- Thị tòng trực tiếp triệu hoán sinh vật đáng sợ trong thần quốc ra, dù sức người của thế tử địch lại được cũng không cần đánh bừa với sinh vật như vậy.
Tô Kính lòng máy động hỏi:
- Vô Niệm có thể tìm được vị trí chính xác của thần quốc không?
Vô Niệm lắc đầu, nói:
- Điều này e rằng không được, cho dù chúng ta trả giá lớn bằng sự sống cũng không cách nào làm được điều đó. Tà Thần ít nhất có đẳng cấp chân tiên, thậm chí rất có thể là cảnh giới Thiên Tiên. Sức chiến đấu mạnh nhất của Phật môn chiến tháp cùng lắm là đẳng cấp Chân Tiên.
- Không được một chút tin tức nào sao?
Vô Niệm ngẫm nghĩ, nói thật:
- Nếu lại có một viên xá lợi Bồ Tát thì ta có thể tìm được một vị trí mơ hồ, nhưng thưa thế tử, điều này có ích gì? Tà Thần không thể nào giáng lâm xuống thế giới này, vì thế giới không chứa nổi tồn tại Chân Tiên.
Ý của Vô Niệm là dù ngươi được tọa độ cũng không thể giết qua, lực lượng mạnh nhất thế giới này cũng không đánh lại Tà Thần.
Tô Kính lấy ra một viên xá lợi Bồ Tát, nói với Vô Niệm:
- Cố gắng tìm vị trí chính xác, ta cần dùng.
Tô Kính thầm nghĩ hoàng đế chinh phạt quốc gia Tà Thần về bản chất là để hạn mức cao nhất lực lượng của thế giới này nâng cao. Hoàng đế tuy là Kim Đan cửu trọng nhưng sức chiến đấu không chỉ có bấy nhiêu, hắn kiếm được thần quốc của thần tử vong hiến cho hoàng đế cũng tốt. Công lao như vậy được hoàng đế ban thưởng cái gì cũng không quá đáng.
Đánh sống đánh chết liều mạng tấn công quốc gia Tà Thần rốt cuộc vì điều gì? Tô Kính đã có một hạch tâm tương đương với siêu vi tinh, có vị trí mơ hồ thì có thể tính toán sâu hơn, tính ra tọa độ càng rõ ràng hoàng đế ban thưởng càng dày. So sánh thì một viên xá lợi Bồ Tát không đáng gì, thứ này quý giá vì có tông phái Phật môn, chờ không còn Phật môn thì thứ này đối với luyện khí sĩ chỉ như nội đan của yêu quái.
Vô Niệm trông thấy viên xá lợi Bồ Tát thứ hai, động ý niệm, giây sau cười tự giễu. Dù lão được một trăm viên xá lợi Bồ Tát thì có ích gì?
Vô Niệm nhận lấy xá lợi ném xuống đất, viên xá lợi Bồ Tát chui xuống đát vào hạch tâm trận pháp của Phật môn chiến tháp. Có xá lợi này các đá vụn trong tầng một chợt bay lên tổ hợp thành tượng phật mới nhanh chóng tấn công thể sinh mệnh xung quanh.
Tượng phật lớn vỗ một cái trừ kỵ sĩ nhanh nhẹn né thoát, binh lính bình thường trúng một bàn tay liền chết. Nếu không phải ma pháp sư cách quá xa thì đa số đã không chịu nổi công kích như vậy.
Tượng phật tấn công bốn phía, mục tiêu chủ yếu là truyền tống trận kia. Ít nhất hai trăm tượng phật nhảy lên, người lấp lánh phật quang chói mắt lao vào truyền tống trận rồi nổ tung.
Mục sư không ngăn cản, những tượng đá tự nổ trong truyền tống trận không ảnh hưởng cách sử dụng của trận. Khác với trong truyện, sức nổ chỉ làm truyền tống chậm lại chút.
Đá vụn bay đầy khi bắn ra khỏi phạm vi truyền tống trận thì rơi xuống đất, không làm tổn thương mục sư.
Vô Niệm nhìn cảnh tượng này, dò xét từng mảnh đá vụn, sau khi xem xét mấy ngàn viên thì một vẻ vui mừng nói với Tô Kính:
- Thế tử, có rồi! Trong một viên bồ đề thạch dính hơi thở thần quốc!
- Chỉ có hơi thở sao?
- Thế tử, đây là hơi thở nguyên thủy, nếu chúng ta bắt sống một mục sư địch, rút ra thần tính trên người tù binh rồi đối lập sẽ có con số chính xác hơn. Chúng ta bắt càng nhiều mục sư của thần thì vị trí càng rõ ràng.
Tô Kính đã hiểu:
- So sánh thì an toàn của chúng ta quan trọng hơn, đừng vì một vị trí mà làm ra thủ đoạn hy sinh. Ta muốn đám mục sư chết, không cần bắt sống.
Vô Niệm cảm kích, cúi đầu chắp tay.
Tô Mộ đang tìm cách vào hành lang giết kỵ sĩ, bên tai chợt nghe Tô Kính kêu về. Tô Mộ muốn phản đối nhưng chợt nhớ ra đang đánh nhau, trong chiến tranh không được cãi lệnh Tô Kính. Có lời gì chờ cởi quân trang rồi nói.
Tô Mộ mang hai trăm binh sĩ Ám Dạ Song Long quân, hơn một trăm tăng binh, một trăm thiết giáp cung tiễn binh. Phía cuối hành lang chỉ còn hơn một trăm cung tiễn thủ, hai tăng binh phụ trách chỉ huy, bốn chiếc Tử Mẫu Ly Hồn Pháo.
Tô Mộ bất mãn, nàng sắp giết một tướng lĩnh mạnh của địch vậy mà giờ phải về?
Nếu như không phải Tô Kính ra lệnh mà là người khác thì Tô Mộ sẽ nghi ngờ là muốn cướp công lao của nàng.
Phạm Long cho rằng mình thoát một kiếp, đối phương rút về thì chắc là các mục sư nghĩ ra cách ứng đối. Phạm Long chợt nghe bên thang đá truyền đến tiếng bước chân nặng nề.
Phạm Long nằm dưới đất vùng vẫy ngoái đầu lại, thấy một thân hình cao lớn đi tới.
Hành lang huyền băng cao sáu trượng, thân hình gần như đụng nóc, cao hơn năm trượng, cầm lưỡi liềm lớn đỏ rực, mặt mơ hồ như đống keo nhựa màu lam đen.
Phạm Long coi như một nửa tín đồ, thấy quái vật này liền biết là con gì.
Vốn tìm được đường sống trong chỗ chết giờ tim Phạm Long rớt xuống đáy cốc. Lưỡi Hái Tử Thần, thị tòng của tử Thần, chuyên gặt sinh mệnh. Trường bào màu đen bao trùm người nó, chỉ thấy tay cầm lưỡi liềm xương trắng hếu.
Mũ kéo thấp che nửa khuôn mặt, bước chân đi có tiếng xích sắt lệch xệch. Làm thị tòng của Tử Thần, trở thành Lưỡi Hái Tử Thần đều là thứ có tội nghiệt nặng nề, những gì chúng nó làm cho Tử Thần là để chuộc tội.
Lưỡi Hái Tử Thần mang xiềng xích chiến đấu vĩnh viễn không chết, khi chúng nó không chịu nổi đòn công kích thì xích sẽ kéo chúng nó về lại thần quốc của Tử Thần.
Vấn đề là thứ này không nhận người, mục sư chỉ dẫn mục tiêu cho Lưỡi Hái Tử Thần chiến đấu, các mục sư không có gan khứ chỉ huy từng chi tiết.
Mục sư ra lệnh giết hết kẻ địch, có lẽ sẽ thêm một hạn chế ví dụ như tất cả kẻ thù trong tháp này.
Mục sư thêm thần thuật tử vong vào người Phạm Long đã bị máu tiêu trừ hết, gã bây giờ không có chút hơi thở Tử Thần.
Trong phán đoán của Lưỡi Hái Tử Thần thì Phạm Long là kẻ thù.
Phạm Long chưa bao giờ giờ như vậy, bị Lưỡi Hái Tử Thần cắt sinh mệnh linh hồn bị vĩnh viễn giam cầm trong lưỡi liềm. Trừ phi có người Tử Thần cần hút linh hồn thì mới bị rút một mớ ra khỏi lưỡi liềm.
Máu chó chết tiệt!
Phạm Long tuyệt vọng hô to:
- Ta là...!
Lưỡi Hái Tử Thần đã hứng công kích từ Tử Mẫu Ly Hồn Pháo một bước vượt qua nửa hành lang, chân đạp lên đầu Phạm Long. Đáng thương một vị Thánh Vực Kỵ Sĩ bị Lưỡi Hái Tử Thần đạp bể đầu.
Tay xương vung lên, lưỡi liềm vụt qua hư không cắt linh hồn Phạm Long hút vào trong, rất nhanh và chính xác.