- Nhi tự luyện chế đồ vật sẽ dung hợp Hỗn Nguyên Lô vào, về sau có thể tùy thời luyện chế một ít vật nhỏ, thực hiện ý tưởng của nhi.
Tiêu Dao Hầu không hỏi tiếp, ra hiệu Tô Kính có thể rời đi. Chờ Tô Kính ra khỏi thư phòng, Tiêu Dao Hầu xoay người vòng ra sau bàn lớn. một người từ bên ngoài đi vào, là Lâm Hoành Sơn.
- Hoành Sơn, ngươi cũng nghe rồi. Kính nhi cần người nhưng bên cạnh ta cũng cần người như ngươi. Ta hy vọng ngươi có thể đề cử một số sĩ quan bên biên quan bắc vực đi Ám Dạ Song Long quân bổ sung thiếu sót quân đội của Kính nhi.
- Cái này dễ nhưng thưa Hầu gia, Hồng nhi...
- Tàng Kiếm Đạo Cung nợ ta một nhân tình lớn, ta sẽ dùng nó cho nàng. Nàng sẽ đi không gian dị độ của Tàng Kiếm Đạo Cung tu luyện, sự sống không xói mòn, trải qua thời gian gấp mười mấy lần chúng ta. Ngươi đừng lo, nàng là truyền nhân của ta, sớm muộn gì sẽ có ngày ta truyền dạy Thanh Minh Chân Giải cho nàng.
Lâm Hoành Sơn lòng máy động, truyền dạy Thanh Minh Chân Giải cho người ngoài là điều Tô gia không cho phép. Trừ phi Tiêu Dao Hầu rời môn, tách khỏi Tô gia, làm Tô gia bó tay với gã.
Hoặc Tiêu Dao Hầu trở thành chưởng môn Tô gia thì sẽ có một danh ngạch, nhưng nếu làm vậy Lâm Tạ Hồng sẽ trở thành đệ tử hạch tâm của Tô gia, phải tuân theo gia quy.
Tiêu Dao Hầu muốn ra môn hay trở thành chưởng môn?
Càng đến gần Tiêu Dao Hầu thì Lâm Hoành Sơn càng khó nhìn thấu.
Lâm Hoành Sơn quên một điều, Thanh Minh Chân Giải cho nam nhân tu hành. Nếu để Lâm Tạ Hồng tu hành tức là Thanh Minh Chân Giải đã qua tay Tiêu Dao Hầu cải tạo, Tô gia khó khống chế loại công pháp mới này.
Vì Tiêu Dao Hầu đã vượt qua đa số người Tô gia, không thể dùng vũ lực ức chế gã.
Từ truyền thống việc Tiêu Dao Hầu làm không xem như vi phạm gia quy. Chế tài Tiêu Dao Hầu không được ích lợi gì, miễn gã không làm lần thứ hai thì Tô gia sẽ mắt nhắm mắt mở.
Lâm Hoành Sơn phán đoán sai lầm, không phải vì tầm mắt của gã thấp mà do ánh mắt gã quá cao. Lâm Hoành Sơn biết Tiêu Dao Hầu thành tựu Nhân Tiên, nhưng gã không cho rằng Nhân Tiên có gì siêu phàm, gã chỉ bị bất ngờ. Lâm Hoành Sơn không biết rõ Nhân Tiên có thể làm rất nhiều việc.
Đổi lại người khác biết Tiêu Dao Hầu thành tựu Nhân Tiên sẽ không bình tĩnh như Lâm Hoành Sơn, cũng sẽ không phán đoán sai.
Nhưng Lâm Hoành Sơn biết Tiêu Dao Hầu vì bồi dưỡng Lâm Tạ Hồng còn kéo theo Khổng Tước Đạo Cung. Nếu có ngày thân phận đệ tử Binh gia của nữ nhi bị lộ thì Khổng Tước Đạo Cung không trốn thoát liên quan.
Chuyện này ngày càng thú vị.
Lâm Hoành Sơn ngừng cười, nói cho Tiêu Dao Hầu biết gã có thể tìm được bao nhiêu người truyền máu cho Ám Dạ Song Long quân, sau đó ra khỏi thư phòng của Tiêu Dao Hầu.
Ba ngày sau, quả nhiên Cúc Nguyệt Sơn giải quyết xong việc với Khổng Tước Đạo Cung. Trong ba ngày này Tô Kính chỉ làm một chuyện là dùng thứ luyện hóa từ khí linh Lục Đạo Thần Giám chế tạo ra đôi trang bị truyền âm. Trang bị đương nhiên cho Tô Kính và Tô Mộ sử dụng, thực hiện đúng câu truyền âm vạn dặm.
Món đồ chơi này chỉ có một công năng, Tô Kính dùng Hỗn Nguyên Lô luyện chế ra không khó khăn.
Tô Kính không có cách nào luyện hóa quá tinh xảo, vốn định luyện hóa ra khuyên tai nhưng một cái khuyên tai của Tô Mộ gần như hao hết tài liệu của hắn, bên Tô Kính chỉ có một cái vẻ ngoài tương tự, thể tích lớn nhiều.
Đây xem như trang bị cho hai người, khó đặt ra phẩm cấp.Nhìn từ khoảng cách đưa tin tạm thời không thấy hạn chế cao nhất, nói là đạo khí thì không ổn. Nhưng trang bị không thể cung cấp trợ giúp nào khác, còn kém hơn một món pháp bảo.
Làm xong thứ đó người Khổng Tước Đạo Cung tìm đến bàn bạc với Tô Kính.
Đó là một đạo sĩ trẻ tuổi, đến phủ của Tô Kính chờ một canh giờ nhưng gã không lộ ra biểu tình bực bội gì, rất vui vẻ trò chuyện với Khuyển Thập Lang.
Tô Kính từ Hầu phủ chạy tới thấy cảnh đó thì thầm đánh giá đạo sĩ trẻ tuổi. Người này nếu không phải phế vật thì tương lai rất có tài.
Có thể được Khổng Tước Đạo Cung sai đến bàn bạc với Tô Kính thì chắc chắn không phải là phế vật. Tô Kính tỏ ra lễ phép chút, vừa vào cửa liền xin lỗi đạo sĩ.
Đạo sĩ trẻ đứng dậy chắp tay hướng Tô Kính:
- Thế tử, tiểu đạo hữu lễ.
- Khách khí cái gì, gọi ta Tô Kính là tốt rồi.
Tô Kính ra hiệu Khuyển Thập Lang đi ra ngoài, không cần tiếp khách nữa.
Đạo sĩ trẻ cười nói:
- Sao được, thế tử là đương triều phò mã, người có thể gọi thẳng tên thế tử thì ta không treò cao được.
Tô Kính xòe tay nói:
- Hoặc ngươi gọi tên của ta hoặc kêu một tiếng huynh đệ, xưng hô thế tử không ra gì, đó không phải thái độ của người tu đạo.
- Ài, ta đã mười chín tuổi, không tiện xưng huynh gọi đệ.
Tô Kính quát:
- Hãy nói đạo hiệu của ngươi!
Tô Kính nhìn ra được đạo sĩ trẻ đang giỡn.
- Ôi chao, hết hồn.
Đạo sĩ trẻ cười phá lên:
- Đạo hiệu của gia gia là Trung Sơ, dòng họ tục gia là Tây MÔn.
Tô Kính cảm thán rằng:
- Trung ra? Đạo hiệu tốt, dòng họ cũng tốt.
Cái tên như vậy ở trên Trái Đất là độc nhất vô nhị.
Trung Sơ đạo sĩ trả lời:
- Tốt? Dòng họ là phụ mẫu đưa cho, đạo hiệu là sư phụ đặt cho, tốt hay không đều là số trời.
Tán dóc vài câu hai người dễ trao đổi hơn. cảnh giới của Tây Môn Trung Sơ là Trúc Cơ sơ kỳ, tốt hơn Tô Kính chút. Tây Môn Trung Sơ ở Khổng Tước Đạo Cung xem như đệ tử quan trọng, đã bắt đầu quản lý chút việc trong nội môn. Tây Môn Trung Sơ được phái đến trao đổi với Tô Kính không phải Khổng Tước Đạo Cung coi thường hắn, là vì Khổng Tước Đạo Cung rất tri kỷ, không đưa nhân vật Kim Đan ngũ, lục trọng đến làm hắn cảm nhận uy áp.
Tây Môn Trung Sơ biết gì nói nấy, Tô Kính cũng thẳng thắn cho biết, hai người trò chuyện hơn nữa ngày thì đặt ra kế hoạch.
Khổng Tước Đạo Cung cùng Tô Kính mỗi bên đưa ra một trăm hai mươi người tổ thành một ngành nghiên cứu luyện khí. Bên Khổng Tước Đạo Cung và Tiêu Dao Hầu Tô Dương bỏ ra một nửa chi phí xây dựng.
Tô Kính phụ trách khái niệm nhân viên thiết kế, Khổng Tước Đạo Cung cung cấp người, đều là nhân vật giỏi luyện khí, sẽ vô điều kiện nghe theo Tô Kính chỉ huy.
Thành quả cho ra đời bên Khổng Tước Đạo Cung sẽ được một phần tư liệu trực tiếp, nếu hoàng gia chấp nhận thì bên Tô Kính hễ ra vũ khí kiểu mới Khổng Tước Đạo Cung cũng có quyền lợi làm như vậy.