Đội trưởng của tiểu đội mười người dùng trường kiếm của mình đánh bay đoản đao của hắn ra, lại đem một viên đan dược nhét vào trong miệng của hắn.
Người binh lính kia nuốt xuống đan dược, cảm giác đau đớn trên người đã giảm bớt không ít. Thế nhưng cảm giác nhức mỏi lại trở nên rõ ràng, hắn muốn đứng lên. Kết quả cảm giác đau nhức lại lập tức tấn công, khiến cho hắn không thể làm gì khác hơn là lại ngồi lại trên mặt đất.
- Chờ chúng ta giải quyết xong bọn họ, sau đó lại dẫn ngươi trở về.
Đội trưởng của tiểu đội mười người kia lên tiếng. Đồng thời tay kích thích trận pháp ở trên trường kiếm, dọc theo trường kiếm về phía trước lập tức có hơi nước nồng nặc tràn ngập, tạo thành một màn quang mang như là một màn mưa lất phất.
Phá pháp chi kiếm, đây là một loại trận pháp tương đối nổi tiếng ở trong mấy loại vũ khí chủ lực của Nguyên gia.
Chiến đấu như vậy, ở trong chiến trường rộng chừng sáu mươi dặm không ngừng xuất hiện. Binh sĩ mà Nguyên gia quân phái ra không có một người nào có thể nhẹ nhàng dò xét được tình hình của địch nhân. Cho nên toàn bộ đều lọt vào trong mai phục của địch nhân.
Nếu như không phải binh sĩ mà Nguyên gia phái ra đều là tinh nhuệ, phản ứng nhanh, xử lý thích đáng. Như vậy sợ rằng hiện tại sẽ chỉ còn lại không đến một nửa a.
Những binh lính này cũng đã đoán ra được bản thân có vấn đề, bị địch nhân nắm giữ tung tích, mặc dù không biết là do nguyên do gì. Thế nhưng đủ để cho một đám sĩ quan truyền ra mệnh lệnh rút lui.
Trong đám người bọn họ không có Luyện Khí sĩ thuần khiết, chi viện từ trên không trung chỉ là hai cái Phù Không chiến hạm mô hình nhỏ. Trên chiến hạm của Nguyên gia cũng không có trang bị Kích Quang Phù Văn pháo. Toàn bộ đều là Bạo Liệt Nỗ pháo, uy lực mũi tên bắn ra cũng không nhỏ. Chẳng qua là số lượng mũi tên mà chiến hạm có thể mang theo lại rất có hạn, không giống như Kích Quang Phù Văn pháo, là dựa vào tiêu hao ngọc thạch mà tiến hành công kích.
- Địch nhân rất mạnh. Lần này Vô Ưu công chúa và Tô Kính đang cùng nhau quan sát chiến trường, nàng cũng không muốn ở lại hậu phương chờ đợi.
- Là một tấm lưới.
Đường Hà chỉ vào sa bàn, ở bên ngoài chiến trường dự định kia, vị trí của tất cả binh lính địch quân đều hiện ra thành một đám điểm đỏ, sau đó ở dưới đạo pháp của hắn tạo thành từng đường tơ hồng giả định kết nối lại.
Những cái tơ hồng này tạo thành một tấm lưới. Quy tắc rõ ràng, hô ứng lẫn nhau với tiết điểm trận pháp ở trong mặt đất.
Binh sĩ Nguyên gia quân, lực chiến đấu không có khác biệt với đám người lão binh Đông Tần của Tô Kính. Trên phương diện trang bị cũng không kém hơn nhiều lắm. Nguyên gia vốn đã am hiểu luyện khí, cho nên vũ khí của những binh lính này, đặt ở trong gia tộc khác, ít nhất cũng là thứ do binh sĩ cấp bậc đội trưởng sử dụng. Mà ngay cả quân đội Hoàng thất, cũng không phải mỗi một chi cũng đều có thể được trang bị đến loại trình độ này.
Cho nên lúc này thương vong của bọn họ mới nhỏ như vậy. Ở trên bầu trời xa xăm có một đạo khí tức lạnh lùng quanh quẩn không đi, là do cường giả Kim Đan của địch nhân đang quan sát chiến trường. Nếu như bên này xuất động cường giả Kim Đan mà nói, như vậy đối phương sẽ trực tiếp đánh tới.
- Ca ca, chúng ta có chút nhầm lẫn.
Bỗng nhiên Tô Mộ mở miệng.
Mọi người có chút kỳ quái nhìn nàng, đối với nữ tử từ trước cho tới bây giờ cái gì cũng không thích nói chuyện này mà nói. Đường Hà cũng không thể làm gì khác hơn. Coi như hắn muốn trao đổi cùng với Tô Mộ thì Tô Mộ trên căn bản cũng không có ý định mở miệng, cũng không có biện pháp bồi dưỡng tình cảm với nàng.
Hơn nữa Tô Mộ cũng không phải là hoa Hải Đường, căn bản sẽ không dùng ánh mắt nói chuyện với ngươi, cho nên cũng sẽ không có một chút thú vị nào.
Tô Mộ cũng không để ý tới ánh mắt của mọi người một chút nào. Người khác nhìn nàng như thế nào, đối với nàng mà nói, cũng đều không có một chút cảm tình nào. Nàng nhìn những điểm đỏ ở trên sa bàn rồi nói:
- Chúng ta đã coi chuyện viễn chinh quá thần thánh rồi.
- Thần thánh?
Tô Kính cũng cảm thấy có chút kỳ quái, chẳng qua mọi người đều là vì thành tiên, vì muốn quy tắc của thế giới này được tu bổ hoàn chỉnh, không bị Tà Thần phá đi. Chuyện còn sống này không phải là cảm giác thần thánh đó chứ?
- Hoặc là nói, chúng ta đã quá thành thực a. Yêu tộc thuần túy sẽ không như thế, sẽ không cao hứng phấn chấn đi vào bên trong như vậy.
Tô Mộ nói rất ngắn gọn, mọi người cũng đều rơi vào trong trầm tư.
- Những binh lính này, liều chết liều sống, cũng đều là bởi vì chúng ta để cho bọn họ ra ngoài chiến trường. Cho nên chúng ta mới nghiêm túc thật tình như vậy, đúng không?
Tô Mộ hỏi.
Mọi người không tự chủ được gật đầu, sở dĩ bọn họ cố gắng vũ trang cho tướng sĩ binh sĩ chính là bởi vì nguyên nhân theo như lời của Tô Mộ.
- Mọi người cũng không có nghĩ qua, đối với các binh lính mà nói, đây cũng là đường ra của bọn họ, còn có số mệnh.
Tô Mộ nói ra danh từ Phật giáo, cũng may Phật giáo còn chưa có hoàn toàn tiêu vong, mọi người cũng nghe hiểu được.
- Các ngươi đều nghĩ, vài chục vạn, trên trăm vạn binh sĩ là có thể đạt được cơ hội ra mặt. Bên trong một trăm vạn mới có khả năng có một binh lính xuất chúng. Thế nhưng tại sao các ngươi lại không có nghĩ đến, ở bên trong các Luyện Khí sĩ, trong một vạn đó, có thể xuất ra được một vị tiên nhân đã là rất may mắn rồi.
Những lời này rất là mộc mạc, chân thực, đám người Đường Hà trong khoảng thời gian ngắn có chút ngẩn người.
Đúng vậy a, các binh lính cực khổ, nhưng mà đám người Luyện Khí sĩ, ai dám nói sau khi chiến tranh thành công bọn hắn đều có thể thành tiên cơ chứ?
- Binh lính, là công cụ của chúng ta, cũng là đồng bọn của chúng ta. Phải chỉ huy bọn họ chiến đấu làm sao mới được coi là tốt nhất đây?
Dường như Tô Mộ đang hỏi mọi người, bất quá ngay sau đó nàng đã nói ra đáp án của nàng.
- Hi vọng có thể khiến cho bọn họ hiểu rõ, hi vọng của cuộc chiến tranh này ở chỗ. Khi một đám đồng bạn ngã xuống thì phải dùng cái gì để chống đỡ cho bọn họ tác chiến? Trừ chuyện này ra, chúng ta không thể cho được bọn hắn thứ gì nữa. Chẳng lẽ lại cho vũ khí trang bị càng tốt hơn hay sao?
Đôi môi của Tô Kính khẽ động một chút. Chẳng lẽ Tô Mộ muốn thành lập một bộ ở trong quân đội hay sao?&