Hồng Liên Bảo Giám

Chương 914: Sơn thần (2)



Nham thạch màu đen đập xuống, những tảng đá lớn này bị nam tử áo trắng ăn mòn, ở dưới đòn nghiêm trọng của nham thạch màu đen, phát ra những tiếng ầm ầm, hóa thành bụi bặm.

Uy thế như vậy, đám người Đường Hà thực sự sợ không nhẹ.

36 cây cột đồ đằng, độ cao chỉ có hơn hai trượng, kích thước chừng một người ôm hết, quá nhỏ.

Nhưng chỉ có điều 36 cột đá nhỏ này lại trực tiếp đứng vững trước nham thạch màu đen hạ xuống. Nham thạch màu đen này rơi vào phía trên cột đồ đằng, ngừng lại.

Sắc mặt nam tử áo trắng đỏ lên, mở miệng lại phun ra một ngụm máu màu đen.

Nếu không phải là bị thần địa ngục thu phục, mất đi một bộ phận thần lực, mình làm sao có thể sẽ công kích chậm rãi như vậy!

Trong lòng nam tử áo trắng thầm hận, nhưng hắn không có chút biện pháp nào. Nham thạch màu đen hạ xuống, lại không có trở về vị trí cũ. Điều này làm cho thực lực của hắn tạm thời bị áp chế, cũng không có năng lực hành động gì.

Lực lượng quy tắc chỉ là ảnh hưởng xung quanh Luyện Khí Sĩ, khiến cho bọn họ không có cách nào hành động. Nhưng đối phương còn có một kẻ địch có thể hành động, bộ xương khô thần binh khôi lỗi.

Kẻ địch khác bị hạn chế chỉ có hai chân. Hiện tại hai tay chắc hẳn đã có thể hoạt động. Pháp thuật công kích bình thường, mình đã khó có thể chống đỡ. Huống gì trang bị của đối phương đều thần kỳ cường đại.

Vèo!

Một đạo hồng quang từ trong tay Luyện Khí Sĩ kiêu căng này bay lên. Hắn cuối cùng cũng động thủ. Trước đó, lúc bị khống chế, hắn bị kìm chế ít nhất, còn có thể chạy trốn. Bởi vì không có cách nào mang theo Đường Hà, hắn lại do dự.

Đối với hắn mà nói, đây cũng là một lần sỉ nhục. Cho nên một khi khôi phục được lực công kích, Luyện Khí Sĩ kiêu căng, lập tức động thủ. Trong ánh sáng màu đỏ này, dường như có một con giao long rất nhỏ đang bay lượn, trong nháy mắt, lại vòng một vòng ở trên cổ của nam tử áo trắng, bay trở về đến trong tay áo của hắn.

Đầu của nam tử áo màu trắng rơi xuống, bị bộ xương khô thần binh khôi lỗi thu vào trong cờ Bạch Hổ. Thân thể hắn lại lăn một vòng trên mặt đất, lại chui vào mặt đất, biến mất. Lúc này, cả tòa thần miếu đều đã bị đè ép. Chỉ là bởi vì lực lượng của sơn thần ràng buộc, còn chưa tới mức đá vụn bắn ra, thậm chí ngay cả bụi bặm cũng không bay lên.

- Còn muốn chạy?

Tô Kính cười lạnh một tiếng. Mọi người tránh được một kiếp. Hiện tại sơn thần này muốn đi, đã muộn rồi.

Sắc mặt Luyện Khí Sĩ kiêu căng rất khó coi. Không ngờ công kích của hắn mất đi hiệu lực. Kẻ địch là thần linh, chém đầu không có chút ý nghĩa nào. Sai lầm lớn như thế, nếu không dưới cơn thịnh nộ, hắn làm sao có thể phạm phải.

Trên 36 cây cột đồ đằng, từng tiếng rít gào truyền tới. Mặt đất chấn động rất nhỏ. Trong nháy mắt nam tử áo trắng này lại chui ra. Một cái đầu còn chưa có mọc xong, ở phía trên cổ đầu, thật nhỏ giống như là một củ tỏi.

Một đòn vừa rồi của Luyện Khí Sĩ kiêu căng, khiến cho hắn cũng bị thương không nhẹ. Công kích bình thường, đầu hắn chỉ cần một hít thở là có thể mọc ra. Hơn nữa thực lực sẽ không hao tổn.

Lúc này, bộ xương khô thần binh khôi lỗi phóng ra hai trăm âm binh trong cờ Bạch Hổ. Trong tay mỗi một âm binh đều đang trang bị mũi tên Địa Long.

Tô Kính tỉnh táo nói:

- Bắn hắn!

Hai trăm mũi tên Địa Long đồng thời phóng ra. Nhất thời có hơn bốn mươi mũi tên đánh trúng sơn thần này. Sơn thần đã bị trọng thương, bị những mũi tên Địa Long này bắn trúng vào trên người, xuất hiện vết thương mang tính xuyên qua rất lớn, lại một lần nữa tổn thương nặng nề.

Hơn bốn mươi mũi phù tiễn bắn trúng. Loại đau đớn này đối với sơn thần cũng quá mãnh liệt. Quy tắc của cột đồ đằng còn vượt qua cả quy tắc hắn khống chế trong tay. Cho nên lần này, hắn không chỉ có tổn thương không thể dời đi, nổi thống khổ của hắn cũng không thể giảm bớt nửa phần.

Tô Kính thấy đại cục đã định, truyền âm cho tất cả mọi người, tạm thời rút lui đến ngoài phạm vi đỉnh núi. 36 cây cột đồ đằng, hắn cũng không biết có thể duy trì được bao lâu. Nhân lúc khống chế không tệ, tạm thời rời khỏi phạm vi nguy hiểm lại nói sau. Về phần công kích? Đối với cường giả Kim Đan mà nói, nếu đã cùng sơn thần này giao thủ, công kích tầm xa lại dễ dàng xác định phong tỏa, không cần phải tới sát người chiến đấu.

Ban đầu, đám người Tô Kính là vây đánh. Vây đánh không thành, thiếu chút nữa liên lụy tới tính mạng. Điều này làm cho Tô Kính cuối cùng cũng có chút hiểu biết đối với cuộc chiến đấu giữa các Luyện Khí Sĩ.

Không quan tâm ngươi cường đại tới mức nào, một khi gặp phải kẻ địch kìm chế ngươi, vậy ngươi lại có nguy cơ phải ngã xuống.

Thực lực của đám người Tô Kính cao hơn so với sơn thần, nhưng sơn thần và ngọn núi này vốn là một khối. Muốn phải giết chết hắn, phải phá hủy ngọn núi này, đồng thời cũng phải phá hủy nền tảng phía dưới ngọn núi. Nền tảng này vẫn nối liền với địa mạch, nối liền với đại trận của ba đảo Địa Ngục.

Nếu như không phải lực lượng quy tắc của cột đồ đằng cao hơn so với mấy thứ này, Tô Kính lần này xem như là gặp khó khăn.

Mọi người rút lui. Phi kiếm của kiếm tu kia đầu tiên cắt sơn thần thành khối vụn. Luyện Khí Sĩ kiêu căng phóng ra một quả cầu lửa, thiêu đốt rất nhiều khối vụn, hấp thu. Hắn lại hóa ra một quả cầu lửa lớn hơn nữa, xuyên thành một lỗ thủng ở phía dưới ngọn núi.

Đường Hà và Mộ Ngân Mâu lại không có động thủ. Bởi vì bộ xương khô thần binh khôi lỗi này là người duy nhất không rút lui, thu tất cả mảnh vụn của sơn thần vào trong cờ Bạch Hổ.

Lực lượng của bản thân cờ Bạch Hổ, bộ xương khô thần binh khôi lỗi không thả ra được. Nhưng mức kiên cố của cờ Bạch Hổ này, sơn thần cũng không thể nào phá hủy được. Đó là đồ do Vũ Thánh lưu lại.

Tô Kính vẫy tay, thu hồi bộ xương khô thần binh khôi lỗi này, hóa thành một cái ngọc ấn, treo ở bên hông. Cờ Bạch Hổ cũng không thấy hình bóng. Tất cả chiến lợi phẩm đều đang ở bên trong cờ Bạch Hổ. Nhưng Đường Hà và Mộ Ngân Mâu đã không dự định lại chia phần.

Nếu không có cột đồ đằng của Tô Kính, bọn họ không chết cũng bị lột da, càng không cần nói tới chuyện giết chết sơn thần.

Thực lực của sơn thần đầu trọc y phục màu trắng này bị hạn chế. Nhưng ở trên ngọn núi này, hắn vẫn là chí cao vô thượng. Cột đồ đằng của Tô Kính vừa vặn kìm chế được hắn. Đối với Tô Kính mà nói, là chuẩn bị đầy đủ. Đối với sơn thần mà nói, là vận khí của hắn suy yếu tới tột cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.