Hách Đồng Quang cũng không ngờ, quan hệ của họ lại từ khi uống rượu cùng nhau mà bắt đầu tốt đẹp.
“Anh không có đi cáo trạng, nghĩa khí!” Cô nhón chân vỗ vỗ vai anh, tư thế rất giống một người anh em tốt.
Làm người anh em tốt là như thế nào? Đương nhiên là cùng nhau ăn uống chơi gái (gạch bỏ) đánh bạc (gạch bỏ).
Nói tóm lại, kỳ nghỉ hè đó, Hách Đồng Quang cuối cùng đã thay đổi chiến lược.
Hách Thúy Thúy cũng phát hiện ra điểm này. Ngày đó, đối với việc 10h tối anh còn định dẫn cô đi ăn đồ nướng đã khiến cô nhìn anh với cặp mắt khác xưa, ánh mắt thể hiện “Anh là ai? Tôi ở đâu? Cái thế giới này điên rồi!”, nhưng động tác ăn xiên không hề do dự, ăn xong đồ khuya về nhà, ngày hôm sau ngủ đến 11h giờ trưa Hách Đồng Quang cũng không có khua dậy!!!
Dần dần, Hách Thúy Thúy lại bắt đầu thăm dò điểm cuối cùng của anh. Cẩn thận từng bước công khai xâm chiếm thời gian của anh.
“Sao gần đây anh tốt tính vậy?” Người lại được thỏa mãn yêu cầu – Hách Thúy Thúy hỏi.
“Trước đây tính anh xấu lắm à?” Hách Đồng Quang đứng trong bếp rửa rau, trên người mặc áo phông trắng, quần đen, trên cổ tay đeo một chiếc vòng tay thông minh (Editor: kiểu Miband ý), có vẻ vừa mới chơi bóng rổ về.
Hách Thúy Thúy đứng một bên nhìn anh xử lý nguyên liệu. Hôm nay cô lướt điện thoại xem được một video ẩm thực, nhìn thịt cua thèm chảy nư0"c miếng.
Dẫn cô ra ngoài ăn? Không chịu nổi mặt trời.
Gọi thức ăn? Không chịu nổi thời gian dài làm món ăn đổi vị.
Cuối cùng gọi siêu thị bên ngoài chuyển đồ tươi đến, để Hách Đồng Quang nấu cho cô ăn.
Như thế thì vừa rườm rà vừa quá đáng, Hách Thúy Thúy không tự giác chột dạ, “Không đâu không đâu, anh tính tình rộng rãi, hiền lành bác ái.”
Anh nhìn chằm chằm vào mắt cô, “Là lời thật lòng chứ?”
Cô ngớ ra một cái, sau đó hai tay khoanh lại để dưới cằm, đôi mắt cong như trăng non, “Đương nhiên là thật rồi! Anh là anh trai tốt nhất trên thế giới này!”
Thế là, “ông anh trai tốt” dễ dàng bị đổ thuốc mê tiếp tục nhẫn nhục chịu khó, em gái ngoan “hiểu chuyện cũng hết sức nghe lời không quậy phá.
Bố mẹ ra ngoài du lịch, trước khi đi hỏi hai người họ có muốn đi cùng không, nhưng hai anh em trăm miệng một lời nói không muốn. Đi du lịch với bố mẹ thà nằm ở nhà xem phim còn hơn, trong lòng Hách Thúy Thúy nghĩ.
Hách Đồng Quang thì lại tìm một lý do chính đáng rằng, anh muốn chăm sóc Hách Thúy Thúy, không thể để cô ở nhà một mình.
Hách Thúy Thúy không hề ý thức rằng mình bị lấy ra làm cái cớ,bởi vì khoảng thời gian này Hách Đồng Quang đối với cô vô cùng khoan dung, cũng định nghe lời anh.
Nhưng giúp làm cơm ấy à, quét tước vệ sinh ấy à, lau chùi nhà cửa ấy à, đương nhiên là cô không biết làm…
Nhiệm vụ của cô là thu dọn phòng! Hơn nữa giới hạn là phòng của cô.
Phòng của Hách Thúy Thúy luôn là mẹ thu dọn giúp, trước đây là vì để cô thi đại học, cũng không cần cô có cái gì mà tự lực cánh sinh, nhưng bây giờ không được, phải bắt đầu rèn luyện.
— Hách Đồng Quang đẩy máy hút bụi nói như vậy.
Hách Thúy Thúy ý chí chiến đấu sục sôi tỏ vẻ thu dọn phòng đối với cô mà nói là việc nhỏ như con thỏ, trước khi ăn cơm tốt nhất định cô sẽ thu dọn xong!
Hách Đồng Quang đi lau nhà, lau xong nhà lại lau cầu thang một lượt, lại thu dọn xong xuôi hoa cỏ trong sân, cơm tối cũng làm xong, sau đó, đẩy cửa phòng Hách Thúy Thúy ra.
Chuyện đầu tiên Hách Thúy Thúy làm, là sắp xếp lại giá sách một chút.
Nhưng còn chưa làm…
Cô ngồi trên sàn nhà xem một quyển sách cũ, bên chân còn có hai ba quyển, có lẽ là xem xong rồi. nghe thấy động tĩnh, giơ quyển sách như dâng vật quý, “Đây là sách chúng ta đọc hồi nhỏ nè! Còn có chú thích của anh nữa!”
《 Đồng thoại Green 》? Sao anh có thể xem loại sách này? Hách Đồng Quang nghi ngờ đi qua nhìn, liếc mắt hai cái thì cầm sách lên tay, đúng là anh viết?
Xem xem viết cái gì?
— “Cần mũ màu đỏ.”
— “Một quả táo.”
— “Mấy cái đồ chơi động vật.”
…
Hình như đạo cụ biểu diễn.
Anh nhớ ra rồi. Hồi bé Hách Thúy Thúy cực kỳ thích đọc truyện cổ tích, còn diễn theo phim hoạt hình. Nhưng bố mẹ phải đi làm, mấy bạn nhỏ trong lớp lần nào cũng không chịu cho cô làm công chúa, cô chỉ có thể tìm anh trai chơi cùng. Hách Đồng Quang không chỉ phải làm hoàng tử, còn phải căn cứ theo nội dung vở kịch làm mẹ kế, phù thủy, thợ săn, người lùn, bà ngoại, sói xám vân vân, khối lượng công việc thực sự rất lớn.
Có lẽ vì thế nên Hách Đồng Quang rất không tình nguyện chơi với cô, năm lần thì chỉ đồng ý một lần, do bị mè nheo chịu không nổi.
Hách Đồng Quang còn là một cậu bé từ nhỏ đã rất nghiêm túc. Tuy rằng không thích, nhưng đã làm phải làm cho tốt, dù sao thì cũng tận sức diễn như thật, bao gồm cả việc tìm một ít đạo cụ.
Bây giờ, hai người nhìn nét bút ngây ngô trên quyển sách cũ, cảm thấy rất buồn cười. Hách Thúy Thúy yêu thương vuốt v3 bìa sách, “Ôi! Ký ức tuổi thơ của em.”
Hách Đồng Quang kéo cô đi ăn cơm, “Nên cho em đi thi biểu diễn, khi còn bé em thích diễn lắm đấy.” Hách Đồng Quang đột nhiên vì da mặt dày của cô mà tìm một lý do hợp lý.
“Cũng không phải lần nào cũng được diễn công chúa.” Không diễn công chúa không được!
“Vâng, công chúa điện hạ.” Hách Đồng Quang khoa trương khom người trả lời.
Hách Thúy Thúy thành công bị chọc cười.
Ăn cơm tối xong, Hách Đồng Quang mở kênh thể thao xem thi đấu bóng rổ. Hách Thúy Thúy xem không hiểu, nhưng tạo không khí thì vẫn được.
Bắt đầu đến phút thứ 12, cô cược ba lần thua cả ba, uống hết nửa lon bia.
Rượu vào, càng không coi anh là người ngoài, tay nhỏ kéo lỗ tai anh, lớn tiếng nói,, “Chúng ta giấu bố uống rượu vang được không?”
Anh nghiêng đầu, lặng lẽ xoa xoa lỗ tai.
Cô ôm một bình rượu vang đã mở lại, nhiệt tình mời gọi anh. Hách Đồng Quang vặt nho ăn, cau mày nhìn cô dùng rượu vang ướp táo…
“Em đang chà đạp đồ ăn đấy, sau mà không ăn hết thì khỏi ngủ đi.”
Hách Thúy Thúy hùng hổ nói, “Em thấy có người dùng rượu vang nấu táo! Nấu còn ăn được, lạnh khẳng định cũng ăn được!”
Trận bóng xem đến những phút cuối cùng, “Đội đỏ có thể thắng!”
“Tiếp tục cược?” Hách Đồng Quang tựa lưng vào ghế sa lông hỏi.
“Được thôi.” Hách Đồng Quang đồng ý không do dự. Cược với con ma men thì làm sao mà thua được?
Nhưng lúc này nữ thần may mắn lại đứng về phe Hách Thúy Thúy, giây cuối cùng của trận đấu, một thành viên đội đỏ đã ném được ba điểm, bay qua nửa sân bóng rơi vào rổ!
Cả sân vận động sôi trào.
Hách Thúy Thúy gào rú hỏi người kia là ai! Đẹp trai quá đi!!!
Hách Đồng Quang nhìn cô phát điên, hỏi muốn anh làm chuyện gì. Cô lập tức nói chờ cô chút, sau đó chạy qua chạy lại, cầm quyển sách buổi chiều xem, nói, “Diễn cái này với em!”
Hách Đồng Quang nhấc chân đi, bị Hách Thúy Thúy chặn ép quay lại, “Anh nói lời không giữ lời!”
Anh cạn lời vô cùng, “Em bao lớn rồi? Thất ấu trĩ không hả?”
Anh càng từ chối, Hách Thúy Thúy càng hưng phấn, nói chung không diễn thì không xong với cô!
Cả người cô nằm nhoài lên người anh, xoay trái vặn phải, trực tiếp ép anh thỏa hiệp, lúc nói chuyện anh nhân cơ hổi đẩy cô ra chút, “Được rồi được rồi, em đưa sách anh coi nào.”
Hai năm hay, vốn cho rằng khả năng kiềm chế đã tăng mạnh, không ngờ bị tiếp xúc thân mật môt chút đã sắp không xong.
Cô ngồi xổm trên sa lông, mở sách ra, “Em muốn diễn cô bé quàng khăn đỏ, muốn diễn đoạn này…”
“Sói ám mở cửa, nhào tới giường bà ngoại nằm. Nó há miệng nuốt chửng bà ngoại vào trong bụng…”
Hách Thúy Thúy đọc tóm tắt tình tiết trước, anh đột nhiên nghĩ tới một bài viết từng nhìn thấy trên mạng, nói《 Chuyện cổ Green 》 có nguồn gối từ《Câu chuyện của mẹ thiên nga 》, bản gối cực kỳ hắc ám, căn bản không phải văn học thiếu nhi.
“… Được rồi, anh nằm xuống diễn sói xám cải trang thành bà ngoại.”
Hách Đồng Quang theo lời nằm xuống, cùng cô diễn xong lời kịch thợ săn nghiệp dư, hoàn thành tình tiết tự mình giết mình.
Hách Thúy Thúy hài lòng, nhưng Hách Đồng Quang hỏi, “Em biết《 Cô bé quàng khăn đó 》 có một phiên bản cũ không?”
Hách Thúy Thúy đương nhiên không biết, “Câu chuyện không giống à?”
“Anh thấy như hình như hơi khác, em đưa điện thoại của anh qua đây.”
Hách Thúy Thúy vểnh mông trèo qua đầu bên kia lấy điện thoại đưa cho “sói xám vừa mới tắc thở”, sau đó nằm bên cạnh anh cùng xem bản cũ. Đoạn đầu câu chuyện gần như nhau, chỉ là tình tiết sau khi cô bé quàng khăn đó đến nhà bà ngoài thì rất khác.
—“Cháu đặt quà lên bàn đi, sau đó đến bên giường với bà.”
Hách Thúy Thúy đọc thành tiếng, nói, “Đúng rồi, như vậy thì sói xám mới nuốt chửng cô bé quàng khăn đỏ được! Nếu cách quá xa, cô bé quàng khăn đó sẽ chạy mất!”
Thế là cô bé quàng khăn đỏ cởi qu@n áo chèo lên giường, cô cảm thấy rất lạ lùng, vì sao bà ngoại cởi qu@n áo là dáng vẻ này.
Hách Thúy Thúy: “Bà ngoại, cánh tay của bà thực cường tráng.”
Hách Đồng Quang: “Như vậy mới có thể ôm được cháu.”
— “Đùi bà cũng rất cường tráng!”
— “Như vậy mới có thể vận động với cháu.”
— “Lỗ tai bà cũng thật to!”
— “Như vậy mới có thể nghe được tiếng cháu nói chuyện.”
— “Hàm răng của bà cũng thật to.”
— “Như vậy mới có thể càng dễ dàng ăn cháu.”
Hách Đồng Quang làm tư thế mãnh hổ vồ mồi, đặt Hách Thúy Thúy ngã xuống dưới người. Hách Thúy Thúy cười lớn, giống như trở lại hồi bé nghe người lớn kể chuyện, cực kỳ hưng phấn, còn hỏi tiếp, “Phần sau đâu phần sau đâu?”
“Cô bé quàng khăn đỏ đã bị ăn hết.”
Cô hoảng sợ hỏi, “Không có thợ săn tới cứu cô bé quàng khăn đỏ sao?”
“Không có, hơn nữa đoạn cuối tác giả thêm một cái ngụ ý — Các cháu nhỏ, đặc biệt là những cô gái trẻ tuổi có sức hút có giáo dưỡng, đừng bao giờ nói chuyện với người lạ, bởi vì nếu làm vậy, rất có thể sẽ cung cấp cho chó sói một bữa ăn.”
Hách Đồng Quang nói đến hai câu cuối, tận lực nhỏ giọng bên tai cô, khiến cô sợ run run, sau đó ôm tay anh, “Em mới không nói chuyện với người lạ.”
Cơ thể ấm áp tì vào người anh, mùi sữa tắm từ trên người bay đến, cảm xúc mềm mại gọi mời, “Thực ra bản này vẫn còn một bản gốc khác…”
Lần này, Hách Thúy Thúy sẽ tự mình tìm kiếm.
Chó sói để cô bé quàng khăn đỏ cởi qu@n áo, cô bé quàng khăn đỏ hỏi, “Khăn quàng của cháu để ở đâu?”
Chó sói trả lời, “Ném vào trong lửa đi, cháu cũng không cần nữa.”
— “Áo cháu đặt ở đâu?”
— “Ném vào trong lửa đi, cháu cũng không cần nữa.”
— “Áo lót của cháu phải để ở đâu?”
— “Ném vào trong lửa đi, cháu cũng không cần nữa.”
— “Váy lót của cháu phải để đâu?”
— “Ném vào trong lửa đi, cháu cũng không cần nữa.”…
Hách Thúy Thúy xem xong trừng mắt, anh cũng đến gần, “Sao ngẩn người? Uống say thật hả?”
Cô sợ đến mức vội vàng úp điện thoại xuống, ngồi dậy quay lưng lại với anh, sau một lúc quay qua hỏi nhỏ, “Cô bé quàng khăn đó cởi hết quần áo xong mới bị ăn à? Sói xám không ăn quần áo.”
Anh vẫn nằm trên ghế sa lông, gối lên cánh tay ung dung nói, “Nếu anh là sói xám, còn phải tắm sạch sẽ cho cô bé quàng khăn đỏ một cái đã. Đi đường xa như vậy, trên người nhất định hôi.”
Hách – cô bé quàng khăn đỏ – Thúy Thúy nắm nắm thành đấm nện anh, “Em tắm rồi, em không bẩn!”
Hách Đồng Quang bị đánh trúng cười ha hả, liên tục nói không bẩn không bẩn, kéo cô xuống ngửi mấy cái, “Thơm lắm, có thể ăn trực tiếp.”
Mặt cô càng lúc càng đỏ, ngã vào người anh mềm nhũn, “Anh muốn ăn em thế nào?”
“Nhúng.”
“Vậy thì đau lắm.”
“Vậy thì… ăn sống!” Anh nói xong cắn một cái lên má cô, lưu lại dấu răng mờ mờ.
Hách – không chịu thua – Thúy Thúy không cam lòng ở thế hạ phong, cùng anh anh một miếng em một miếng, mặt hai người đều để lại dấu. Trong lúc hỗn chiến, không biết ai lệch phương hướng trước, môi hai người càng lúc càng kề sát.
Cô tròn mắt tò mò li3m li3m, bờ môi anh vừa ngứa vừa tê, hơi mở ra dụ cô tiếp tục thâm nhập vào sâu, sau đó tùy ý động chạm, thành công cướp lấy hơi rượu tản ra của con mồi. Con mồi này trơn trơn mềm mềm khó mà tin nổi!
Cô không chút sợ hãi, lúc đầu lưỡi bị anh ngậm còn dùng tay ôm cổ anh, xoa xoa phía sau lưng anh.
Ông trời ơi! Anh không chịu được thực ra không phải do ý chí quá yếu ớt chứ?
Tay anh dọc theo áo ngủ với vào bên trong. Anh xin thề, đây tuyệt đối còn mềm hơn đậu hũ non!
Anh đẩy áo l0"t ra, sau đó cúi đầu ngậm m*t. B@u ngực bị anh hút mạnh, thế rồi, lại hôn lên…
Không phải là mơ, là thật, còn nhìn thấy, sờ thấy, hôn lên.
Hách Thúy Thúy “ưm ưm” kêu lên, nói cô bé quàng khăn đó bị ăn rồi.
Hách Đồng Quang chôn trong ngực cô hàm hồ trả lời, “Sói xám ăn hết đầu, giờ bắt đầu ăn cơ thể…”
“Đau quá huhu… sói xám cắn đau quá…”
Anh nhả đ@u ngực sưng đỏ ra, hôn cổ cô an ủi, “Xin lỗi, anh kích động quá, sau sẽ dùng ít sức hơn.”
“Ăn” xong nửa người trên, tự nhiên trượt xuống nửa người dưới. Cảnh tượng tươi đẹp, thần bí, Hách Đồng Quang nhìn lần đầu tiên, nhìn cực kỳ cẩn thận. Anh dùng ngón tay đẩy hai bên cánh hoa, nhìn thấy nhụy h0a chôn dấu bên trong, màu hồng phấn xinh đẹp vô cùng. Anh nhìn một lúc bèn vùi đầu xuống, thành kính li3m láp, cô rất mẫn cảm, li3m nhẹ một cái đã phát ra tiếng r3n rỉ, hai chân mở ra, như cá rời khỏi nước.
Con cá khó khăn lắm mới bắt ra được, lại cứ vậy mà thả vào nước à?
Vật t0 lớn của anh ở trong quần ngủ sưng đau, anh dùng ngón tay vuốt trước cửa hoa, lấy ra rất nhiều nước, sau đó lau xuống phía dưới bắt đầu vuốt v3.
Anh ôm Hách Thúy Thúy từ phía sau, trước tiên xoa nhẹ hai b@u ngực của cô, sau đó đem v@t đàn ông đặt vào giữa chân cô kẹp lấy, nhất thời sướng muốn lên tiên.
“Kẹp chặt bảo bối…”
Hách Thúy Thúy mơ màng làm theo lời anh nói, lúc vật đó co rút, vô thức bật ra tiếng r3n rỉ.
Nước giữa chân càng chảy càng nhiều, tạo ra âm thanh òm ọp, anh bị xúc cảm trơn trượt k1ch thích đỏ mắt, x0a nắn ngực cô rồi mãnh liệt chọc chọc phía dưới, không bao lâu thì bắn r@.
An thở hổn hển lau mình, sau đó cầm giấy lau giữa hai ch@n ướt nhẹp cho cô.
Giấy ăn hơi thô ráp càng lau càng khiến nước chảy nhiều, khiến Hách Thúy Thúy có hơi không kiên nhẫn, anh không nhịn được mê hoặc, lại ngã xuống cắn m*t.
Hách Thúy Thúy trong lúc nửa mê nửa tính thở gấp nói, “Muốn đi nhà vệ sinh, muốn đi tè…”
“Tè ra quần…” Giọng anh khàn khàn, đầu lưỡi chống vào trong huy3t động của cô, “Tè đi, bảo bối.”
Hách Thúy Thúy co rúm người l3n đỉnh.
Anh lau sạch cho cô rồi mới ôm cô về phòng, dấu vết trên người qua một đêm sẽ không lưu lại, cho nên cô không có chứng cứ chứng minh tối hôm ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng có thể cô còn một chút ký ức?
Bởi vì thỉnh thoảng cô sẽ lén nhìn anh, nhìn môi anh.
Lẽ nào cô còn nhớ chuyện bọn họ hôn nhau?
Cô sẽ chủ động hỏi? Hay vẫn coi như không xảy ra chuyện gì?
Nét mặt của anh trở nên lạnh nhạt, để tránh dọa cô chạy.
Làm sao ăn no đây, anh còn phải suy nghĩ thêm. Phải giải quyết dứt điểm mới được.