Hắn ta nói xong thì, lúc này Tô Kính mới nghiêm mặt ra nói:
- Quả thực chúng ta mời Nguyên gia quân tới đây chính là vìm uốn mọi người hợp tác, theo như nhu cầu a. Các ngươi nghĩ quá nhiều rồi. Ta chỉ sợ các ngươi tổn thất quá lớn, cho nên không thể không làm như thế a.
- Lục thúc là trưởng lão, cũng Nguyên soái của phân hạm đội, người có thể đưa ra quyết định thay cho chúng ta. Nguyên gia chúng ta sẽ không mưu cầu một tấc đất nào ở trong địa ngục tam đảo này. Bất kể cuối cùng đánh cho nơi này thành bộ dáng gì thì chúng ta chỉ cầu nhận được một chỗ Hải Cảng khá lớn là được.
- Hải Cảng...
Thấy Tô Kính có chút chần chờ, Nguyên Lục Dương nóng nảy nói:
- Hải Cảng là phải có, không cần ở trên tam đảo, chỉ cần là vòng ngoài cũng được.
- Ha ha, Lục Dương chân nhân, ngươi hiểu lầm rồi. Những hòn đảo ở vòng ngoài ta sẽ khống chế toàn bộ lại.
Nguyên Lục Dương đỏ mặt, nếu như cuối cùng đánh hạ được Địa Ngục tam đảo. Cho người ngoài thuê Hải Cảng, như vậy sẽ không rời khỏi được hòn đảo hạch tâm. Đám người Tô Kính khống chế cục diện ở vòng ngoài, nếu ai lợi dụng hải cảng mà gây chuyện, chỉ sợ cũng đừng mong muốn rời đi a.
- Nguyên gia, ta sẽ cho các ngươi hai hải cảng. Một lớn một nhỏ, lớn, có thể trực tiếp sửa chữa chiến hạm, nhỏ thì có thể nhanh chóng bổ sung binh lính. Phí tổn thì không cần phải nói nữa, ta chỉ thu tiền duy trì chiến hạm và bổ sung vật liệu mà htooi.
Hai mắt của Nguyên Lục Dương sáng lên, không có hỏi kỹ mà lại nói:
- Ta sẽ đi nói với Lục thúc, chuyện này, một lát sẽ có thể quyết định ra được.
Hắn đồng ý quá sảng khoái, thậm chí còn đã bỏ qua cấp bậc giới hạn. Đó là bởi vì điều kiện mà Tô Kính cho quá tốt a. Tô Kính có thể trợ giúp sửa chữa chiến hạm, bổ sung cấp dưỡng. Cho dù có muốn tiền thì cũng tương đương Nguyên gia bớt đi một phần tiền cố định vào chỗ này. Thế nhưng lại có thể trực tiếp được phục vụ. Về phần có được phục vụ quy cách gì, đó là chuyện sẽ do Nguyên Thiên Y đi đàm phán. Cho nên lúc này hắn mới vội vàng đồng ý như vậy.
Cho dù Nguyên gia có vẻ đã thỏa hiệp, thế nhưng đây cũng được coi là hành động sáng suốt a.
Hạm đội của mình không đánh hạ được hòn đảo này. Không bằng để cho minh quân đi làm, chỉ cần lợi ích đạt được đủ để chống đỡ một cảng là được. Hiện tại Tô Kính lại cho bọn hắn hai cảng, đó chính là nể tình a. Cũng là dùng thỏa hiệp để đổi lấy chỗ tốt.
Đừng xem thường hai cảng này, người như Vô Ưu công chúa, một khi truyền tống về Đông Tần cũng sẽ phải chịu hạn chế khổng lồ. Bởi vì Truyền Tống Trận là thứ rất khó dùng để vận chuyển vật liệu được.
Tất cả tài phú, tài nguyên của Nam Hải chư quốc đều dùng cho chiến tranh, cuối cùng cũng sẽ lưu chuyển sang bên Địa Ngục tam đảo này. Mà Địa Ngục tam đảo sớm muộn gì cũng sẽ biến thành một cái thương khố khổng lồ vô cùng, quân đội của đế quốc ngừng lại ở chỗ này để tiếp liệu, để đơn vị hậu cần ở chỗ này, thậm chí còn phải phái binh ra để canh giữ.
Cứ như vậy. Mỗi một hạm đội khi đi tấn công Tà Thần quốc độ, thì sẽ có một hậu phương lớn, ổn định ở phía sau không ngừng tiếp tế.
Trong lòng Nguyên gia cũng không còn ảo tưởng nữa, bên Tô Kính sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều. Ở trên chiến trường. Khi bản vẽ khổng lồ của Nguyên Thiên Y bao trùm xuống phía dưới thì cơ hồ đã bao phủ bảy thành binh sĩ của địch nhân. Mặt khác còn có hơn ngàn người còn chưa có thối lui, đây cũng coi như là phí tổn chiến đấu a.
Trận đồ kia đem quân đội ở trên mặt đất thu vào bên trong, trực tiếp hóa thành huyết thủy. Đâu còn có khả năng thả ra cơ chứ? Mặc dù bây giờ không phải sẽ chết lúc này. Thế nhưng những binh khí bị thu vào bên trong, trong nháy mắt sẽ gặp thảm trạng, đủ để khiến cho tinh thần của người ta hỏng mất, thậm chí ngay cả linh hồn cũng sẽ vỡ ra.
Cho nên, dù có thả ra thì cũng sẽ không có bất kỳ giá trị nào, cũng không sống được được bao lâu nữa.
Nguyên Thiên Y vẫn không đủ hung ác, nếu như hắn nguyện ý thì tấm trận đồ này hoàn toàn có thể bao trùm ra toàn bộ chiến trường. Không có một địch nhân nào có thể chạy thoát. Chẳng qua nếu như làm như vậy, binh sĩ của bản thân cũng sẽ tổn thất rất lớn. Cho nên lúc này hắn cố gắng khống chế khu vực, chỉ là vẫn có hơn một ngàn người hy sinh.
Có thể làm được điểm này cũng đã coi như là lãnh khốc vô tình rồi. Tính mạng của binh tính, tướng sĩ chỉ là một con số mà thôi. Chỉ bất quá loại vô tình này chẳng qua chỉ nhằm vào bản thân của Nguyên Thiên Y, đối với đám binh lính mà nói, cách làm của Nguyên Thiên Y đã khiến cho tiêu hao của bọn họ hạ thấp xuống rất nhiều. Chẳng qua Nguyên Thiên Y chri đang lựa chọn xem nên để cho người nào đi chết mà thôi.
Một tờ trận đồ lại có thể cuốn đi mấy chục vạn người. Ngay cả những thực vật mà Tô Kính trồng kia cũng không bỏ qua, đại bộ phận đã bị cuốn vào bên trong trận đồ, toàn bộ đều bị chết. Quá trình công kích cực kỳ ngắn ngủi. Thế nhưng cho dù đám người Tô Kính toàn lực quan sát thì cũng chỉ có thể thấy được một đám phù văn mơ hồ. Đám phù văn này căn bản không có cách nào nhìn thấy rõ được. Chứ đừng nói tới muốn phân tích nó.
Chỗ trọng yếu của trận đồ chính là một mình một phù văn, là kết cấu lập thể. Mà bản thân nó là do mười mấy vạn phù văn cơ sở làm kết cấu tầng chót nhất. Từ đó mới có thể xây dựng ra được một trang bị như vậy.
Cuối cùng đám người Tô Kính cũng yên tâm hơn một chút, kết cấu như vậy đã nói rõ thời gian chuẩn bị loại công kích này sẽ rất dài. Sau mỗi một lần sử dụng trận đồ, thời gian khôi phục sẽ ngày càng thêm dài, thậm chí còn sẽ vượt qua thời kỹ tu dưỡng Kim Đan của Đường Hà.
Trên chiến trường, chiến đấu vẫn còn đang tiếp tục, đã không còn bao nhiêu trúc trắc nữa.
Sauk hi Nguyên gia quân chiếm cứ ưu thế nhân số, dưới sự giúp đỡ của đám thực vật còn sót lại, đã có thể dùng cái giá cực nhỏ để tiêu diệt địch nhân. Trên không trung, Phù Không chiến hạm số lượng không nhiều lắm cũng tới trợ chiến, cũng đều là trang bị của Nguyên gia. Thứ bắn ra chính là Bạo liệt tiễn. Mất đi uy hiếp của đám quái vật Địa Ngục quân đoàn, uy lực của những Bạo liệt tiễn này lập tức lần nữa tăng lên.
Hiện tại tầm mắt của Tô Kính đã chuyển đến bên phía hạm đội Nguyên gia. Hạm đội Nguyên gia chỉ có một chút ít Phù Không chiến hạm, lại là mua từ Luyện Khí ty của hoàng gia.