Một mục sư té xuống, trong thân thể còn sót lại máu đã bị một thần văn hút sạch. Máu bay qua bầu trời vạch đường cong dài hơi rực rỡ, đỏ thắm mà lại dữ tợn.
Mặt giáo chủ khu vực đã xám xịt, thấy thuộc hạ chết thảm ngược lại gã rất vui, thứ triệu hoán ra chắc chắn cực mạnh.
Trong thần chiến nhiều năm Tử Thần đã hạ gục biết bao nhiêu đại quân thần linh, nhiều kẻ địch bị nhốt trong Tử Thần Địa Ngục, trải qua mấy vạn năm thuần phục đã có thể dùng vào việc trợ chiến.
Những sinh vật trong địa ngục mạnh nhất đã vô địch trong Truyền Kỳ.
Chúng đều là chiến sĩ chư thần, sức sống và lực phòng ngự bỏ xa nhân loại. Triệu hồi đại một sinh vật ra có thể hủy diệt một phương.
Lần này giáo chủ khu vực đã bắt được cơ hội, gã không bị thần linh vứt bỏ.
Tô Kính thấy đại trận khủng bố đằng trước, lòng sinh ra cảm xúc tuyệt vọng, đó là cảm xúc long xà chân khí đem đến cho hắn. Long xà chân khí cảm nhận hơi thở diệt tuyệt, nó không thể ngăn cản được, nó cảm nhận được thứ sắp xuất hiện đáng sợ cỡ nào.
Long xà chân khí không có cách nào bảo vệ chủ nhân của mình, chân khí dị chủng này không có trí khôn, chỉ có trực giác. Dù Tô Kính tu luyện thành tiên long xà chân khí cũng chỉ là hóa thân nguyên thần thứ hai, phải nhờ vào trí tuệ của hắn mới phát huy ra lực lượng thật sự được. Long Xà Đồ Lục là pháp quyết tu hành hoàn mỹ, trừ khiến nhân loại hóa thân làm rồng ra không có sai sót gì, có thể thẳng hướng đại đạo.
Sau khi thành tiên Long Xà Đồ Lục có cách tu luyện đầy đủ về sau, chỉ cần Tô Kính có thể sống cho đến lúc đó thì hắn không cần tìm công pháp mới.
Nhưng sắp đối mặt kẻ địch sẽ không để Tô Kính sống sót.
Long xà chân khí sôi trào trong người Tô Kính, muốn khống chế hắn chạy trốn. Nhưng lực lượng thần thức của Tô Kính bây giờ khá mạnh, Tô Mộ còn ở đây thì sao hắn chạy được.
- Thế tử hãy mang Tô Mộ rời đi, đi sơn môn, nơi đó có mấy trăm đệ tử Tâm Ý tông xin giao hết cho thế tử.
Vô Niệm không chịu đi vì xung quanh còn có vài chục vạn loạn binh, muốn đi sẽ phải bỏ lại hết mọi người.
Vô Niệm cũng cảm nhận được siêu nguy hiểm nhưng trực giác không mãnh liệt bằng long xà chân khí. Trong đời Vô Niệm gặp rất nhiều lần nguy hiểm, lão muốn ở lại, cố gắng bảo vệ đệ tử Tâm Ý tông, không muốn tử thương quá nhiều.
Vô Niệm không cho rằng có Phật môn chiến tháp gia cố, lão đã hóa thân La Hán còn có thể bị giết chết. Cùng lắm thì từng bước sinh sen trốn về Phật môn chiến tháp.
Tô Kính, Tô Mộ rời đi trước là được, trong sơn môn có nhiều thứ quan trọng giao hết cho hắn, không sợ hắn tham lam. Nếu Vô Niệm chết trận, Tô Kính càng sẽ nâng đỡ đệ tử Tâm Ý tông sống sót.
Cái hố dưới đất càng lúc càng lớn, lửa phun lên từ hố sâu nóng cháy người. Trường bào của các mục sư đứng quanh trận pháp bắt đầu cháy, ngọn lửa kia không đốt da thịt của họ nhưng đau đớn càng dữ dội hơn.
Địa Ngục chi hỏa!
Lửa của thần quốc đã phủ xuống thế giới này. Mặt đám mục sư lộ nét vui mừng, lại một mục sư bị hút khô máu té xuống, nhưng không ai lùi bước. Hai mục sư đã chết linh hồn về thần quốc rồi.
Nữ nhân áo tím thầm lo lắng, nếu Tô Tuyệt vẫn chưa đến e rằng mọi người sẽ chiến chết tại đây. Nàng trốn thì được rồi nhưng thuộc hạ chết trận hết, nàng chạy còn ý nghĩa gì?
Đừng nói là Tô gia, dù là gia tộc khác cũng không chứa chấp loại người như vậy.
Bùm!
Hố sâu dưới đất bỗng nứt ra ngoài như hoa cúc nở rộ, vết rạn kéo dài trong phút chốc đã lớn hơn phạm vi trận pháp.
Trong hố sâu ánh sáng đỏ bắn lên cao, lửa phun ra như dung nham dưới đất sắp tuôn trào.
Một bàn tay lớn lông lá thò ra trong ánh sáng bắt lấy mép hố to. Kích cỡ bàn tay bằng đường kính hố to, tức là cái hố không đủ rộng cho sinh vật triệu hoán đi ra.
Hố to vẫn tiếp tục khuếch trương, dường như xé mặt đất thành hai nửa.
Thân thể Tô Kính không chịu nổi kích thích chân khí bộc phát, một thần long ảo lao ra ngoài người tụ thành hình sau lưng hắn, định cuốn lấy hắn chạy trốn.
Long xà chân khí thà rằng hao tổn bản nguyên cũng muốn cứu đi Tô Kính, đó là bản năng của nó.
Răng rắc! Ầm ầm ầm ầm ầm!
Từ dưới đất phun ra lửa ồ ạt, đá vụn bay lên cao suýt trúng mấy chục cường giả trên trời. Khe nứt càng lớn hơn, bàn tay to lông lá xé mạnh, chiều dài bàn tay khoảng hơn tám mươi thước, nếu quái vật bò ra khỏi mặt đất chắc cao gần ngàn thước.
Nữ nhân áo tím tuyệt vọng, thứ này phát ra lực lượng khiến luyện khí sĩ Trúc Cơ kỳ không cách nào đến gần, cuống cuồng lùi lại.
Hòa thượng già Vô Niệm thầm sợ, nếu bàn tay to kia kéo theo thân thể ra khỏi mặt đất, một cái tát đủ đánh nghiêng Phật môn chiến tháp. Vì thứ duy nhất chống đỡ chiến tháp là xá lợi Bồ Tát, lực lượng của bàn tay to này chỉ thấp hơn Bồ Tát một bậc.
Quái vật không đi ra ngoài vì lực lượng bị hạn chế, nhưng sau khi đi ra thì sao?
Thống soái của quốc gia Tà Thần cười điên cuồng:
- Các ngươi đều phải chết, ha ha ha ha!
Thống soại vung tay, gió rít hiện ra bốn phương tám hướng, từng nhát kiếm cuốn lấy nữ nhân áo tím không cho nàng né tránh.
Giờ nàng muốn đi cũng đã chậm, đối phương mạnh hơn nàng chút, tốc độ không thua kém.
Bầu trời bỗng giăng đầy mây, đã là mùa đông mà trong mây dày tiếng sấm ầm ầm. Tất cả luyện khí sĩ lộ ra vẻ mặt thoải mái.
Trong mây dày vọng ra thanh âm:
- Tên đáng thương.
Nỗi lòng Tô Kính xao động, nỗi sợ biến mất sạch. Đó là Tô Tuyệt, một trong các trưởng lão của Tô gia!
Tô Tuyệt như nhân vật trong truyền thuyết, sau khi Tô gia nổi lên y hầu như chưa từng ra tay. Giờ Tô Tuyệt đã đến, trong mây đen sấm sét giăng đầy trên chín tầng trời ngay trên trận pháp khổng lồ.
Tô Kính không tưởng tượng ra được phải là lực lượng như thế nào mới dám ở trong lôi bào.
Một bóng đen bay ra mây dày rớt cái bịch xuống đất, thật sự rớt xuống, không có động tác điều chỉnh gì. Tô Kính thấy một hình người quái dị.
Có nhiều tay, nhiều đầu, chỉ có hai chân. Thân thể trần truồng, người to lớn cao hơn mười thước, nhưng vóc dáng không to bằng một bàn tay của quái vật kia. Tô Kính chợt nhớ một thứ.
Ngũ Uẩn Tu La!
Là Tô Tuyệt giết vô số cường giả Phật môn tạo ra Ngũ Uẩn Tu La!&