Kỹ năng chiến đấu của đệ tử Binh gia cũng cần vận dụng chân khí, Hoàng Sương hiện có trình độ Tiên Thiên hậu kỳ, dư sức giết luyện khí sĩ Trúc Cơ sơ kỳ bình thường. Vấn đề là dùng hết thủ đoạn rồi nàng chỉ là phế nhân, một người lính cũng có thể chém chết nàng.
Muốn trợ giúp thiếu gia nếu không có cảnh giới Trúc Cơ trung kỳ thì không có ý nghĩa lớn.
- Dĩ nhiên sẽ không lừa các nàng. Vấn đề tài nguyên tu luyện ta có thể giải quyết, nhưng đi theo ta xuất chinh có nguy hiểm. Bản thân ta không biết mình có chết trận không.
Tô Kính nói vậy khiến đám nha hoàn càng không bỏ cuộc. Nếu xuất chinh là việc yên ổn có lẽ các nàng không muốn thêm phiền, nhưng nếu có nguy hiểm đương nhiên phải cùng tiến lên.
Các nha hoàn tắm rửa Tô Kính sạch sẽ, hắn cảm giác mình giống như là Trư Bát Giới bị yêu tinh bắt đi, suy nghĩ nên chưng hay nấu chín rồi ăn. Tiếp theo bựng lên một bình nước trà, mấy món điểm tâm quả khô cho Tô Kính ăn lót dạ. Các nha hoàn vội đi nấu cơm, chỗ Tô Kính không có nhà bếp nhỏ, đều là người mình bận rộn.
Nhà giàu bình thường sẽ không như vậy, gia tộc luyện khí sĩ tùy ý hơn chút.
Trong viện toàn là tuyết, chưa kịp dọn dẹp nên không thể ngồi. Tô Kính ngồi trên ghế nằm trong phòng khách nhỏ, giảng dạy những gì đã thấy trong chuyến đến bắc của mình cho các nha hoàn nghe.
Nói về chợ Mã gia, các nha hoàn rất căng thẳng. Sau đó thu phục người Mã gia, giải quyết vấn đề thiếu hụt binh lính, tiểu nha hoàn Bạch Anh reo lên.
Kể dọc theo hướng bắc, đến Lưu Hoa Hà, các nha hoàn rất ngưỡng mộ. Sau khi các nàng vào Hầu phủ hầu như chưa đi ra khỏi cửa phủ nửa bước. Phương bắc xa xôi có những thứ thật khó tin với các nàng.
Đồng ruộng lớn ngàn mẫu, dùng máy móc Đạo Môn canh tác đều làm các nha hoàn hăng hái nhiệt tình.
Chốc lát sau thức ăn bưng lên, Tô Kính đổi cái ghế kêu các nha hoàn dọn bàn nhỏ cùng mình ăn chút gì. Đám nha hoàn khác hắn, mấy ngày không ăn thân thể Tô Kính sẽ không thấy mệt, các nha hoàn trông gầy rất nhiều.
Tâm tình Tô Kính tốt, khẩu vị cũng tốt. Cả ngày Tô Kính chưa ăn gì, mỗi lần đến chỗ Tiêu Dao Hầu là tiêu hao thể lực rất lớn. Cả đống chuyện giày vò làm bao tử Tô Kính có cảm giác đói lâu rồi không xuất hiện.
Hai tiểu yêu Ưng Dương, Khuyển Thập Lang ngồi bên cái bàn thấp lùn gần đó, ngồi dưới đất cùng ăn đồ vật. Không ai chú trọng quy củ, nếu trong quân doanh hai tiểu yêu giống thân binh, quan hệ thân thiết với Tô Kính, tất nhiên sẽ cùng ăn cùng ở.
Ăn gần xong Tử Đằng lấy rượu ra rót cho Tô Kính, Khuyển Thập Lang cũng được một bát to. Rượu vào bụng Khuyển Thập Lang bắt đầu nói khoác.
Dù sao Tô Kính chỉ không cho Khuyển Thập Lang hở chút nịnh hót vỗ mông ngựa, không ra lệnh cấm nói bốc phét.
Các tiểu nha hoàn biết bản tính Khuyển Thập Lang, hiếm khi gã có tài ăn nói rất dẻo trước mặt nha hoàn, khoe khoang một hồi ngay cả Tử Đằng cũng bị gã chọc cười.
- Lúc đó chiến sĩ Tà Thần cảnh giới Kim Đan bị ta một chuy đập gục tại chỗ, ta dùng chân đạp đầu. Ta hỏi hắn ngươi phục không? Tiểu tử kia còn nói không phục, ta chỉ muốn phun phân chó vào mặt hắn.
Tô Kính nghe tới đây thì câm nín, Khuyển Thập Lang đang tự bôi bác mình sao?
Vai Ưng Dương nhô lên một cọng lông chim màu vàng, lông chim không có maù kim loại sáng bóng, trông như lông chim thật, không phải màu sắc nguyên thủy của trang bị, tuy màu vàng càng tinh khiết nhưng tia sáng phản chiếu rất mờ. Lông chim bén đến nỗi xuyên thủng tay Khuyển Thập Lang, nên gã mới biết mình bị thương.
Tô Kính nhanh tay ném một bình ngọc:
- Mau hứng!
Ưng Dương thẫn thờ đến nỗi Khuyển Thập Lang vỗ vai gã, lông chim tự động nhô ra. Ưng Dương đã nắm giữ sơ đạo sát phạt của Phó Thanh Sơn, trên người xảy ra biến đổi không nhỏ.
Khi Khuyển Thập Lang bị thương Ưng Dương mới thấy lòng băn khoăn. Tô Kính ném bình ra, Ưng Dương ngầm hiểu là muốn gã hứng máu chó của Khuyển Thập Lang.
Cũng đúng, Khuyển Thập Lang bị gã đâm thủng cái lỗ, dù gì cũng sẽ mất máu, thuận tiện hứng chút cho thiếu gia nghiên cứu rất tốt.
Ưng Dương chộp cổ tay Khuyển Thập Lang cẩn thận dùng bình ngọc hứng máu. Bình ngọc này chỉ là trang bị không gian cấp thấp, chỉ chứa được chất lỏng, là món đồ thường thấy của Đạo Môn. Nhưng chất ngọc tốt có công hiệu baỏ hiểm, vốn là món đồ chứa máu yêu thú.
Khuyển Thập Lang nhe răng trợn mắt, hét lớn:
- Ưng Dương, ngươi dám hại ta!
Tay Ưng Dương run run suýt làm máu chó dính vào tay mình, lòng hết hồn. Ưng Dương đã thấy sự lợi hại máu chó của Khuyển Thập Lang, cường giả cảnh giới Kim Đan cũng chết trên vũng máu chó. Ưng Dương dù đã bắt đầu lĩnh ngộ đạo sát phạt nhưng chắc chắn sợ lực lượng máu chó.
Tô Kính nạt Khuyển Thập Lang ngay, cấm không cho hù sợ Ưng Dương:
- Thật Lang, đừng lớn tiếng, ngươi đã hứa ta rồi!
Này ngày Ưng Dương hay ức hiếp Khuyển Thập Lang, kể từ khi máu chó của gã bày ra uy lực thì gã ít khi bị đánh. Ưng Dương rất sợ bị Khuyển Thập Lang tưới máu ướt người.
Khuyển Thập Lang không dám hó hé, nếu chống cự không chừng sẽ bị xẻ ra nghiên cứu. Tô Kính là người cuồng kỹ thuật, người ta không biết chứ Khuyển Thập Lang rất rõ ràng vì nghiên cứu Tô Kính có thể tách lìa bản thân ra chứ nói gì tiểu yêu như gã.
Bình ngọc rỗng, nếu đựng đầy đủ cho một người trưởng thành tắm.
Hứng máu một lúc sau Khuyển Thập Lang rên rỉ:
- Thiếu gia, ta hơi chóng mặt.
- Chịu đựng đi, không chết được.
Mắt Khuyển Thập Lang đục ngầu nhìn trần nhà:
- Thiếu gia, hình như ta đang bay.
- Đừng quấy, vì nghiên cứu luôn sẽ có người hiến thân!
Mắt Khuyển Thập Lang đã mơ hồ:
- Thiếu gia, ta thấy con thỏ chết tiệt kia, ta rất nhớ nàng...
Tô Kính phát hiện không ổn, mặt Khuyển Thập Lang trắng bệch, hắn kêu lên:
- Mau cầm máu!
Ưng Dương nhăn mặt nói:
- Thiếu gia, ta đang cầm máu nhưng không ngừng được!
Ưng Dương không rõ uy lực của cọng lông chim kia, gã phản kích hết sức xuyên thủng bàn tay, làm Khuyển Thập Lang đổ máu ròng ròng không ngừng. Ưng Dương
dùng chân khí phong kín vết thương Khuyển Thập Lang nhưng vô dụng.
Nếu không ngừng máu được Khuyển Thập Lang sẽ chết vì mất máu.
Tô Kính nhảy dựng lên đáp xuống bên cạnh Khuyển Thập Lang, bắt lấy cổ tay gã, đưa long xà chân khí vào người gã phủ lên vết thương. Nhưng trong vết thương của Khuyển Thập Lang thịt non lồi ra, không ngừng đổ máu.