Thần khí này cho dù là hạ phẩm nhất, cũng tương đương với một đạo khí thượng phẩm. Nếu có thể hiểu rõ nguyên lý trong đó, mình sẽ nắm thêm một ít lực lượng quy tắc. Nắm giữ lực lượng quy tắc mới tính là cường giả chân chính.
Bản thân lĩnh vực của Kim Đan cũng hình thành phân tích đối với quy tắc.
Tô Kính để ý nhất chính là, sau khi sơn thần này chết vẫn có năng lực có thể khống chế những linh thể kia. Loại năng lực này, đối với Tô Kính, vẫn tương đối có tác dụng. Có loại năng lực này, một vài thủ đoạn Luyện Khí Sĩ không thích, cũng có thể trở thành kỹ năng bảo toàn tính mạng.
Tô Kính bên này trông mà thèm. Trong bầu trời, chiến hạm di chuyển trên không trung công kích bao trùm, công kích mạnh mẽ đối với những chiến sĩ do linh thể hình thành. Phần lớn chiến sĩ linh thể ở dưới một đòn của phù văn laser, liền trực tiếp tan vỡ.
Số ít chiến sĩ phải mười mấy lần công kích, mới có thể biến mất. Ở dưới mệnh lệnh của Tô Kính, chiến hạm di chuyển trên không trung thật sự không tiếc giá lớn, bắn phá. Đồng thời, phi kiếm của kiếm tu kia tới, truy sát những binh sĩ này linh thể trên toàn bộ đảo.
Trước sau mấy vạn binh sĩ linh thể, chạy thoát chỉ có hơn ba trăm. Hơn ba trăm binh sĩ này lại tìm tới nhân loại trên đảo, bắt đầu tấn công. Mục tiêu bọn họ tấn công, lại không chỉ là thủ hạ của đám người Tô Kính. Còn bao gồm những pháo đài còn chưa có bị tấn công.
Nhìn đến nơi đây, Tô Kính mới biết được, những binh sĩ linh thể này đã không có nửa điểm ý thức, chỉ có bản năng.
Nói như vậy, lực chiến đấu còn phải giảm xuống một ít, lại không có bao nhiêu ý nghĩa tồn tại. Đối với sơn thần này mà nói, cả ngọn núi đều là một thần khí, bởi vì thần lực bị hạn chế, trở thành tồn tại phụ thuộc vào thần địa ngục. Hắn cũng chỉ có thể nắm giữ một phần năng lực khống chế đỉnh núi này.
Cho nên trong đỉnh núi, phóng thích ra linh thể vô cùng cường đại. Dưới đỉnh núi, thả ra linh thể năng lực lại thê thảm không nỡ nhìn.
Hai đoạn ngọn núi, hoàn toàn không giống nhau. Tô Kính buông tha tâm tư nhằm vào ngọn núi này. Hắn bắt đầu lục soát kẻ địch lưu lại ở trên hòn đảo này.
Lục soát một hồi, Tô Kính bị dọa cho giật mình. Hắn sai âm binh, còn có thần binh khôi lỗi đi, phát hiện ra số lượng kẻ địch khổng lồ ẩn nấp ở trong lòng đất của hòn đảo này. Chỉ có điều những kẻ địch này đều đang ở trong trạng thái hôn mê, lại giống như động vật ngủ đông. Nếu như sơn thần này không chết, những chiến sĩ này sẽ bị kích hoạt bất cứ lúc nào.
Mà phía dưới cả hòn đảo, số lượng chiến sĩ như vậy ở ngoài trăm vạn. Từng tầng địa huyệt, âm binh cũng không có thể tra xét đến phía dưới cùng. Bởi vì mỗi tầng đều có thứ tương tự với kết giới ngăn cản.
Tô Kính có thể khống chế âm binh, cường đại nhất cũng chính là Trúc Cơ sơ kỳ. Thật sự không có cách nào xuyên qua những tầng kết giới này.
Đây là lực lượng sơn thần che giấu. Sau khi sơn thần chết, những binh sĩ này có khả năng vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại.
Ở một tầng phía trên cùng, Tô Kính lệnh cho âm binh dẫn theo một chiến sĩ tại sào huyệt trong lòng đất, lên chiến hạm di chuyển trên không trung. Chiến sĩ này còn được đưa đến trong phòng thí nghiệm của Thần Lâm, vẫn đang ngủ say, căn bản không có dấu hiệu tỉnh lại.
Thần Lâm bắt đầu lục soát linh hồn của chiến sĩ này, nỗ lực tìm được một vài vật gì đó. Kết quả sau khi lục soát, phát hiện chiến sĩ này lại có thể không phải là dân cư của ba đảo Địa Ngục, mà đến từ trên cực đông của đảo quốc. Những đảo quốc này cách nơi này còn có bảy tám vạn dặm đường biển.
Mỗi một chiến sĩ bị Tô Kính lấy ra, lục soát hồn phách, kết quả khiến cho tất cả mọi người rất kinh ngạc. Những chiến sĩ này đều là binh sĩ cướp đoạt từ các nước Nam Hải từ khi ba đảo Địa Ngục thành lập tới nay.
Đám người Tô Kính cũng không biết ba đảo Địa Ngục tồn tại bao lâu. Người trên Vũ Thánh Đảo nói, chí ít ba bốn vạn năm trước đây, thế lực trên ba đảo Địa Ngục đã tồn tại.
Nhiều năm như vậy, số lượng người ba đảo Địa Ngục cướp đoạt được, tuyệt đối không chỉ là mấy trăm vạn này.
Sau khi đám người Tô Kính nhận được tình báo này, tâm tình nhất thời trầm trọng. Bởi vì nếu như ba đảo Địa Ngục kích hoạt những chiến sĩ này, hoàn toàn có thể dựa vào ưu thế về số lượng, nuốt hết chút độ quân liên minh của mình.
Tô Kính lập tức liên hệ Lâm Tạ Hồng, để cho nàng đi xem, phía dưới hai hòn đảo của cửa địa ngục có sào huyệt cùng loại hay không.
Lâm Tạ Hồng nhanh chóng cho ra đáp án. Trăm trượng dưới đất liền bắt đầu xuất hiện địa huyệt chứa chiến sĩ. Số lượng hai trên đảo nhỏ không rõ. Chỉ có điều căn cứ suy tính, có số lượng khoảng chừng ba trăm vạn.
Cửa địa ngục xem như là hòn đảo nhỏ nhất bên ngoài, không ngờ có thể có ba trăm vạn binh sĩ cất trữ ở trong đây. Vậy số lượng trên ba đảo Địa Ngục, sợ rằng đã vượt quá trăm vạn.
Đại quân không ngừng công kích. Đám người Tô Kính thật sự leo lên đảo, cũng không có khả năng chiến thắng. Chỉ có thể tè ra quần bỏ xuống binh sĩ bình thường chạy trốn.
May mà, sơn thần này lưu lại dư nghiệt, khiến cho Tô Kính có suy nghĩ tìm hiểu về phía trong lòng đất. Nếu không, mọi người cũng không phát hiện ra được bí mật ở phía dưới hòn đảo.
Ba đảo Địa Ngục dự trữ nhiều binh lực như vậy, khẳng định không phải là vì phòng thủ, mà là vì tấn công. Đám người Tô Kính đoán chắc, Tà Thần này muốn tiến công các nước Nam Hải. Vấn để của các nước Nam Hải là lực lượng phân tán, không thành thể nhất thống. Có thể tưởng tượng được, muốn đánh xuống, vẫn là chuyện đặc biệt chật vật.
Đế quốc Đông Tần gồm chín gia tộc lớn, mười hai Đạo Cung, gần như là đặt một nửa lực lượng ở bên này. Đến bây giờ đã có hơn hai năm chính thức tấn công, lại vẫn không thể nào nắm được tất cả đảo quốc. Thậm chí ngay cả một nửa cũng chưa đối phó được.
Ba đảo Địa Ngục này muốn đánh hạ các nước Nam Hải, binh lực dự trữ ít nhất phải vượt quá bốn trăm vạn. Đương nhiên, mấy vạn năm tích lũy, mấy con só này cũng không tính là gì. Cũng có thể là đã tích lũy ngoài mười mấy vạn năm. Nếu là như vậy, gánh vác trong mỗi năm, những binh lực này cũng không tính là nhiều.
Bản thân Tô Kính đã chiếm Nam Hải đảo quốc, từ phía trên đó trưng binh. Nhìn thấy được sự chuẩn bị của ba đảo Địa Ngục, đám người Tô Kính đều hiểu được, vì sao hoàng thất Đông Tần muốn đi đánh quốc gia Tà Thần.