- Các hạ xem có thể phái bao nhiêu mục sư đi tấn công tháp?
Giáo chủ khu vực ngẫm nghĩ, nói:
- Cho hắn năm mươi người đi.
- Đa tạ.
Giáo chủ khu vực khách sáo đáp:
- Không cần khách sáo, chúng ta đều là con dân của thần.
Chủ soái không nói nữa. Phạm Long lĩnh mệnh đi chọn binh sĩ. Có ma pháp sư trợ giúp thì khoảng nửa tiếng gã sẽ giải quyết xong hết.
Trong Phật môn chiến tháp.
Vô Niệm lo lắng nói:
- Thế tử, đối phương muốn công tháp.
- Sao ngươi biết?
- Hư Không Phật Nhãn mở ra thì ta có năng lực Thiên Nhĩ Thông, mới cách xa vài dặm đương nhiên nghe được.
Thiên Nhĩ Thông?
Tim Tô Kính đập nhanh, thứ này là năng lực rất đáng sợ, tra xét tin tức gì thần không biết quỷ không hay. Thu những hòa thượng về sau này nói chuyện phải cẩn thận chút.
Vô Niệm mỉm cười nói:
- Thế tử, đang trên chiến trường mới vậy, bình thường luyện khí sĩ sinh lòng cảm ứng không dễ thám thính. Trên chiến trường có hơn vạn người, ý niệm hỗn tạp như liễu bay đầy, cảm ứng sẽ yếu đi nhiều. Không thì các Kim Đan vì sao không sử dụng lực lượng của mình mà để thuộc hạ xông trận?
Hòa thượng già nói đến đến then chốt. Cường giả Kim Đan ít khi trực tiếp xuất chiến trên chiến trường. Vì hơi thở chiến trường khiến Kim Đan không thể cảm ứng nguy hiểm, bị kẻ địch tính kế sẽ tăng lớn khả năng chết.
Tô Kính thầm nghĩ ta mới đến Tiên Thiên, chờ về Ngọc Kinh thành, chuẩn bị đầy đủ rồi chỉ miễn cưỡng Trúc Cơ. Các ngươi có cảnh giới Kim Đan muốn rình ngó ta rất dễ.
Tô Kính không tán gẫu nữa, đây là năng lực của Phật môn, Đạo Môn ít nhất phải trên Kim Đan lục trọng mới có thủ đoạn tương tự, hắn muốn học cũng không được.
- Đã quen thuộc khí giới Hồ Lô khẩu đưa tới chưa?
- Quen rồi, năm ngàn tăng binh có chức trách riêng, dù bị tấn công vào, để giết lên mười tầng cũng phải làm bọn chúng tổn thất nặng nề.
- Cho tăng binh hộ vệ ta vào hết đi, ta biết ngươi sắp xếp ổn thỏa rồi.
Tô Kính nói:
- Chuyện này là ngươi có lòng, ta không ngờ kẻ địch thật sự để ý tòa tháp này.
Vô Niệm nói tiếng vào đi, một trăm tăng binh vào cửa. Một trăm tăng binh mặc giáp hoa sen màu tím vàng, đầu đội mũ lửa, không đeo mặt nạ, cầm hàng ma xử, trông mạnh mẽ hơn tăng binh khác một chút.
Tô Kính chú ý thấy ngực giáp của trăm tăng binh có hai kính hộ tâm, bên trong điêu khắc trận pháp phức tạp khảm thứ như xá lợi.
- Thế tử, đây là Già Lam binh, Tâm Ý tông chỉ có thể gom được bấy nhiêu. Sau này bọn họ đi theo thế tử, bảo vệ an toàn của thế tử. miễn một người còn sống thì không ai tổn thương được thế tử.
- A?
- Cảnh giới cả đời bọn họ sẽ không tăng cao thêm chút nào, cần thế tử chỉ huy bọn họ mới phát huy ra sức chiến đấu mạnh nhất. Chỉ cần tám Già Lam binh là có thể tổ hợp thành một bộ trận pháp, uy lực rất khả quan.
Tô Kính gật đầu. Suốt đời không có tăng cao cảnh giới? Tiếc thật.
Nhưng vậy cũng tốt, Già Lam binh ở bên cạnh hộ pháp, bên trong không có người sẽ thành Phật Tổ thì không có người trong Đạo Môn chỉ tay múa chân. Vô Niệm suy nghĩ rất chu đáo.
Một trăm Già Lam binh nhìn Tô Kính.
Tô Kính ngẫm nghĩ, nói:
- Được rồi, từ nay các ngươi theo ta. Ta hoàn toàn mù tịt vè phật pháp nhưng có cách khiến các ngươi tăng cảnh giới. Nếu như có thể độ kiếp phi thăng thì ta có cách cho các ngươi đi cùng.
Già Lam binh không tin.
Tô Kính bổ sung thêm:
- Ta tu luyện thuật đạo có lực lượng phong thần. Các ngươi không thể thành phật, không thể tu tiên, thành thần cũng không tệ.
Già Lam binh nghe vậy rất mừng, tuy việc đó xa xôi ngoài tầm với nhưng một chút trông mong tốt hơn không có hy vọng gì.
Chiến đấu ở Hồ Lô khẩu càng lúc càng kịch liệt, Hư Không Phật Nhãn đã không quan tâm tình huống bên đó. Bên kia có luyện khí sĩ Tô gia chống, tối đa lưỡng bại câu thương, sẽ không tan vỡ quá nhanh.
Phật môn chiến tháp đóng kín, toàn dựa vào tự động phóng ra phật quang phản kích,, uy hiếp đại quân quốc gia Tà Thần nhỏ rất nhiều.
Một đội bộ binh ngàn người nhanh chóng đến gần Phật môn chiến tháp. Tiên phong thăm dò lao thẳng tới cửa chiến tháp, chính giữa có xe công thành hẹp dài, một cái cần dài bên dưới lủng lẳng chùy sắt sắc bén.
Vô Niệm khẽ thốt:
- Đất nứt.
Đằng trước xe công thành mặt đất nứt ra khe sâu, chiếc xe lăn nhanh tới trước ngã chúi xuống.
- Lên!
Sau một ngàn binh sĩ là tà thuật sư. Hai tà thuật sư cầm gậy chống gỗ chỉ một cái, xe công thành nặng mấy ngàn cân bay lên.
Vô Niệm chỉ thốt hai chữ:
- Gió loạn!
Cuồng phong nổi lên trước chiến tháp, xe công thành bị thổi bay ra sau đập mạnh xuống đất, cần dài nứt vỡ, chiếc xe bị hỏng.
Phạm Long vẫy tay ra sau, hai mục sư thêm thần thuật vào hai con quái vật to lớn. Hai quái vật cao bốn thước trở lên, có hai cái đầu, hình người, khoác giáp nặng trịch. Hai quái vật cầm chuy lớn khủng khiếp, chúng nó nhẹ nhàng cầm vung vẩy, miệng gầm gừ như đang cười hoặc thở hồng hộc.
Mục sư huơ quyền trượng, từng đợt thần thuật giáng xuống chồng chất lên người quái vật, hai quái vật tỏa các luồng thần quang.
Vô Niệm ở trên đỉnh tháp trông thấy cảnh này liền biết không giữ được cửa tháp:
- Nguy rồi!
Đối phương có binh chủng như vậy phá mở cửa lớn chỉ cần hai mươi phút.
Tô Kính cười cười, hắn ở lại vốn có phần mạo hiểm, nhưng muốn giết hắn cũng không dễ dàng. Tám Kim Đan ít nhất có thể bảo vệ Tô Kính trở về Hồ Lô khẩu, khoảng cách rất gần bên Hồ Lô khẩu dễ cứu.
Nhưng Tô Kính không nỡ bỏ đám tăng binh, nhiều lần chiến đấu đều biểu lộ tăng binh là một quân đội có thể đào tạo, năm ngàn người này là gia sản của hắn.
Không nghe Tô Kính trả lời, Vô Niệm đành bảo:
- Thế tử, không thể hy sinh hơn năm ngàn người như vậy, hay là...
- Ngươi nói đi.
- Phật môn chúng ta có thể triệu hoán sinh vật trong địa ngục chiến đấu, nhưng không giữ được viên xá lợi kia.
Tô Kính cười phá lên:
- Ngươi rất gian xảo!
Vô Niệm hoang mang không rõ tại sao Tô Kính nói vậy.
- Nếu ngươi dùng hết xá lợi ta không còn cái nào cho ngươi.
Tô Kính cười nói:
- Tám người đã được ích lợi rất lớn rồi, đổi lại người khác làm chỗ dựa thì các ngươi có được như vậy không?
Vô Niệm xấu hổ. Tô Kính tùy tay cho bọn họ một viên xá lợi Bồ Tát, đó là cái gì? Thứ tương đương với nguyên thai của Chân Tiên Đạo Môn.