Hồng Liên Bảo Giám

Chương 363: Chuẩn bị chiến đấu



Hư Không Phật Nhãn từ từ xoay trên đỉnh chiến tháp Phật môn, giám thị các mặt, ngay cả bài bố trong Hồ Lô khẩu cũng bị nó giám thị.

Mắt phật chú ý nhất là hậu phương Hồ Lô khẩu, nếu có kỳ binh địch từ phía sau đến gần là nguy hiểm nhất với quân đội Tô gia.

Tô Kính không nghỉ ngơi, quanh bàn chỉ có hai trưởng lão trẻ ở lại, mấy trưởng lão hòa thượng khác không hứng thú cũng không có kinh nghiệm hành quân bố trận, bọn họ chỉ xem như sức chiến đấu đỉnh cao.

Tô Mộ xem tình báo, phát hiện Phật môn thu thập tin tức đầy đủ hết. Tô Kính xem tình báo, cho Tô Mộ tổng kết rồi đưa lại hắn sửa chữa.

Trước khi Tô Kính xuyên qua rất rành về quân sự, hứng thú tập trung vào mặt này. Sau khi xuyên việt Tô Kính được Lâm Hoành Sơn dạy nhiều điển tịch của Binh gia. Luyện khí sĩ học tập toàn ghi nhớ nội dung, nghiên cứu lặp đi lặp lại, không có chuyện không nhớ được.

Tô Kính có thể chỉ huy năm ngàn người tác chiến nhưng Tô Mộ không được, hứng thú của nàng tập trung vào việc tu hành nhiều hơn. Tô Kính luôn chỉ dẫn Tô Mộ cũng vì bất đắc dĩ.

Tô Mộ nói:

- Theo tình báo mới binh lực kẻ địch trên tám mươi vạn, rất có thể lên đến hai trăm vạn, nhưng bộ đội tinh nhuệ ước chừng năm mươi vạn. Nhiều người như vậy từ quốc gia Tà Thần giết tới, dọc đường đi hao tổn còn sót lại ba phần đã là khá. Khi xuất phát có lẽ khoảng bảy, tám trăm vạn.

Tô Kính lắc đầu nói:

- Không thể nào! quốc gia Tà Thần và đế quốc khác nhau, nó do nhiều quốc gia tổ hợp, có đế quốc, công quốc. Công tước cũng có thể tự lập quốc gia, dù nhân khẩu nhiều hơn chúng ta cũng sẽ không đến trăm vạn người. Có hàng trăm quốc gia, tiểu quốc có lẽ chỉ được mấy trăm vạn người, dồn hết sức mạnh cả nước để chinh phạt?

- Vậy vấn đề nằm ở đâu?

- Muội nói vấn đề hao tổn có lẽ chưa đến một phần, từ quốc gia Tà Thần đến đế quốc có khu vực mấy vạn dặm phía tây Lục Long Tuyết Sơn. Nơi đó hoang vu, nguy hiểm nhưng với đại quân mấy trăm vạn thì yêu thú gì cũng không dám đánh lén đúng không?

Tô Mộ gật đầu.

- Công kích đế quốc tốt nhất là nhằm vào biên quan bắc vực sau đó là hai miệng núi do Chu gia thủ, cuối cùng mới là Băng Tuyết trường thành mà Tô gia chúng ta thủ hộ. Hồ Lô khẩu không là sự lựa chọn tốt, tuy lỗ hổng nơi này rất lớn nhưng lỗ hổng khác đến gần Thiên Hà phủ, nơi đó có đế quốc trú quân, bị công kích là một trăm vạn đại quân Dực châu rất nhanh sẽ tụ tập lại. Thiên Hà phủ dễ thủ khó công, nếu như không công chiếm nó xông vào Dực châu thì sau lưng tương đương với để thưởng cho quân đội đế quốc.

- Ta biết, nhưng quân đội hàng trăm vạn người không lẽ chỉ để đánh nghi binh?

- Đương nhiên không phải đánh nghi binh, quốc gia Tà Thần cần thêm một điểm xâm nhập. Chỉ đánh biên quan bắc vực, một đường giết tới dù có ngàn vạn đại quân cũng sẽ tiêu hao hết. Bọn chúng không có năng lực hậu cần, chỉ dựa vào cướp bóc. Ta phỏng chừng tất cả lương thực trong thôn xóm Lạc Nhật Khư rất nhanh sẽ bị cướp sạch. Tiếc là hòa thượng Tâm Ý tông không đốt nhà cho rồi.

Hai trưởng lão cười khổ, bọn họ không giỏi giết người phóng hỏa.

Hai chữ lửa chiến rất khó làm, ví dụ người trên Lạc Nhật Khư bị tà thuật sư thanh lý hết, mỗi thôn tích trữ lương thực nhiều, đối với các hòa thượng mùa đông mới chỉ qua một nửa. Không phải mỗi người đều có trang bị như vòng tay của Tô Kính, các hòa thượng không thể vận hết lương thực về, cách tốt nhất là đốt cháy miễn cho kẻ địch được lợi.

Hai bên chiến tranh đều là không ngừng hủy diệt, hủy diệt, hủy diệt!

Mấy trăm năm, mấy ngàn năm tích lũy văn minh, tài phú sẽ thành tro tàn trong lửa chiến, trong đó không có chút tình cảm.

Các hòa thượng không phải binh sĩ hợp cách.

Tô Kính chỉ vào bản đồ, nói với Tô Mộ:

- Ngoài Băng Tuyết trường thành trừ Lạc Nhật Khư ra không có nơi nào tốt để trú đóng đại quân, kẻ địch sẽ chia ra mấy nhóm đi vào. Giờ Lạc Nhật Khư bị thanh lý sạch, bọn họ sẽ cắm trại ở vị trí này, nghỉ lấy sức hai, ba ngày rồi dốc hết sức công kích chúng ta.

Tô Mộ nhìn bản đồ, nhíu mày nói:

- Chúng ta không có đủ binh lực nếu không lúc này là cơ hội tốt phản kích.

Dù Hồ Lô khẩu chỉ có năm vạn người Tô Mộ cũng dám chia một vạn binh chủ động đập đầu quân đội quốc gia Tà Thần, khiến bọn chúng không thể yên ổn cắm trại. Kiểu chiến đấu đó đem đến chiến quả lớn nhất, không cho kẻ địch nghỉ ngơi.

Nhưng dân phu trong Hồ Lô khẩu tính ra được hai vạn người, Tâm Ý tông mang năm ngàn người đến tổng cộng chỉ được hai vạn rưỡi, chia một vạn binh sẽ làm Hồ Lô khẩu trống rỗng. Nếu kẻ địch bất chấp thương vong liều mạng công kích thì mất tòa thành ngay.

Một trưởng lão Tâm Ý tông nói với Tô Kính:

- Thế tử, hướng đông có mấy chục lưu phái Phật môn, chưởng môn Vô Niệm đã phái người đi liên lạc, khoảng ba ngày sau có ít nhất năm ngàn viện quân. Nếu có thể thuyết phục một vài môn phái đến thì Hồ Lô khẩu có thể chống chọi trên mười ngày.

Tô Kính liếc qua, trưởng lão này tên Vô Cấu, gần trăm tuổi, cảnh giới Kim Đan nhất trọng, phát ra khí chất sạch sẽ.

Tô Mộ nói với Tô Kính:

- Ca, đại quân của đối phương phỏng chừng ba ngày sau mới lục tục đến, qua năm ngày mới vào Lạc Nhật Khư. Nếu những môn phái chịu phái tăng binh đến, chúng ta chủ động xuất kích thì Hồ Lô khẩu có thể chống đến khi viện quân Phục Ma thành tới.

Tô Kính cười hỏi:

- Tô Mộ còn nhớ chúng ta tới nơi này để làm gì không?

Tô Mộ liếc qua hai trưởng lão:

- Để...

- Đúng vậy, chúng ta đến để thu phục Tâm Ý tông.

Tô Kính bằng phẳng nói:

- Nhưng Tâm Ý tông đi theo chúng ta không thể càng lúc càng nhận đãi ngộ kém đúng không?

- Tất nhiên rồi.

- Mấy chục môn phái, mấy vạn hòa thượng đi lên giết địch, cuối cùng công lao xem như của ai?

Tô Mộ đã hiểu ý của Tô Kính:

- Công lao này tốt nhất để Tâm Ý tông độc chiếm, nhưng...sẽ có tử thương không nhỏ.

Tô Kính bình thản nhìn hai đại hòa thượng:

- Bản thân hai chúng ta không biết có chết trên chiến trường tây chinh không, muốn lập công mà sợ chết thì đừng tòng quân.

Vô Cấu nhìn sư đệ, nói với Tô Kính:

- Thế tử, nếu chúng ta lấy được trang bị thích hợp thì chắc chắn sẽ cướp công lao này nhưng giờ...

Hai trưởng lão xem như cao tăng đắc đạo, giờ phải cúi thấp người tranh giành công lao thế tục. Tô Kính thầm thở dài. Nhưng tiếp xúc với hoàng đế một thời gian khiến Tô Kính hiểu rằng đây là việc Đạo Môn phải làm, hoàn toàn chuyển háo Phật môn, tuyệt đối không để lại tai họa ngầm nếu không thế giới này sẽ càng lúc càng loạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.