Hồng Liên Bảo Giám

Chương 430: Thiên phú thần thông thứ hai (1)



Tô Kính ngoắc tay. Lam Mân đưa bình rượu lại, Tô Kính lấy một viên Chu Tước đan dung nhập vào rượu cho Khuyển Thập Lang uống, ít nhất giữ mạng sống cho gã rồi tính. Long xà chân khí chữa phần ngọn không trị tận gốc, chân khí của Tô Kính cạn kiệt thì vết thương của Khuyển Thập Lang sẽ tái phát.

Chu Tước đan có công hiệu kéo dài mạng sống, cho Khuyển Thập Lang chịu đựng lâu hơn chút.

- Ưng Dương, ngươi đi mời Phó Thanh Sơn, nói là có chuyện gấp.

Tô Kính biết rõ vết thương này trong phủ trừ phụ mẫu ra chỉ có Phó Thanh Sơn có thể cứu.

Ưng Dương có bản lĩnh mới này cũng vì học từ Phó Thanh Sơn.

Nửa canh giờ sau Phó Thanh Sơn ung dung đi tới. Khuyển Thập Lang đã ăn vào viên Chu Tước đan thứ hai. Một tiểu yêu hao phí hai viên đan dược quý giá, nếu là luyện khí sĩ bình thường sẽ không nỡ bỏ ra.

Tô Kính khách sáo nói với Phó Thanh Sơn:

- Thập Lang bị Ưng Dương làm bị thương tay, máu chảy không ngừng, xin người lại đây nhìn xem. Năng lực của Ưng Dương là cái gì? Vết thương của Thập Lang nên chữa thế nào mới tốt? Nếu tổn thương kẻ địch sẽ có hiệu quả gì?

Tô Kính không nói mời Phó Thanh Sơn đến đây chữa cho Khuyển Thập Lang.

Phó Thanh Sơn cười nói:

- Thiếu gia hãy để ta nhìn xem.

Phó Thanh Sơn nói xong nhìn Khuyển Thập Lang, vết thương lập tức rút lại, thịt non dính vào nhau.

Tô Kính không thấy trong mắt Phó Thanh Sơn có dao động năng lượng nào, đây là lĩnh vực, mắt hắn không thấy.lực lượng lĩnh vực được. Nên đụng phải Kim Đan là Tô Kính thua, công kích của đối phương vô hình không dấu vết. Nếu dựa vào trang bị một mình Tô Kính không đánh lại đối thủ cảnh giới Kim Đan.

Phó Thanh Sơn nhìn một cái đã chữa lành vết thương cho Khuyển Thập Lang, gã ngoắc Ưng Dương lại.

Ưng Dương nhìn thoáng qua Tô Kính.

Phó Thanh Sơn nói:

- Thiếu gia, bí thuật của ta dù là lão gia cũng không thể nghe nửa chữ.

Tô Kính gật đầu nói:

- Vậy các ngươi đi ra ngoài nói đi, nơi này có trận pháp, các ngươi nói gì cũng sẽ bị ghi chép lại.

Tô Kính nói thật, dù hắn không biết trận pháp mình bày ra có thể sao chép giọng nói trong lĩnh vực Kim Đan không nhưng để Phó Thanh Sơn nói chuyện trong viện tử, lỡ bị hắn nghe được thì không tốt. Phó Thanh Sơn rất là thần kinh, phỏng chừng Tiêu Dao Hầu khi cần dùng gã cũng phải cẩn thận gấp ba lần.

Phó Thanh Sơn mang theo Ưng Dương ra khỏi Vấn Tâm Cư. Tuyết đọng rất dày trên đất trống Vấn Tâm cư, dấu chân tới lui còn đó, rõ ràng như đục bằng búa.

- Ta vốn không muốn đến, ngươi có thành tựu gì là chuyện của ngươi. Nhưng nghe hơi thú vị, ngươi tu luyện thứ của ta lại đi con đường riêng mình. Tiểu yêu nhà ngươi tiền đồ sau này có lẽ cao hơn ta, vậy hãy cho ta xem ngươi làm sao phát ra một kích đánh Khuyển Thập Lang.

Ưng Dương cười khổ nói:

- Lúc ấy ta đang thẫn thờ suy nghĩ việc tu luyện, Khuyển Thập Lang lại gần vỗ vai ta, ta vô tình phản kích. Một mảnh lông chim chui ra từ vị trí này...

Ưng Dương huơ tay minh họa, Phó Thanh Sơn nhìn thoáng qua bờ vai gã, quần áo còn nguyên vẹn như lúc ban đầu.

- Tính lực lượng huyết mạch dù ngươi là Cửu Thiên Đại Bằng cũng không thể nào phát ra công kích đặc biệt như vậy trong cảnh giới này. Bây giờ ngươi không thể chủ động phát ra đúng không?

Ưng Dương gật đầu, Phó Thanh Sơn bỗng nhiên toát ra sát khí cường đại bao phủ gã. Sát khí như thực chất, nếu thật sự bị đè e rằng tan xương nát thịt.

Ưng Dương bản năng run rẩy, người gã rực rỡ ánh sáng vàng, không biết bao nhiêu cọng lông chim màu vàng mọc ra. Phó Thanh Sơn quát một tiếng định!

Cơ thể Ưng Dương bị Phó Thanh Sơn đóng đinh tại chỗ không thể nhúc nhích.

Tay Phó Thanh Sơn cầm một cọng lông chim màu vàng, lông chim mọc ngoài Ưng Dương đã biến mất. Ngón tay Phó Thanh Sơn cẩn thận loay hoay nửa khúc lông chim màu vàng của Ưng Dương.

Ưng Dương đứng im không nhúc nhích, tỉ mỉ cảm nhận chân khí trong người mình, phát hiện không giảm bớt.

Lông chim không phải chân khí ngưng kết ra, cũng không là trang bị Ưng Dương mặc biến dị ra. Thứ này đột nhiên xuất hiện, làm Ưng Dương rất hoang mang.

- Đây là thần thông thiên phú thứ hai của ngươi, chỉ yêu tộc mới có.

Phó Thanh Sơn ngắm nghía một lúc rồi cất đi nửa khúc lông chim:

- Ta lấy cái này để luyện chế trang bị, coi như học phí của ngươi.

- Không dám, nhưng theo ta được biết trừ thượng cổ đại yêu ra, không yêu tộc nào có thiên phú thần thông thứ hai.

- Ngươi không phải khai phá ra mà là tu luyện ra, nếu ngươi có huyết mạch thượng cổ đại yêu thì rất có thể xuất hiện thiên phú thần thông loại thứ ba.

Ưng Dương thầm nghĩ chắc Khuyển Thập Lang có hai loại thiên phú thần thông, huyết mạch của gã là thứ gì? Nhưng chắc huyết mạch rất cao quý, vô cùng kiêu ngạo, người như Khuyển Thập Lang sao có huyết mạch cao quý đến thế?

Nhớ lại biểu tình nịnh nọt, bộ dáng phù phiếm khoa trương của Khuyển Thập Lang làm Ưng Dương muốn phát cuồng.

Huyết thống biến dị? Khuyển Thập Lang trước kia hay bị Ưng Dương đánh, chắc về sau sẽ không bị trả thù đi? Nhớ cái mông của Mã Siêu làm Ưng Dương rùng mình.

Phó Thanh Sơn nói:

- Ta không có cách nào chỉ điểm ngươi chuyện này, nhưng khi nào ngươi có thể tự động ngưng kết ra một cọng lông chim thì hãy tìm đến ta, ta sẽ thiết kế một bộ chiến pháp cho ngươi.

Phó Thanh Sơn bỏ lại Ưng Dương đi thẳng.

Ưng Dương sững sờ đứng nguyên tại chỗ, vốn tưởng rằng Phó Thanh Sơn sẽ chỉ điểm chút giờ không ngờ gã chỉ bỏ lại một câu rồi đi mất. Phó Thanh Sơn còn mang đi nửa cọng lông chim của Ưng Dương.

Trên người hơi đau, làn da chợt rỉ máu, Ưng Dương hết sức bình tĩnh vận chuyển chân khí chặn lại lỗ chân lông chảy máu, nhưng gã không biết chữa.

Vết thương này là do Phó Thanh Sơn phát ra sát khí để lại, vị trí vết thương là nơi cọng lông chim màu vàng xuất hiện.

Phó Thanh Sơn chỉ có thể suy đoán ra đây là thiên phú thần thông thứ hai của Ưng Dương, để lại ấn ký cho gã tự mình thăm dò. Chuyện gì cũng để sư phụ làm hết thì học trò không có thành tựu gì lớn.

Tô Kính cảm giác Phó Thanh Sơn đã đi, thầm đánh giá lại người này. Thực lực của Phó Thanh Sơn chắc chắn không bằng Tô Tuyệt, nhưng sức sát thương thì sao? Rất khó nói.

Tô Tuyệt có thể một chốc giết chết hơn trăm người, Phó Thanh Sơn không làm được. Nhưng nếu một mình ám sát cường giả nào đó thì Phó Thanh Sơn làm rất suôn sẻ.

Hèn gì nhiều người sợ hãi Tiêu Dao Hầu, nếu bị Tiêu Dao Hầu ghi hận thì chết cũng không biết chết như thế nào.

Vết thương trên tay Khuyển Thập Lang đã hành, đám nha hoàn hết tinh thần tâm sự với Tô Kính. Đã qua nửa đêm, các nàng trở về đi ngủ, để lại Lam Mân, Lục Hà hầu hạ Tô Kính.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.