- Thiếu gia đến để bàn việc thành hôn cùng công chúa. Ưng Dương, bên công chúa chắc chắn đồng ý. Ngươi nhìn xem công chúa không có nửa người hầu, chờ khi thành hôn địa vị của chúng ta sẽ không quá thấp, sau này thu nhiều người thì chúng ta là tiền bối. Bởi vậy ngươi đừng luôn dùng cái mặt quạu đó, lấy lòng công chúa một chút có chết ai? Công chúa vui vẻ, thiếu gia cũng dễ chịu, ngươi nghĩ đến chưa?
Ưng Dương mím chặt môi.
Khuyển Thập Lang tiếp tục khuyên nhủ:
- Chúng ta không phải vì mình mà là vì thiếu gia, lỡ bên cạnh công chúa có ai mạnh hơn ta lừa dối thiếu gia đến mụ người, ngươi nói xem mình có xin lỗi thiếu gia không?
- Hình như hơi có lý?
- Đương nhiên có lý. Ta là yêu, hành vi của ta là thiên tính, bản năng. Thật có người lòng xấu xa, đối xử với thiếu gia càng tốt thì trong bụng càng độc ác.
Ưng Dương cau mày, gã đọc sách từng thấy kể chuyện như vậy, trong hiện thực thì gã không nhìn ra.
- Về sau ngươi hãy nghe ý kiến của ta nhiều vào, lần này trở về nhiều nhất một tháng nữa thiếu gia sẽ thành thân.
- Thành thân vào tháng năm? Không thể nào.
Ưng Dương biết tháng năm trong Đông Tần đế quốc có rất nhiều ngày lễ liên quan tế tự, nhớ người chết. Đạo Môn không quá chú trọng, quan tâm nhất là mấy thứ kiêng kỵ.
Khuyển Thập Lang ăn nói lung tung:
- Công chúa sốt ruột như vậy đâu quan tâm đến ngày gì?
Trong tẩm cung bay ra một luồng sáng đỏ đánh bay Khuyển Thập Lang.
Khuyển Thập Lang bay qua bờ tường cung điện rớt xuống viện khác, rơi vào miệng giếng. chợt móng tay Khuyển Thập Lang dài ra bấu chặt viên đá lót miệng giết mới không rớt vào trong. Thời tiết thế này mà té giếng thì dù gã là yêu tộc, có luyện chân khí cũng sẽ bị đông lạnh gần chết.
Giọng Vô Ưu công chúa truyền vào tai Khuyển Thập Lang:
- Lại nói bậy bạ sẽ ném ngươi vào giếng rồi chôn!
Khuyển Thập Lang còn hết hồn, móng vuốt bấu chặt cái bệ, cãi lại:
- Đây không phải nói bậy, đây là lời tâm huyết!
- Tốt lắm, ngươi còn nói lời tâm huyết nữa ta để cho Tô Kính mỗi ngày lấy máu ngươi!
Khuyển Thập Lang run rẩy, nhưng ngay sau đó nhận ra lời nói của Vô Ưu công chúa không thật sự giận, chỉ vì gã nói quá mức làm nàng hơi xấu hổ.
Ài, gã suýt quên trừ gã có da mặt siêu dày ra ai chịu được lời như thế?
Khuyển Thập Lang nhảy ra khỏi miệng giếng, nằm sấp dưới đất liên tục vái hướng tẩm cung:
- Thiếu nãi nãi, sau này lời tâm huyết của ta chỉ nói cho thiếu gia và thiếu nãi nãi nghe.
Vô Ưu công chúa xì cười nói với Tô Kính:
- Tiểu yêu thuộc hạ này của ngươi thật là...
Tô Kính đã thói quen đau khổ, nói lưu loát hơn:
- Hắn rất đặc biệt, hết dạ trung thành với ta, dù không có hồn bài tên của hắn thì hắn cũng sẽ không phản bội.
Vô Ưu công chúa cười toe nói:
- Vậy ta không phạt hắn.
- Không, nên phạt cứ phạt, Vô Ưu phạt hắn thì hắn sẽ rất vui.
- Tại sao vậy?
- Mê SM.
- Không hiểu...
Tô Kính cười to bảo:
- Sau này Vô Ưu sẽ hiểu.
Cười làm tawng mức đau khổ lên gấp mấy lần, cơ mặt Tô Kính co giật.
Tô Kính ở trong tẩm cung cả ngày, thảo luận việc thành thân với Vô Ưu công chúa. Bên Vô Ưu công chúa do nhiếp chính vương chủ trì, bên Tô Kính phải đi về báo cáo với Tiêu Dao Hầu. Tiêu Dao Hầu vắng mặt thì do Nguyên Lăng Hồng làm chủ. Nếu như Nguyên Lăng Hồng không được thì để cho Bình An hầu Tô Việt ra mặt.
Ngày làm lễ tuyệt đối không là tháng năm, chắc tầm tháng sáu. Ý của Tô Kính là chờ ngày mười hai tháng sáu, Tô Kính không biết đó là ngày lễ gì, nàng không chịu nói.
Dù còn hơn một tháng nhưng chuẩn bị hôn lễ hoàng gia thế này đã là vội vã. Nếu không phải lúc trước đính hôn, có chỗ ở rồi thì quyết định này rất qua loa.
Đã được Vô Ưu công chúa chấp thuận, Tô Kính vô cùng vui vẻ trở về Ngọc Kinh thành.
Bên Nguyên Lăng Hồng tuyên bố với bên ngoài là bế tử quan. Tô Kính cầu kiến phải đứng ngoài cửa nói một tiếng, thế mới biết hiện tại Nguyên Lăng Hồng không có trong Ngọc Kinh thành.
Tô Kính lấy làm lạ, Nguyên Lăng Hồng rời đi Ngọc Kinh thành làm cái gì?
Nguyên Lăng Hồng bây giờ xem như người của Tô gia, là phu nhân của Tiêu Dao Hầu, nàng nên đóng giữ trong Ngọc Kinh thành mới đúng.
Tô Kính không biết lý do Nguyên Lăng Hồng vắng mặt là gì, mẫu thân này không trao đổi gì với hắn. Đại quản gia Cúc Nguyệt Sơn không có đây, trong Hầu phủ chỉ có Cố Quân Sơn.
Tô Kính không biết làm sao bây giờ, hắn và Bình An hầu phủ ít qua lại, để Bình An Hầu chủ trì hôn lễ của mình không biết Vô Ưu công chúa có ý kiến gì không.
Hai ca ca cũng vắng mặt, Tô Kính không có người nào đẻ bàn thảo. Thật ra hai ca ca không thể giúp hắn chủ trì đại cục. Tô Kính cau mày quay về Vấn Tâm cư.
Đám nha hoàn nhìn bộ dạng của Tô Kính, lòng thầm lo lắng, hắn muốn nói việc thành hôn nhưng bên cạnh không có ai chủ trì.
Tử Đằng nói:
- Thiếu gia, lão gia mặc dù ở biên quan bắc vực bề bộn nhiều việc, nhưng lão gia có thể quay về vì hôn sự của thiếu gia.
Một câu đánh thức người trong mộng, Tô Kính đột nhiên cảm giác mình hồ đồ. Tiêu Dao Hầu có thể lén trở lại thì cũng có thể xin trở về, chưa từng có ai nói Tiêu Dao Hầu đi biên quan bắc vực cho phép trở về Ngọc Kinh thành.
Tiêu Dao Hầu đi lo chiến sự, bây giờ đại quân của quốc gia Tà Thần đã bị đánh lui, trạng thái giằng co, tình thế có lợi cho đế quốc.
Quân đội biên quan bắc vực đã được Tiêu Dao Hầu chỉnh hợp xong, vật liệu quân giới không ngừng vận chuyển đến biên quan. Dù Lý gia Định châu đối địch với Tô gia nhưng không đến mức bỏ mặc sống còn của đế quốc.
Lý gia từ phía đông biên quan bắc vực ra khỏi quan ải, phái một quân đội hai mươi vạn người đóng tại biên cảnh tùy thời chuẩn bị xuất kích, khiến đại quân quốc gia Tà Thần không thể dốc hết sức tiến công.
Hai mươi vạn người đó là tinh nhuệ của Lý gia, sức chiến đấu còn mạnh hơn biên quân.
Tô Kính lập tức sử dụng trận pháp Hầu phủ đưa phi phù truyền thư đến Tiêu Dao Hầu, cách này đơn giản tiện lợi và an toàn nhất.
Có lẽ Tiêu Dao Hầu mới trở lại biên quan bắc vực, nghe tin Tô Kính báo chỉ trả lời một câu: Mười ngày sau về.
Tô Kính yên dạ, thật ra hắn không mong đợi Tiêu Dao Hầu chủ trì hôn lễ của mình, nhưng không thể có lỗi với Vô Ưu công chúa được. Hơn nữa Tô Kính mượn thân thể nhi tử của người ta, thành hôn mà vắng mặt Tiêu Dao Hầu khiến hắn thấy thiếu cái gì.