Thần bị phá sụp thì mỗi người chúng ta sẽ được thiên đạo xem trọng!
- Đúng vậy! Mỗi chiến sĩ tây chinh dù ngươi sống hay chết thì trong linh hồn đã để lại dấu ấn thiên đạo, ngươi trả giá càng nhiều càng nhận báo đáp to lớn. Đây là cuộc chiến sống còn tranh giành thế giới, chúng ta không có đường lui!
Tô Kính không kiềm chế giọng nói, hắn đặc biệt đưa những lời này ra ngoài viện, ra đường cái. Giọng nói mang theo lực lượng thôi miên để lại hạt giống trong lòng từng đệ tử Mã gia.
Luyện khí sĩ cảnh giới Kim Đan nổi giận đùng đùng đi tới, sau khi gã là Khuyển Thập Lang và Ưng Dương. Khuyển Thập Lang vốn rất khách sáo, nhưng cường giả Kim Đan thấy Tô Kính sai tiểu yêu đi kêu gã, tiểu yêu còn nói năng lớn lối chọc giận cường giả Kim Đan. Bị phái đến nơi khỉ ho cò gáy này xây thành đã làm gã bực bội, giờ Tô Kính còn chỉ trỏ sai khiến, gã không diệt Khuyển Thập Lang ngay đã tính rất có tu dưỡng.
Nhưng cường giả Kim Đan vừa vào cửa liền ánh mắt giao nhau với Tô Mộ.
Tô Mộ mỉm cười giơ ngọc bài hướng gã, lửa giận trong cường giả Kim Đan bị dập tắt từ đầu đến gót chân, chạy dọc theo địa mạch.
Lệnh bài trưởng lão!
Cường giả Kim Đan Tô gia cũng nhanh nhạy, vẻ mặt vẫn tức giận nhưng bước nhanh lên trước, đẩy mọi người ra hành lễ với Tô Mộ.
- Kính chào trưởng lão!
Cường giả Kim Đan không che giấu khí thế, lĩnh vực Kim Đan nửa mở làm người xung quanh thụt lùi. Linh vực Kim Đan chỉ trong không gian nhỏ, cách Tô Kính còn một trượng, thu phóng tự nhiên, Kim Đan mới thăng cấp không thể làm được.
Tô Mộ cất lệnh bài, gật đầu, hỏi:
- Ngươi thuộc chi nào?
Trong Tô gia có mười ba chi do mười ba trưởng lão phụ trách. Bây giờ Tô gia có tám trưởng lão, Tô Mộ chưa có quyền lực phụ trách chi nhánh nội bộ, nhưng địa vị của nàng là không thể nghi ngờ. Đệ tử Tô gia thuộc chi nào trừ phi có lệnh của môn chủ hoặc trưởng lão nhà mình, không thì phải nghe theo Tô Mộ điều khiển.
- Bẩm trưởng lão ta thuộc chi của đại trưởng lão, tên Tô.
Tô Mộ hiểu ra. Tô Tuyệt ở lại Phục Ma thành sau đó mang nàng đi Thanh Minh phủ, truyền dạy tất cả thường thức và quy định của Tô gia. Đệ tử Tô gia bình thường chỉ có thân phận hơi cao mới đặt một chữ cho hài tử. Ví dụ Tô Kính, Tô Mộ chỉ có một chữ trong tên. Người tên Tô này có hai chữ vậy tức là xuất thân không cao, có thể thành tựu Kim Đan chắc trả giá rất lớn.
Loại người này sau khi được gia tộc phát hiện sẽ thu vào trung tâm, gã đi theo đại trưởng lão, tính cách đại trưởng lão rất ổn trọng, làm việc công chính. Người Tô gia rất kính nể đại trưởng lão, địa vị chỉ dưới gia chủ. Gia chủ Tô gia và môn chủ không phải một người, địa vị gia chủ cao hơn môn chủ.
Tô gia phái một người đại trưởng lão đến nhưng không xuất thân từ trung tâm gia tộc thì Tô Mộ dễ ức chế. Đại trưởng lão quản lý dưới tay rất nghiêm khắc, Tô không thể ngỗ nghịch với nàng.
Nghĩ thông điều này Tô Mộ rất cảm kích Tô Tuyệt. Trong Tô gia làm việc gần như kín kẽ, mọi việc đều khiến trưởng lão trên danh nghĩa như nàng vừa lòng.
- Thành thị của ta còn chưa đặt tên, ta và ca ca bàn với nhau sau này gọi nó là Song thành. Kiến thiết Song thành phải dựa vào ngươi.
Tô khiêm tốn nói:
- Không dám, đây là điều ta nên làm.
Tô toát ra khí thế không vơi bớt cố ý ức chế người Mã gia. Mã Nguyên Vinh biết Tô đang lập uy cho Tô Mộ, hiệu quả rất tốt vì mọi người kính sợ nhìn nàng.
- Ta thấy ngươi kiến thiết toàn thành, ta có thể nêu ý kiến không?
Tô khom người nói:
- Lúc đi ra đại trưởng lão có dặn ta phải nghe theo ý kiến của các vị.
- Ta muốn chọn một chỗ ven biển, dài rộng năm trượng, sâu hai mươi trượng phải có một trận bàn mỗi ngày thay đổi địa hình. Mạn bắc có đồi núi, mặt nam có bình nguyên.
- Biết!
Tô không hỏi Tô Mộ muốn sân bãi như thế làm gì, gã cứ làm theo là được. Yêu cầu của Tô Mộ rất đơn giản, trận bàn thay đổi địa hình nghe thì độ khó rất lớn nhưng mỗi ngày thay một lần dễ dàng hơn nhiều.
- Kiến thiết thành thị trước tiên làm tường thành, bên trong đã xây cái dàn rồi thì không cần sửa. Ngươi đưa bản vẽ cho ta, ta sẽ sửa chữa một chút phần chưa xây xong.
Tô không có ý kiến, vì đã xây xong nền đất khó khăn nhất. Quy mô thành thị này không lớn, xây lên không tốn thời gian.
Tô Mộ còn nhớ chừa chút mặt mũi cho Tô:
- Mời ngươi lại đây chủ yếu là cảm ơn, hỏi thăm đại trưởng lão giúp ta.
Tô cười, đối phương còn nhỏ mà nói được câu đó đã là giỏi. Đa số người ở tuổi này ngồi địa vị cao luôn sẽ quên hết tất cả.
Tô Mộ giữ khuôn phép làm Tô cảm thấy dễ ở chung.
Tô để lại bản vẽ, Tô Kính sẽ sửa chữa nó. Lời nên khích lệ sĩ khí đã nói hết, hắn nhìn bản vẽ thành thị.
Tô Kính nói với Tô Mộ:
- Mọi người không biết quốc gia Tà Thần chi tiết thế nào, ta phỏng chừng bên hoàng thất có tư liệu rất kỹ càng, tiéc rằng ta không thấy được.
Tô Mộ nhàm chán nói:
- Ừm, khi nào gặp Vô Ưu thì ca hỏi thăm xem, cái này không tính là tiết lộ bí mật.
- Bộ dạng đó của muội là sao? Ta sẽ không về Ngọc Kinh thành ngay, việc chiêu mộ một tháng đầu phỏng chừng gom đủ người. Ta ở đây ít nhất hơn nửa tháng, đến tháng hai về được Ngọc Kinh thành là may.
Tô Mộ không phàn nàn. Nơi này cách Ngọc Kinh thành quá xa, sau này nàng rất khó gặp Tô Kính. May mắn thân phận trưởng lão cho nàng quyền đặt truyền tống trận tại đây, chỉ truyền tống thanh âm tùy thời nói chuyện với Tô Kính. Nhưng dùng trận pháp thuật đạo truyền âm khó nói những lời riêng tư, không chừng sẽ bị ai nghe được.