Hồng Liên Bảo Giám

Chương 559: Viễn lư (1)



Tô Mộ nhìn một chút, tinh đồ có thể định vị, Tô Kính chỉ vào hòn đảo, ở nơi đó đúng là có một khối lục địa lớn.

Vị trí hòn đảo này cách Tà Thần quốc độ không xa, muốn chiến tranh trường kỳ thì lấy hòn đảo này thành căn cứ là không tệ.

- Thông qua hòn đảo này lại chiếm lĩnh một loạt đảo nhỏ ở phía tây, thành lập truyền tống trận, thành lập căn cứ hậu cần, hao tổn khi tiến công Tà Thần quốc độ cũng có thể dùng những hòn đảo này bổ sung.

Tô Kính chỉ điểm tinh đồ, trong nội đã có kế hoạch vài năm sau sẽ làm cái gì.

- Nếu... Nếu gia tộc khác chiếm nơi này thì sao?

Tô Mộ hỏi, Tô Kính nhìn ra hòn đảo này quan trọng, chẳng lẽ gia tộc khác không nhìn ra hay sao?

Tô Kính cười nói:

- Người khác vẫn còn đo đạc địa đồ vùng biển, ta đã có được tinh đồ, đây là đại lễ bao của Bệnh Thiên Quân, nào có người thứ hai có chứ?

Tô Kính đoán chừng tinh đồ cực lớn này cũng là năm đó Bệnh Thiên Quân đạt được khi cướp bảo tàng ở Võ Thánh đảo.

Đệ tử binh gia một khi tiến giai thành Võ Thánh, di chuyển trong phạm vi mười vạn dặm chỉ cần mấy canh giờ mà thôi. Ngao du Nam Hả căn bản không phải việc khó gì, năm đó phong bạo cũng không uy hiếp được Võ Thánh, có thể xuyên qua thong dong, lúc này mới lưu lại tinh đồ hoàn hảo như thế.

- Vậy được rồi, kế hoạch tác chiến lần này thế nào?

- Công chiếm bến cảng, bức bách quốc vương đối phương đến đây ký hiệp nghị. Chúng ta thậm chí có thể bán một ít đồ cho hắn, trao đổi tài liệu đặc biệt trên hòn đảo này.

- Ah?

- Mặt khác chúng ta cần phải thành lập bến cảng mới của mình, vị trí địa lý nơi này không tệ, đáng tiếc không thể làm căn cứ mà thôi. Xem như bến cảng là tốt rồi, về sau đánh hạ Tà Thần quốc độ, mậu dịch trên lục địa không nhanh, mậu dịch trên biển là tuyến đường chủ yếu nhất.

- Chúng ta đánh hạ hòn đảo này không phải tốt hơn sao?

- Ngươi đấy, không nên bạo lực như vậy, đánh chíem nơi này chúng ta sẽ hao tổn khí tài, một lần nữa chỉnh hợp quốc gia này?

- Như thế nào?

- Ta mang phụ tá không nhiều lắm, đầy đủ dùng chỉ có binh sĩ. Đánh hạ nơi này không bằng kết minh. Chỉ cần quốc gia này kết minh với chúng ta, sẽ bị ta bảo hộ, thế lực của đế quốc không thể nhúng chàm.

- Nếu bọn họ dám nhúng chàm thì sao?

- Ta có lý do diệt hạm đội của bọn họ.

Tô Kính cười nói:

- Ngũ hành đại pháo của ta mới có uy lực lớn nhất đấy.

Tô Kính thiết lập bẫy rập ở nơi này, nếu như ai động tới minh hữu của hắn, như vậy hắn có thể trả thù danh chính ngôn thâận, mà quốc gia này muốn sống tốt nhất định phải có mình ủng hộ, nếu không hòn đảo này sớm muộn gì cũng có kẻ khác đánh chiếm.

- Làm thế nào ép nơi này thành minh hữu của chúng ta?

Tô Mộ hỏi.

Tô Kính nghĩ thầm, trên địa cầu không là vấn đề, ví dụ như nước Mỹ thành lập liên bang, chỉ cần ngươi đánh phục đối phương thì chính là liên bang.

- Trước phái người đi lên điều tra một chút, nhìn xem quốc gia này có quan hệ giữa quý tộc và bình dân như thế nào, nếu đối lập tính rất mạnh, làm thịt quốc vương nói sau, nếu dân sinh không tệ, vậy thì chọn lựa một chi tinh nhuệ quyết chiến một hồi.

Tô Kính lúc này đã có quyết định.

Suy nghĩ của hắn ổn trọng, nếu quốc vương hòn đảo này được bình dân kính yêu, nếu mình làm thịt hắn thì về sau khó khống chế hòn đảo này, phiền toái không nhỏ.

Chính mình cần sức lao động trên hòn đảo sản xuất vật tư, về sau còn có thể dùng chiêu mộ binh sĩ.

Hòn đảo lớn như thế có thể nuôi sống hơn trăm triệu người là vô cùng dễ dàng. Chính mình không có khả năng hút máu từ Tô gia mãi. Lần này tây chinh, mình có thể lấy được đã là cực hạn người Tô gia có thể cho, muốn tiếp tục hút máu, Tô gia cũng sẽ không đáp ứng. Dù sao bên kia còn có một Tô Mộ cũng giống như mình đấy.

Tô Mộ là trưởng lão Tô gia còn dễ nói, mình đã là phò mã, thân phận nửa hoàng tộc.

Về sau muốn trưng binh, chiêu mộ binh sĩ trên những hòn đảo này còn đáng tin cậy hơn nhiều.

Tô Kính có ý định lâu dài, hắn muốn chiêu mộ binh sĩ trên các hải đảo, không khả năng chọn dùng phương thức chiếm lĩnh bạo lực, kết minh là lựa chọn tốt nhất.

Ngươi không thấy nước Mỹ mỗi lần muốn đánh ai, Nhật Bản sẽ phải ra chút máu hoặc làm hậu cần, bỏ vốn làm gì đó. Đây là cái giá lớn của liên bang, phải trả tiền.

Dò hỏi tình báo cũng không phải bảo luyện khí sĩ ra tay, Tô Kính cũng không cần phái binh sĩ, dứt khoát tạm thời chế tạo thần binh khôi lỗi.

Thần binh khôi lỗi có thể chế tạo phi thường nhỏ, chỉ lớn như con chuột, cũng có thể chế tạo thành hình dáng động vật, chưa chắc là hình người. Thứ này không có bao nhiêu chỉ số thông minh nhưng Thần Lâm khống chế khoảng cách cực xa, cũng không trở thành lạc đường.

Tô Kính chỉ muốn dò hỏi bí mật của người thường và quý tộc, thả một ít ra ngoài cũng có thể nghiên cứu một phen, đại khái có thể hiểu thứ mình cần biết.

Mộ Ngân Mâu quay chung quanh hòn đảo này, hạm đội đi từng vòng như thế, phàm là hạm đội dám ra biển thì nàng nhào tới cắn một ngụm. Nàng không sử dụng ngũ hành đại pháo, cũng không toàn diệt địch nhân, cũng phải đề phòng bản thân tổn thất quá lớn.

Ngay cả như vậy hải quân trên hòn đảo cũng sợ hãi không nhỏ, liên tục ba ngày không có quân hạm ra khỏi bến cảng. Chỉ có một ít luyện khí sĩ cưỡi yêu thú phi hành ra biển tuần tra, cũng không dám rời khỏi hòn đảo quá xa.

Tô Kính muốn chính là hiệu quả như vậy, mà Mộ Ngân Mâu tuần tra trên biển, chiến hạm phân thành mười phần, cũng không có khả năng thực phong tỏa hòn đảo lớn như thế.

Hắn chỉ là muốn nhìn quốc gia trên đảo này có tồn tại minh quân hay không. Nếu có, hắn không cần tấn công hòn đảo, trực tiếp trực tiếp kết minh là được.

Bởi như vậy kết minh đơn giản hơn nhiều.

Tuy trì hoãn thời gian mười ngày, Tô Kính cũng không có phát hiện hòn đảo này có minh hữu gì. Số lượng thần binh khôi lỗi to lớn cũng quay về, sưu tập đại lượng tình báo là hình vẻ và âm thanh.

Tô Kính vào trong thần mộc hạm, vận dụng năng lực lục đạo thần giám đọc nhanh tin tức, hắn cho ra kết luận làm mình bất đắc dĩ. Quốc gia trên hòn đảo này tên là Xuân quốc, nhân khẩu đạt tới hai trăm triệu người, đây là đăng ký trên hộ tịch, còn có rất nhiều nô bộc, dị tộc đều sinh tồn rất không xong, tính cả nhân khẩu không ghi chép cũng là sáu trăm triệu.

Nô bộc tại nơi này là người phạm tội hoặc là hậu đại của tội nhân, không có chút địa vị xã hội gì cả, cũng không có tư cách tu luyện cho nên không lật ra sóng lớn gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.