Đối với tòa thành thị này, thậm chí Tô Kính còn không muốn đi biết tên của nó. Dù sao hắn cũng sẽ phá hủy nó a. Vị trí địa lý quan trọng? Cùng lắm thì một lần nữa kiến tạo ra một tòa thành thị mới, là một tòa thành hoàn toàn thuộc về mình, khi đó hắn có thể tùy ý đặt tên cho nó.
Bạch Nhạc có cảm giác, mình giống như một khối đá ngầm vậy. Địch nhân ở chung quanh vĩnh viễn không giết xong. Mà quân đội của Tô Kính nói bỏ qua địch nhân, đưa đến cửa thành để cho Bạch Nhạc ngăn cản. Thế nhưng trên thực tế, chẳng qua địch nhân chỉ chết lặng phản kích. Chuyện thần miếu tách rời với quân đội đã không giấu được mọi người tham gia chiến trận.
Mọi người cũng đã chém giết tới hăng máu, cũng không còn ai tâm tới bố cục tổng thể của lục đạo Thần Binh quân nữa.
Trên thực tế, trong thành thị đã có hơn bốn vạn quân đội của Tô Kính. Không bao gồm năm ngàn người của Bạch Nhạc. Mà bốn vạn người này có thể theo phương hớng tấn công mà thẩm thấu vào bên trong. Phá hỏng tất cả mọi thứ, những nơi bọn họ đi qua, ngay cả phòng ốc cũng không bị buông tha.
Ngoài thành còn có binh lính đang bổ sung cho bên trong thành. Khinhững binh lính này vào thành cũng sẽ thuận tiện giúp cho Bạch Nhạc dọn dẹp một nhóm địch nhân. Bản thân Bạch Nhạc cũng không thể tin được, sau khi chiến đấu kéo dài được nửa canh giờ mà hắn chỉ mất có hơn hai trăm người mà thôi.
Trong số hơn hai trăm người này có hơn tám mươi người chết trận, hơn ba mươi người bị trọng thương, có thể trị lành được, cũng có thể sẽ bị tàn phế. Thế nhưng những người còn lại đều bị vết thương nhẹ, chẳng qua chỉ tạm thời mất đi lực chiến đấu mà thôi.
Tô Kính thậm chí còn có dư lực để đem những binh lính bị thương này chở đi ra bên ngoài.
Hơn hai trăm người tử thương, đánh hơn nửa canh giờ. Lúc này Bạch Nhạc cũngđã mất đi tác dụng, bởi vì địch nhân xông lên lúc này cũng đã không có tạo thành được áp lực quá lớn cho quân đội của hắn. Cho nên cũng không cần Thống soái như hắn đi cứu viện chung quanh nữa.
Bỗng nhiên, thanh âm của Tố Nhân Long truyền đến:
- Bạch Nhạc, có thể thoát ra khỏi cửa thành rồi, đi theo chiến xa. Ở hướng tây, có một con đường lớn, ngoài một dặm rưỡi có một tòa kiến trúc, ở bên trong có cương thi đi ra ngoài. Ta đang nghĩ biện pháp bao phủ nó, nếu như có cá lọt lưới thì ngươi sẽ chịu trách nhiệm giải quyết.
- Vâng!
Sau khi Bạch Nhạc nghe được mệnh lệnh lập tức truyền ra quân lệnh. Quân đội từ ngoài cửa thành tràn vào bên trong, trực tiếp tiếp nhận trận địa của hắn.
- Thiếu gia?
Tố Nhân Long hỏi Tô Kính một tiếng, Tô Kính chỉ trả lời một chữ đủ.
Tố Nhân Long lập tức triệu tập những bộ đội chiến xa cuối cùng, lại phái ra Vu sư, bắt đầu tiến vào chiến đấu giai đoạn thứ hai. Bộ đội chiến xa đợt thứ hai ước chừng có hai trăm chiếc. Trong đó có tám mươi cỗ là Khôi Lỗi chiến xa kiểu mới. Hơn một trăm hai mươi chiếc còn lại chính là ưng thú chiến xa, phía trên là những đệ tử binh gia do Tô Kính chọn lựa, lại cộng thêm tổ hợp Vu sư.
Chi bộ đội này do Thiết Vô Hồn dẫn dắt, mà một chi khác do Thiết Vô Dung Thống soái bộ đội kỵ binh, mang theo số lượng Vu sư khổng lồ, bắt đầu chuẩn bị gieo hạt giống ở bên trong thành.
Tô Kính sẽ không liều mạng để đi xuống, chi viện ở trên không trung vẫn có thể tiếp tục. Thế nhưng vấn đề chính là phải làm cho hỏa lực bao trùm từ đầu tới đuôi, cũng không phải là lực lượng và lòng tin của Hoàng gia. Thứ này quá phí tiền.
Số lượng chiến sĩ tiến về phía tây cũng không kém nhiều cương thi, đám cương thì này rất khó giết chết. Tố Nhân Long lại để cho quân đoàn pháo hôi đi ngăn chặn cương thi. Mà người công kích chân chính lại chính là Ngũ Hành đại pháo.
Đã có Luyện Khí sĩ chỉ huy Khôi Lỗi vọt tới trước cửa kiến trúc hình vuông cực lớn kia. Một Ngũ Hành đại pháo rất nhanh đã bắn ra, từ trên trời giáng xuống. Đây là một đám ngũ sắc thần quan, trực tiếp tiến vào bên trong cánh cửa kia. Ngay sau đó, cả tòa kiến trúc hình vuông lập tức nhảy lên về phía trước.
Ngay sau đó, kiến trúc này không thể làm gì khác hơn nữa mà bắt đầu sụp đổ vào bên trong.
Oanh!
Bụi mù phóng lên trên cao, tạo thành một đám mây hình nấm nho nhỏ. Kiến trúc hình vuông này trực tiếp bị Ngũ Hành đại pháo phá hủy. Ở trong phế tích, đại đa số cương thi cũng đều bị phá hủy, những cương thi còn sót lại vẫn bất khuất từ trong phế tích bò dậy, tiếp tục xung kích ra bên ngoài. Lao thẳng về phia đám bộ đội pháo hôi.
Ở trung tâm thành thị, hắc vụ bao phủ thần miếu. Nơi này thoạt nhìn qua giống như là Kim Tự Tháp của ai cập vậy.
Ở trên đỉnh thần miếu, ở trong tế đàn, nơi quan trọng của Thần Thuật trận pháp hình vuông có một cái sọ lẳng lặng nằm đó. Cái sọ này lớn gấp đôi so với nhân loại bình thường.
Cái sọ này trắng như tuyết, bộ phận răng cửa đã bị chặt đứt hai cái. Vị trí ở trên đỉnh đầu có một cái thủ ấn màu đen, ngay cả vân tay cũng có thể nhìn thấy được rõ ràng. Thủ ấn này lớn bằng bàn tay bình thường của nhân loại
Ở chung quanh trận pháp có hơn một trăm Thần Thuật sư ngồi đó, bọn họ kiên nhẫn vận chuyển nguyên khí ở trong trận pháp, kích thích tiết điểm ở trên trận pháp bố trí bảo thạch. Cứ như vậy, cái sọ ở nơi trọng yếu sẽ từ bên trong trận pháp hấp thu lực lượng gấp trăm ngàn lần.
Hơn một trăm Thần Thuật sư ở đây chỉ là vì muốn bảo đảm cho nguyên khí vận chuyển ở trong trận pháp đầy đủ và ổn định, cũng không phải là trực tiếp cung cấp lực lượng. Bọn họ không thể rời đi, nếu không bọn họ đã sớm gia nhập vào trong chiến đấu rồi.
Hai chân của mỗi một vị Thần Thuật sư đều bị khóa sắt khóa kín, cố định ở trên mặt đất, khiến cho bọn họ chỉ có thể ngồi xuống đất, không thể thay đổi bất kỳ tư thế nào khác.
Lúc này đám Thần Thuật sư này có lo lắng cũng là vô dụng. Bởi vì một khi kết nối với trận pháp này, một khi không thể triệu hoán người hầu của thần linh tới đây mà nói, xích sắt ở trên chân bọn họ sẽ không có cách nào mở ra được. Đây là đồ được chế tạo ra từ Thần Thuật, không có điểm nào có thể mưu lợi.
Trong khi tất cả đang phiền não thì ở trong giữa trận pháp, cái đầu lâu kia lại đột nhiên mở miệng nói chuyện.
- Chủ ý chí sao lại bị chà đạp vậy? Ở trong thế giới này thế nào rồi?
- Chúng ta đang bị tấn công, là pháp sư bản sứ trong thế giới này!