Hồng Liên Bảo Giám

Chương 913: Sơn thần (1)



Mũi tên lông vũ bắn vào đại sảnh phía sau. Cánh cửa của đại sảnh đang mở. Mục tiêu của mũi tên lông vũ này lại là một bình hoa trên kệ gỗ. Trong bình hoa cắm một đóa hoa màu đen.

Mũi tên lông vũ xuyên qua bình hoa, bình hoa này nát bấy, hóa thành khói đen. Ngay lập tức, nó lại tự động ngưng kết trở về bộ dạng lúc trước.

Thân thể nam tử áo trắng cứng đờ, hắn lật thư tịch trên tay sang một tờ khác. Lần này, từ trong thư tịch thả ra, là hơn một trăm một ác quỷ. Những ác quỷ này cầm chiến chùy trong tay, thân cao hơn ba trượng.

Đầu ác quỷ đều biến hình nghiêm trọng, chỉ có vị trí đôi mắt đều đang ở khu vực bình thường. Trong hai hốc mắt, phun bắn ra hỏa diễm màu xanh lục.

Ngũ Lôi Định Thân Châu của Tô Kính đã bay ra ngoài. Hắn nhìn ra được, nam tử áo trắng này chỉ là một thủ vệ, lực chiến đấu cường đại hơn nữa, cũng không phải là chủ nhân chính thức.

Trực tiếp giết chết hắn, có thể tiết kiệm không ít thời gian. Nếu đấu dây dưa xuống, thực lực của gia hỏa kia sẽ càng lúc càng mạnh. Tô Kính nhìn ra được, từ trên bầu trời, còn có bên trong ngọn núi, các loại khí tức hỗn loạn không chịu nổi, đang nhanh chóng tập trung ở thư tịch trong tay của nam tử áo trắng này. Nói cách khác, không quan tâm nam tử áo trắng này phóng ra bao nhiêu thứ, cũng sẽ không bị kiệt sức.

Ngọn núi cũng tốt, vòng xoáy cũng được, phía sau còn có thể nối liền với đại trận của ba đảo Địa Ngục. Muốn đánh tiêu hao, đám người Tô Kính đánh không nổi.

Lúc này, Tô Kính cũng không dám đi lên mạo hiểm. Hai tay Cơ Vô Song tách ra. Trong tay nàng cầm một đôi giản bằng hoàng kim đích thực, đập vào đầu. Nàng chỉ bước lên trước, đã đi qua ác quỷ, đi tới trước mặt nam tử áo trắng này.

Kim Đan thất trọng, lĩnh vực triển khai. Những ác quỷ này căn bản là không có cách nào tới gần, cũng không có cách nào ngăn cản.

Nam tử áo trắng bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là một lần hành động đưa thư tịch màu đen về phía trước, liền đỡ lấy song giản hoàng kim của Cơ Vô Song. Hoàng kim song giản chấn động một cái. Mọi người cảm giác, toàn bộ ngọn núi cũng lay động theo một cái.

Một đòn này là đạo thuật bên trong song giản hoàng kim bị kích phát.

Hai tay Cơ Vô Song tê rần, nhanh chóng khôi phục. Nàng là dựa vào lực lượng của bản thân, va chạm với cả ngọn núi này một phen. Vũ khí không tuột tay cũng đã là nhờ nàng có thực lực quá cường đại.

Lúc này, Cơ Vô Song cũng hiểu rõ, ngọn núi này giống như Nguyệt Cung của nàng năm đó. Nguyệt Cung không phá, chính nàng sẽ vẫn còn có lực chiến đấu cường đại.

- Gia hỏa kia, là sơn thần sao?

Mộ Ngân Mâu thấy kinh ngạc. Bởi vì bất kể như thế nào, nhân loại cũng không thể nối liền với ngọn núi thành một thể. Cho dù là Kim Đan tuyệt đỉnh, ngươi có thể nắm giữ lực lượng vượt quá ngọn núi, lại không thể biến bản thân thành một phần của ngọn núi.

Mượn, không phải là chính là của mình. Trừ phi nam tử này là phong thần, trở thành sơn thần của ngọn núi, bằng không làm sao có thể nắm giữ thủ đoạn phòng ngự như vậy?

Nam tử áo trắng này cười, cười lạnh giá đến mức dị thường.

- Không sai, ta chính là sơn thần của ngọn núi này, bảo vệ vinh quang của chủ nhân ta.

Lời này vô cùng không được tự nhiên, nhưng không ai muốn nhắc tới. Tà Thần trên ba đảo Địa Ngục không ngờ lấy được một sơn thần làm thủ hạ. Tuy rằng sơn thần này không là chân chính tu luyện thành thần, có thể là được sắc phong, thực lực còn xa mới bằng được thần linh chân chính.

Vấn đề là, mọi người chỉ cần ở trên ngọn núi này chiến đấu với hắn, lại không có khác biệt quá lớn so với chiến đấu cùng thần linh thật sự.

Khác biệt duy nhất là, nhược điểm của hắn chính là ngọn núi này.

Nam tử áo trắng nói:

- Mấy con giun nhỏ phía dưới, cũng nên chết đi?

Sắc mặt Tô Kính biến đổi. Hắn ở trên mảnh kính an toàn nhìn lướt qua. Quả nhiên, tất cả những binh sĩ đang đào ngọn núi đều đã mất đi dấu hiệu sinh mệnh.

- Ta là thần. Tuy rằng không phải là chí cao vô thượng, những kẻ phàm tục như các ngươi cũng không thể nào vấy bẩn được. Cho nên, các ngươi đều đi tìm chết đi!

Nam tử áo trắng cầm thư tịch màu đen trong tay ném về phía trước. Trong nháy mắt, thư tịch màu đen hóa thành một nham thạch màu đen, đập xuống phía dưới. Nham thạch màu đên này hiện lên hình dạng của cái trùy. Diện tích phía dưới, vừa mới chính là diện tích bình đài của ngọn núi này.

Ngũ Lôi Định Thân Châu của Tô Kính dừng lại ở trước mặt nam tử này, không có cách nào tới gần. Đây là chuyện lần đầu tiên Tô Kính gặp phải. Trước đó, bất kể kẻ địch cường đại tới mức nào, cũng không có cách nào ngăn cản được Ngũ Lôi Định Thân Châu công kích.

Nam tử này là thần linh của ngọn núi này. Vũ khí của hắn, là đỉnh của ngọn núi này.

Mắt thấy, đỉnh núi sẽ đập xuống, người trên đỉnh núi, ngay cả độn thổ thuật đều thi triển không ra. Mắt thấy bị đập ở bên trong, cho dù không chết, cũng sẽ bị nhốt.

- Bắn!

Tô Kính không thể làm gì khác hơn là ra lệnh. Đồng thời, hắn giơ tay lên chính là một mũi tên do phù tiễn ngọc bích chế tạo ra, bắn vào nham thạch màu đen phía dưới, nát bấy, chỉ để lại một điểm nhỏ màu xanh lục.

- Tiểu huynh đệ, ngươi bắn quá nhanh.

Nam tử áo trắng này cười đắc ý. Tốc độ nham thạch màu đen hạ xuống cũng không giảm. Nhưng công kích thong thả này, khiến cho trong lòng của tất cả mọi người đều vô cùng nặng nề.

Loại đạo thuật di chuyển không có cách nào sử dụng được. Hai chân nặng nề giống như đổ chì. Mà điều không cần phải nói tới trọng lượng nham thạch màu đen này. Về độ cứng, phù tiễn của Tô Kính cũng không có bắn ra một cái lỗ.

Tô Kính lắc đầu. Hắn đã sớm nghĩ tới cục diện này. Không phải tạm thời nảy lòng tham, mà là đang thôi diễn vô số lần chiến thuật, lợi dụng Thần Lâm, làm ra cảnh tượng mô phỏng.

Tô Kính cũng không biết tại sao lại phải có loại cảnh tượng mô phỏng này, nhưng hắn vẫn bố trí đối sách tương ứng.

Lập tức, từ trong Long Xà Bát Cảnh Hồ có hơn mười khối đá lớn được thả ra ngoài, toàn bộ những đá lớn này là do Yên Chi Long phối hợp, vứt ra. Bản thân Tô Kính cũng không có cách nào vận chuyển.

Đá lớn bốn cạnh vuông vắn, độ cao chừng sáu trượng. Nam tử áo trắng này vẫn cười lạnh. Nhưng lập tức, hắn nhìn 36 cây cột đồ đằng do Tô Kính thả ra, đang dựng ở trên mặt đất.

Những cột đồ đằng này tản ra khí tức, hắn căn bản là không có cách nào hạn chế được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.