Khuyển Thập Lang phát hiện binh sĩ vây công mình đột nhiên lùi ra.
Bọn họ đứng xa nhìn Khuyển Thập Lang tràn đầy sợ hãi.
Từ khi nào mình trở nên mạnh như vậy? Ha ha!
Khuyển Thập Lang chưa từng đắc ý thế này, một chọi trăm làm cả đám tan tác, Ưng Dương có bản lĩnh này sao? Không đúng, mình còn mang theo hai mươi mấy tăng binh. Hừ hừ, bọn họ không bỏ công ra gì hết, lần này thì mình tỏa sáng rồi!
Khuyển Thập Lang vốn định trốn nhưng phát hiện thuật nguyền rủa của địch vô dụng với mình, đám binh sĩ sợ hãi thì nó chợt đứng lại, ngửa đầu gào rú.
- Hú hú hú!
Bùm!
Mục sư đứng cuối hành lang đầu nổ cái bùm, bị Khuyển Thập Lang phản phệ diệt gọn.
Kết quả này làm mọi người giật mình muốn rớt tròng mắt. Trong tầng mười Phật môn chiến tháp, đám người Tô Kính câm nín. Đây là dị năng thiên phú của Khuyển Thập Lang sao, miễn dịch nguyền rủa?
Lực lượng này trông vô dụng nhưng huyết mạch của Khuyển Thập Lang chắc siêu thú vị, không biết máu chó của nó có thể chế tạo một số phù lục ngăn cản nguyền rủa không? Bản thể lớn vậy mỗi ngày chảy chút máu chắc không có ảnh hưởng gì không tốt?
Khuyển Thập Lang vừa gào rú tứ chi vừa run cầm cập, nó không biết suy nghĩ trong Tô Kính nhưng cảm ứng được tình hình không được tốt lắm. Khuyển Thập Lang đang nghi ngờ thì bướu thịt màu đen trên lưng nổ tung, chấn nó lăn mấy vòng.
Đám trọng bộ binh lùi xa vài chục trượng bị chất lỏng đen bắn ra từ bướu thịt tưới ướt, người bị ăn mòn lỗ thủng rậm tạp bốc khói trắng. Các trọng bộ binh kêu thảm ngã xuống.
Khuyển Thập Lang cảm giác sau lưng đau đớn, chất lỏng màu đen không giết nó nhưng đốt da thịt vữa nát.
Trong tăng binh có người lấy móc xích xuống ném tới trước ghì lại Khuyển Thập Lang liều mạng chạy về. Đầu kia hành lang, Phạm Long mang theo kỵ sĩ xông lên, tốc độ mau kinh người hầu như không bị hành lang ảnh hưởng.
Hành lang không làm tăng binh giảm tốc độ ngược lại mặt băng bóng loáng, kéo Khuyển Thập Lang đi không tốn sức.
Phạm Long tức điên, đã chết một mục sư cường đại, dù gã có công chiếm được tháp cũng gánh tội nặng. Phạm Long không chết mà mục sư đã chết trước, làm kỵ sĩ, dù thế nào gã cũng khó ăn nói.
Nên Phạm Long bất chấp tất cả mang theo kỵ sĩ lao vọt lên. Các mục sư thêm thần thuật vào người Phạm Long, áo giáp mọc các gai xương sắc bén, khói đen bao người gã, mặt nạ trở nên dữ tợn đáng sợ. Như có sinh vật ra từ địa ngục giáng xuống áo giáp của Phạm Long.
Khuyển Thập Lang mơ hồ bị kéo chạy, trong lòng tức điên.
Khuyển Thập Lang đại gia đang oách muốn chết, một chọi ngàn sướng lên mây, tại sao lại... Bà nội nó, đau bà cố!
Ăn mòn trên sống lưng Khuyển Thập Lang sâu thấy xương, miệng vết thương thì đỏ thắm, hơi thở màu đen bị máu của nó xua tan thành hư vô. Nếu không có máu chó thì cột sống của Khuyển Thập Lang đã bị hòa tan, nếu vậy chỉ có người trên Kim Đan lục trọng mới có thể cứu sống Khuyển Thập Lang.
Nhưng người trên Kim Đan lục trọng thì sao cứu một tiểu yêu được?
Tô Kính đứng dậy khỏi ghế, Khuyển Thập Lang và Quân Vô Tà cùng bị thương, vết thương của Quân Vô Tà nặng nhất, rất có thể mất mạng sống. Mục sư địch đáng sợ hơn Tô Kính nghĩ, nguyền rủa đó nếu đặt ở trên người hắn có khi nào thấy ngay hiệu quả không?
Nhưng sau đó chưa chắc kẻ địch dám tùy ý thi triển nguyền rủa nữa, tiểu yêu Tiên Thiên kỳ như Khuyển Thập Lang làm một mục sư Kim Đan kỳ chết, thật sự là...
Tô Kính không biết nên nói gì nữa, vận khí của Khuyển Thập Lang nghịch thiên, nó nên là nhân vật chính mới đúng.
Hòa thượng già Vô Niệm vội an ủi:
- Thế tử đừng lo, chúng ta có thể chữa vết thương của Quân Vô Tà.
Phật môn giỏi chữa vết thương loại nguyền rủa, thường phải trả giá là hao tổn thọ nguyên. Nhưng Tô Kính cho bọn họ xá lợi Bồ Tát thì hao tổn vài ngày thọ nguyên cũng không sao.
Quân Vô Tà có cảnh giới đỉnh Trúc Cơ nên nguyền rủa suy yếu nhiều.
Tô Mộ nhìn Phạm Long mang kỵ sĩ xông lên, nàng leo xuống Yên Vân thú, đến phía sau nỗ công thành, dưới chân phát ra hai ảo ảnh rồng khoanh trên cây nỗ. Vòng tròn màu đen dưới nỗ công thành bị đuổi tán đi.
Mặt Tô Mộ trắng bệch, chỉ vài giây chân khí đã phục hồi, ngón tay nàng kéo mạnh dây nỗ, sau khi kéo căng dây thì cài tên, nhắm vào, một loạt động tác nhanh nhẹn.
Phạm Long giật nảy mình. Lời hứa của mục sư mất hiệu lực, trường kiếm trong tay Phạm Long phát ra đấu khí, gã muốn dựa vào lực lượng cảnh giới Kim Đan cưỡng ép chặt đứt nỗ tiễn.
Hai ảo ảnh rồng bay lên từ áo giáp của Tô Mộ quấn quanh thân tên, nỗ tiễn bay cái vèo ra. Hai ảo ảnh rồng xoay tròn quanh nỗ tiễn, xác chết dưới đất bị nỗ tiễn kéo theo không khí nổ hất văng lên. Phạm Long chỉ kịp cúi đầu, gã không dám ngăn lại mũi tên này.
Dù Phạm Long dốc hết sức ngăn lại cũng sẽ bị uy lực mũi tên chấn gãy cánh tay, vũ khí trong tay căn bản không cách nào chặt đứt tỏa định.
Kỵ sĩ, binh sĩ đi theo Phạm Long thì thảm, chỉ có ba yêu thú kịp né. Mười một kỵ sĩ trọng trang, ba mươi mấy trọng giáp bộ binh đối diện nỗ tiễn bị một mũi tên bắn xuyên.
Còn chưa xong, lực lượng nỗ tiễn kéo theo người hai bên lảo đảo té dưới đất. Nhiệt độ mặt đất càng lạnh lẽo, bao tay của họ bị đông dưới đất buộc phải rút tay ra tránh cho bị đông lạnh.
Nhưng đa số vũ khí của họ cần bao tay mới có thể sử dụng, cả đám lúng túng như gà mắc tóc. Binh sĩ tùy thân mang binh khí dài và ngắn, nhưng bọn họ sẽ không mang bao tay dự phòng.
Trận hình của đối phương tán loạn, Tô Mộ một cước đá văng nỗ công thành bị chấn động sắp rã ra. có binh sĩ tiến lên đặt Tử Mẫu Ly Hồn Pháo loại nhỏ.
Đáng tiếc bên người không có đại tiễn sư, không thì vừa rồi là cơ hội tốt. Võ giả cảnh giới Kim Đan vừa rồi có lẽ sẽ không bị bắn chết nhưng kỵ sĩ bên cạnh đừng hòng sống sót.
Tô Mộ tiếc nuối, Phạm Long thì giật nảy mình. Uy lực mũi tên đó vượt sức tưởng tượng của Phạm Long, may mắn thân nỗ rã ra, nếu đối phương liên tục bắn mấy mũi tên thì người trong hành lang đều bị bắn chết, chỉ còn lại một mình gã rồi.
Đấu khí của Phạm Long lại khuếch tán ra ngoài, tiếng phụt phụt liên tục. Tử Mẫu Ly Hồn Pháo bị đấu khí chặn lại hết, người sau lưng Phạm Long không ai bị thương.
Tô Mộ bình tĩnh chỉ huy, tiếp tục đặt Tử Mẫu Ly Hồn Pháo. Thứ này hầu như vô dụng với người cảnh giới Kim Đan nhưng có thể tiêu hao chân khí của đối phương. Hành lang dài hơn một trăm trượng, muốn đi qua ít nhất đối phương sẽ tiêu hao trên hai mươi phần trăm chân khí.