Hồng Liên Bảo Giám

Chương 919: Thiết gia (1)



Mức độ tương tự của phù văn không vượt quá sáu phần là được? Tuy rằng độ khó của việc này có hơi cao, nhưng đối với Tô Kính trước mắt, căn bản không phải là vấn đề!

Công chúa Vô Ưu tiếp tục nói:

- Ta còn lấy được kiếm ý của đại kiếm tu Tàng Kiếm Đạo Cung. Thần Mộc Đạo Cung trả lại cho ta một số bản vẽ...

Nàng vừa nói, vừa lất đồ ra bên ngoài, bày ở trong phòng hội nghị.

Trong nháy mắt, không gian phòng họp rộng mở, đã bày ra, không buông được.

- Được rồi được rồi. Vô Ưu, nói nghiêm túc đi, phụ thân ta bên kia, thế nào?

- Hừ, hầu gia sao? Hắn lựa chọn tấn công, vòng qua đế quốc Hắc Sơn. Hiện tại bởi vì đế quốc Hắc Sơn, một cánh quân viễn chinh của Hầu gia cũng dừng bước lại, ăn ý với cánh bên, tạm thời nghỉ ngơi.

Công chúa Vô Ưu hiển nhiên là bất mãn. Chỉ có điều Tiêu Dao Hầu coi như là cha chồng của nàng, cũng sẽ không nói thêm cái gì. Hiển nhiên Tiêu Dao Hầu đã nhận được chỗ tốt của Hoàng Gia. Nếu không, cũng sẽ không tiến quân về phía trước.

Khác với các nhà khác, đội quân cả Tiêu Dao Hầu là tinh nhuệ được điều từ biên quan Bắc Vực, vật phẩm tiêu hao đều do Hoàng Gia bỏ ra. Bản thân Tiêu Dao Hầu cũng sẽ không cung cấp. Mà phương diện này, hiển nhiên cũng có quân đội riêng của bản thân Tiêu Dao Hầu. Đội quân trên một chiếc chiến hạm di chuyển trên không trung, chỉ sợ sớm đã đổi lại thành thủ hạ dưới tay của Tiêu Dao Hầu.

Chiến hạm di chuyển trên không trung đương nhiên có thể đối phó những chiến sĩ tử linh này. Chỉ là Tiêu Dao Hầu không muốn tiêu hao nguồn sinh lực mà thôi. Sau khi đế quốc làm bổ sung, Tiêu Dao Hầu mới tiếp tục chiến đấu.

Đây cũng là chuyện không thể tránh được. Đối phó với kẻ địch, sẽ có bổ sung riêng. Đây là đế pháp đã được viết rõ ràng trong văn bản. Ngoại trừ hoàng đế bệ hạ ra. Ngay cả Nhiếp Chính Vương Khương Dạ cũng không có tư cách từ chối yêu cầu Tiêu Dao Hầu.

Đây cũng là Tiêu Dao Hầu đang thị uy về phía Nhiếp Chính Vương. Ngoài đại quân, cái gì cũng phải nghe lời của ta mới được.

Số lượng quân thống lĩnh chính quy của Tiêu Dao Hầu không nhiều lắm, chỉ có hơn một trăm vạn. Thậm chí không xuât động binh lực giống như chín gia tộc lớn. Nhưng sức chiến đấu của hơn một trăm vạn binh sĩ, cũng đứng đầu đế quốc. Cái gọi là tinh nhuệ của bốn đế quốc lớn, cũng không có cách nào áp chế được.

Các tinh binh còn lại, Tiêu Dao Hầu đều để lại ở biên quan Bắc Vực, không chịu vận dụng, chỉ là dẫn theo hai trăm vạn biên quân khác, xem là binh sĩ hậu cần.

Tô Kính nhờ vậy biết, phụ thân bên kia bình yên vô sự. Hơn nữa lực kiểm soát của phụ thân đối với đội quân đạt tới mức độ chưa từng có. Muốn làm gì, không ai sẽ ngăn cản. Không chỉ có là không ngăn cản, xem ra đội quân đơn giản là đang toàn lực ủng hộ phụ thân.

Ở dưới sự thống trị thế giới của Đạo Môn, Tiêu Dao Hầu làm như vậy thông thường không có bất kỳ kẻ nào xem trọng.

Như vậy bước tiếp theo của Tiêu Dao Hầu, chính là muốn chiếm đất phong vương. Quả nhiên, sau khi thành tựu Nhân Tiên, động tác của hắn cũng càng thêm rõ ràng. Không có bao nhiêu điều khiến cho hắn phải kiêng kỵ. Nhưng lý tưởng của hoàng đế bệ hạ, tuyệt đối không phải đơn giản là thống nhất một thế giới như vậy. Hắn sẽ chiến đấ với kẻ địch càng cường đại hơn.

Phụ thân bên kia, hi vọng không nên cùng hoàng đế xung đột mới tốt.

Tô Kính suy nghĩ, lại nghe công chúa Vô Ưu tiếp tục nói:

- Trên lục địa, cuộc tấn công trì trệ không tiến. Phụ thân hi vọng cuộc tấn công trên biển có thể nhanh một chút, nhưng không giục chúng ta. Chúng ta có thể giải quyết trước mấy chỗ nửa vị diện, tấn công thêm quốc gia Tà Thần. Chỉ có điều thời gian cũng không nhiều, sau tối đa bốn năm Tà Thần có thể hạ xuống phân thân cường đại. Hiện tại chỉ là ý chí hạ xuống, hoàn hảo tiêu diệt được.

Tô Kính liếc mắt thoáng nhìn Đường Hà và Mộ Ngân Mâu. Hai người cũng lộ ra thần sắc nghiêm trọng. Quốc gia Tà Thần, đi muộn, nước canh cũng uống không được. Đi sớm, chính là bia đỡ đạn. Đế quốc có rất nhiều bia đỡ đạn. Gia tộc nhỏ cũng là tồn tại cùng loại. Trong chín gia tộc lớn cũng có rất nhiều nước phụ thuộc, sẽ leo lên lục địa của quốc gia Tà Thần đầu tiên.

- Được, Vô Ưu đã trở về. Chúng ta cũng có thể chính thức bắt đầu tấn công. Chỉ là có một việc ta còn chưa hiểu, không dám lập tức phát động chiến tranh.

Tô Kính không nhắc lại chuyện của Đông Tần. Sau khi nhận được danh sách hàng tốt, hắn bắt đầu cùng Đường Hà Mộ Ngân Mâu thương lượng chuyện tiến quân ba đảo Địa Ngục.

Không đánh là không được. Gần đây đã có hạm đội của đế quốc Đông Tần, bây giờ cách hải vực ba đảo Địa Ngục hơn hai vạn dặm. Không phải tiến về phía bên này, nhưng sớm hay muộn sẽ có hạm đội phát hiện ra ba đảo Địa Ngục.

Nếu như Tô Kính không tấn công, vậy hạm đội của người khác có thể tấn công.

- Ta cảm thấy, hãy để cho hạm đội của người khác tấn công một chút thử xem.

Tô Mộ bỗng nhiên nói.

- Vì sao?

Mọi người nhìn Tô Mộ. Tô Mộ bình thường căn bản cũng không nói, chỉ ngồi lẳng lặng, hoàn toàn không giống với một người có huyết thống Yêu tộc. Ngày hôm nay nàng nói như vậy, nhất định là có nguyên nhân.

- Nếu như thời điểm quốc gia chúng ta bị người bên ngoài tiến công, các ngươi chỉ cách đó nửa năm, cũng không phát động đại quân phản kích sao?

- Đương nhiên không. Trừ khi, chúng ta đang làm chuyện gì đó không có cách nào ra tay.

Đường Hà nói.

- Lực lượng của ba đảo Địa Ngục cũng không yếu. Trong quá trình chúng ta tấn công, nếu như là binh lực ngang nhau, chúng ta chỉ chiếm ưu thế yếu ớt, Muốn thu được ưu thế tuyệt đối, nhất định phải tập trung tất cả binh sĩ đến từ Đông Tần. Nói cách khác, lực lượng của ba đảo Địa Ngục này tương đương với hai châu của Đông Tần chúng ta?

- Đúng vậy. Theo lý thuyết, trên ba đảo Địa Ngục này khẳng định có cường giả Kim Đan bát trọng. Dưới lục trọng, sẽ không thấp hơn nghìn người. Trong thời gian hơn

nửa năm, chỉ dựa vào lực lượng của bản thân hòn đảo bên ngoài chống lại, thật sự không bình thường. Hơn nữa trong lòng đất của hòn đảo, còn có rất nhiều chiến sĩ bọn họ che giấu.

Mộ Ngân Mâu nói:

- Tùy tiện tấn công ba đảo bản thổ, quả thực không thích hợp.

Thủ đoạn mạnh nhất của hai người nàng và Đường Hà, đã khôi phục. Yhực lực tăng mạnh, nhưng hoàn toàn không có một chút đắc ý vênh váo nào. Chiến đấu với ba đảo Địa Ngục đều là quy mô nhỏ, nhưng tương đối thảm khốc.

Mấy trăm người chiến đấu, cục diện đẫm máu giống như chiến đấu cùng với trăm vạn binh đoàn trước đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.