Nước trong thùng gỗ vẫn trong suốt, Tô Kính rũ mí mắt xuống, hít thở dài lâu, hình như hắn không định giao lưu với Tử Đằng. Nàng cảm giác đứng yên bên cạnh thì hơi ngốc, Tô Kính dùng cách thổ nạp bài trừ chất bẩn đương nhiên không cần nàng chà lưng. Tử Đằng kéo cái ghế dài vào ngồi đối diện Tô Kính, một cái túi vải đặt trên đầu gối, nàng nhàm chán lây cánh hoa từ trong túi vải ra ném từng mảnh vào trong nước.
Tô Kính không kêu Tử Đằng đốt nến, nguồn sáng chỉ có đèn lồng huỳnh quang ngọc rũ xuống ngay bên cạnh. Phòng hơi tối, Tô Kính thổ nạp làm hơi nước từ từ bốc hơi, mũi Tử Đằng ngửi mùi mồ hôi trên người hắn, tay nàng run run, cánh hoa lỡ ném vào mặt hắn.
Mí mắt Tô Kính run run nhưng không mở ra. Tử Đằng suýt té khỏi ghế dài rơi vào thùng gỗ, người nàng hơi nghiêng tới trước, hai tay bấu chặt mép thùng. Trùng hợp Tô Kính mở mắt ra thấy biểu tình hoảng loạn của Tử Đằng.
Tô Kính nói như tiếng thở dài:
- Tử Đằng, nàng không có bản tâm.
Người tu đạo không có bản tâm là chuyện rất đáng sợ. Không có bản tâm tức là tùy thời sẽ bị lạc, một kiếp số giáng xuống đủ chết người.
Tử Đằng cắn chặt môi, lần này nàng thật sự không ngồi vững, hai tay bị trượt nhào vào Tô Kính, rớt vô thùng gỗ lớn.
Tiên Thiên kỳ, luyện khí sĩ mà bị mất thăng bằng thế này thì thật khó tin.
Cảnh giới của Tử Đằng còn lâu mới đến ngưỡng độ kiếp. Tô Kính muốn cầm tay Tử Đằng nhưng nàng huơ tay lung tung, người đã ngã xuống bên cạnh, hắn đành thuận thế ôm nàng vào ngực.
Tô Kính bất đắc dĩ hỏi:
- Nàng như thế này xem như tự dâng hiến sao?
Tử Đằng bị Tô Kính hỏi không còn mặt mũi nào, nàng cũng không dám giãy dụa, vì cựa quậy gây ra tiếng nước lớn đánh thức mấy nha hoàn khác thì nàng thật sự mất hết mặt.
May mà Tô Kính không để Tử Đằng tiếp tục xấu hổ, hắn thì thầm vào tai nàng:
Tử Đằng cảm giác sau lưng hơi nóng, đó là tay Tô Kính, một chút sức nóng toát ra từ bàn tay hắn, tay từ từ di chuyển lên trên đẩy dọc theo xương sống.
Tử Đằng cảm giác các lỗ chân lông dựng đứng, da đỏ hồng, hai chân căng cứng đau mỏi muốn chết.
Tô Kính kiên nhẫn tìm huyệt khiếu thích hợp với Tử Đằng nhất, hắn không phải Lâm Hoành Sơn có thể tùy ý gieo Ngũ Luân Chân Bảo vào người. Nếu là ngày hôm qua thì Tô Kính không tự tin.
Lam Mân, Lục Hà là cam lòng gieo hạt giống thần binh, Tử Đằng thì không như vậy. Tô Kính không biết nếu cô nương này nghe về hạt giống thần binh sẽ có phản ứng gì, muốn cứng rắn làm thì hắn không đủ cảnh giới.
Hiện giờ Tô Kính có long xà chân khí, cảm giác với huyệt khiếu rất nhạy bén. Tay Tô Kính dọc theo xương sống Tử Đằng lên xuống mấy lần đã tìm ra vị trí thích hợp.
Nó ở xương khu của Tử Đằng, tay Tô Kính ngừng tại đây làm người nàng mềm nhũn không có chút sức chống cự. lúc này luyện khí, đạo tâm gì đó chỉ như mây bay với nàng.
Tô Kính thầm thì thào: Ất Mộc quyết...
Đây là môn đạo pháp không tệ, nếu không suy xét chênh lệch với mười hai Đạo Cung thì Ất Mộc quyết khá quý giá trong tán tu. Nhưng môn đạo pháp này đến Kim Đan nhất chuyển thì ngừng.
Mỗi loại đạo pháp có cơ bản đều liên quan tới Hoàng Đình Kinh, Tử Phủ Thức Vi. Tô Kính tìm thấy huyệt khiếu thích hợp gieo hạt giống thần binh vào Tử Đằng, biết nàng tu luyện đạo pháp gì nên bước tiếp theo khá đơn giản. Trong tay Tô Kính xuất hiện một quả trứng màu xanh biếc.
Quả trứng to cỡ ngón cái, sáng bóng, vỏ trứng có hoa văn đỏ, là thần văn Binh gia.
Trứng màu xanh bị ấn vào huyệt khiếu ở xương khu Tử Đằng, rắc một tiếng vỡ ra.
- Thiếu gia, đó là cái gì?
Tử Đằng đã ý loạn tình mê, huống chi nàng không có cảnh giác gì với Tô Kính. Hạt giống thần binh vào trong người mà Tử Đằng không chút chống cự.
- Dùng Ất Mộc quyết luyện hóa nó nàng liền biết là cái gì.
Tử Đằng lên tiếng:
- Ừm!
Tử Đằng không hay biết Tô Kính đưa vào một lũ chân khí trắng quấn quanh quả trứng, sau khi vỏ trứng nứt thì chân khí trắng tách ra một tia nhỏ cỡ lỗ kim dung nhập vào quả trứng xanh. Số chân khí còn lại lặng lẽ rút ra khỏi huyệt khiếu của Tử Đằng trở lại lại thân thể Tô Kính.
Cảm giác này rất kỳ diệu, lũ long xà chân khí đó tương đương với một phần thân thể Tô Kính, khi vào ra huyệt khiếu của Tử Đằng thì hắn cảm giác đã chạm đến linh hồn nàng.
Một khoảnh khắc tia chớp lóe qua, chỉ một giây ngắn ngủi, Tô Kính cho rằng mình nhầm lẫn.
Linh hồn của Tử Đằng là một đoàn chói mắt, vì không Trúc Cơ nên chưa hình thành trạng thái âm thần nhưng đã khá đặc. Điều này nghĩa là khi Tử Đằng Trúc Cơ sẽ không bị thất bại vì độ mạnh linh hồn bị không đủ.
Tiếp theo loại cảm giác này biến mất, Ất Mộc chân khí bao lấy hạt giống thần binh, cắt đứt chút long xà chân khí của Tô Kính, bắt đầu luyện hóa.
Hạt giống thần binh bị Ất Mộc chân khí đẩy kêu đì đùng, mấy trăm vật chất như sợi tơ sinh ra từ hạt giống xuyên vào kinh mạch Tử Đằng, lão hấp thu Ất Mộc chân khí, điên cuồng sinh trưởng.
Tử Đằng giật nảy mình. Tô Kính nhanh chóng quyết định vận dụng Hoàng Đình Thần Ngọc đưa chân khí của mình lan tràn trong người Tử Đằng. Hai người đều không Trúc Cơ, đặc biệt Tô Kính trong khí hải đan điền lưu trữ chân khí không nhiều, nếu không nhờ Hoàng Đình Thần Ngọc thì chỉ mười mấy giây là hắn không còn chân khí.
Tử Đằng cảm nhận chân khí nóng bỏng của Tô Kính chui vào người, lòng bỗng bình tĩnh lại, nàng kiên nhẫn tiếp tục vận chuyển Ất Mộc chân khí thúc đẩy hạt giống thần
binh lớn mạnh.
Hạt giống thần binh từ xanh chuyển thành màu lục, từ lục thành lục sẫm rồi thành tím. Những vật chất như sợi tơ mảnh cũng thô hơn, chúng nó mở rộng kinh mạch của Tử Đằng.
Tử Đằng cảm giác cơ thể mình trướng căng, nàng đau đớn khẽ rên.
Tô Kính thầm lau mồ hôi lạnh, may mắn linh hồn Tử Đằng kiên định, bị đau đớn như thế mà nàng còn vận dụng chân khí tiếp tục luyện hóa hạt giống thần binh.
Nếu Tử Đằng yếu đuối thì đau đớn này đủ làm nàng ngừng luyện hóa thần binh giữa chừng.
Những nha hoàn của hắn dường như tư chất không bình thường.
Lúc này Tô Kính chưa biết thế lực như Tiêu Dao Hầu dù tìm nha hoàn cũng sàn lọc tỉ mỉ, phải có tư chất tu luyện mạnh. Loại người này Tiêu Dao Hầu muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, dù mình không dùng cũng không thể để người khác lấy mất.