Hồng Lục

Chương 23: Ngoại truyện 4: Sống chung hợp pháp (phần 1)



Hách Thúy Thúy cảm thấy chột dạ, cô nghĩ Hách Đồng Quang đã bị cô hãm hại.

Tuy rằng một cây làm chẳng nên non, say rượu mất trí không phải chỉ mình cô gây ra, nhưng cô cứ cảm thấy do cô động thủ trước

Cô uống kém, người lại tồi, vừa uống là đứt dây diều. Nhưng ký ức mơ hồ còn sót lại nói với  cô rắng, cô uống say là động chân động tay với Hách Đồng Quang…

Đêm đó không phải cô ép buộc con trai nhà lành chứ?

Lại nghĩ tới thái độ bình tĩnh của Hách Đồng Quang.

Đây không phải là bình tĩnh! Rõ ràng là thái độ “tôi không còn thiết tha gì với cuộc sống này nữa”!

Cũng đúng, Hách Đồng Quang kết hôn với cô thực là ấm ức anh rồi. Dựa vào điều kiện của anh, thì phải cỡ Nhan Dịch Ngữ gia đình khá giả  mới xứng đáng.

Kết quả, một khắc lơ là, thất thân thì thôi, còn treo ngoẹo cổ trên cái cây là cô đây.

Đáng tiếc thay!

Hách Thúy Thúy lắc đầu giả vờ thâm trầm, bị Khương Vân dùng cuốn tạp chí gõ vào đầu: “Cậu thực sự muốn kết hôn với anh cậu à? Kiểu đăng ký ấy?”

“Chúng tớ là hôn nhân hợp pháp!” Hách Thúy Thúy gân cổ nói, “Tớ đã chuẩn bị sẵn sàng rồi!”

“Chuẩn bị cái gì? Cậu còn tu được thành người vợ đức hạnh à?” Khương Vân thể hiện không tin.

Hách Thúy Thúy quay máy tính bản trong tay một vòng, “Gần đây tớ đã tỉ mỉ nghiên cứu từng phiên bản của《 Thơ ngây 》 rồi, rất là tâm đắc…”

Học bá x học dốt, bố mẹ tác hợp, dưới một mái hiên…

“Tớ thấy có thể lấy kinh nghiệm từ trong đó để làm mẫu ~” Hách Thúy Thúy chống cằm tự tin.

Khương Vân nói, “Tớ lên đại học là dừng xem loại phim đó rồi…”

“Không hay à?”

“Tớ cảm thấy màn mở đầu của hai người… diễn cưới trước yêu sau, làm giả ăn thật khá là sai trái.”

Ôi! Xấu hổ!

Lúc Khương Vân nói lời này nét mặt không hề thay đổi, nhưng Hách Thúy Thúy vừa nghĩ tới đỉnh đầu như có một làn khói.

Trải nghiệm cụ thể của đêm đó cô không còn nhớ nữa, nhưng dáng vẻ sáng sớm hôm sau sau khi bị mẹ gọi tỉnh cô vẫn còn nhớ. Cô và Hách Đồng Quang nằm trên cùng một chiếc giường, quần áo hai người trên đất có, trên chăn có, trong chăn cũng có…

Ánh mắt của mẹ như muốn dính xuống đất. Hách Đồng Quang đứng dậy đi đỡ, bị mẹ đóng cửa không tiếp. Hách Thúy Thúy giả chết, lôi chăn chốn vào bên trong, đá từ dưới chân ra một đống đồ lót…

Hai người đều không nói chuyện, Hách Đồng Quang đi rửa mặt trước, Hách Thúy Thúy vội vàng chạy qua ban công về phòng mình, cũng không dám đi lối hành lang…

Ngoại trừ xấu hổ và lúng túng, cơ thể cũng cũng có chỗ bị thương. Đ@u ngực bị trầy da, nơi riêng tư cũng đau mấy ngày, khóc huhu…

Lúc đó cô cảm thấy l@m tình là một việc rất khó tiếp nhận, sau này cô không muốn lên giường với Hách Đồng Quang nữa. Dù sao thì Hách Đồng Quang cũng không thích cô, vậy không phải càng tốt sao?

Cô đắc ý đi tìm Hách Đồng Quang nói chuyện này, kết quả sắc mặt anh đen xì như đáy nồi. Hách Thúy Thúy cũng hiểu ra, hãi hùng, “Anh còn muốn ngủ với em à? Không muốn không muốn đâu, đau lắm!”

Vậy thì không kết hôn nữa, Hách Đồng Quang nói.

Ấy, vậy cũng không được. kết hôn là chuyện rất tốt với cô, cô còn cầu Hách Đồng Quang đây.

Giằng co hai này, Hách Thúy Thúy tủi thân đồng ý, sau đó bị kéo lên giường.

Anh thuần thục cởi khóa kéo của cô, cô còn chưa kịp cự tuyệt, tay anh đã từ bên hông duỗi vào, đầu tiên là cách áo lót bóp nhẹ b@u ngực hai cái, sau đó trực tiếp lôi ra thưởng thức. Cuối cùng cô cũng đủ sức nói, vừa mở miệng lại là tiếng r3n rỉ mềm mại, “Anh… ôi! Đừng lôi…”

Anh xoa nhẹ đỉnh ngực, áp sát khuôn mặt tròn nóng nóng của cô, “Vì sao không được lôi?”

Cảm giác tê dại từ đó bắt đầu lan rộng, cái tên lưu manh Hách Đồng Quang còn đang nói bên tai cô, “Anh ăn hết rồi.”

Á á á! Không được nói! Cô nghĩ tới hồi còn học cấp hai!

Hồi đó cô không biết, mới dạy anh hút, sau đó ý thức được là không đúng, thì không có sau đó nữa. Không cẩn thận nhớ lại thật là xấu hổ! Hi vọng mình mất trí nhớ đi cho xong!

Giờ đây bị anh nắm b@u ngực nhắc lại chuyện cũ, vừa xấu hổ vừa k1ch thích, cảm thấy ngực căng lên, “Căng quá…”

Người đàn ông đè lên người cô càng kích động, li3m mắt cô, “Nhớ lại rồi phải không? Bảo bối…”

“Em cũng đâu có mất trí nhớ!” Hách Thúy Thúy bị cởi qu@n áo cãi lại, “Ghét anh!”

“Trước kia trốn anh, anh còn tưởng em quên rồi.” Hách Đồng Quang hôn lên b@u ngực cô, ngón tay vân vê đ@u ngực, “Đây là thái độ đối đãi với ân nhân hửm?”

Hách Thúy Thúy giơ chân đá vào bụng anh, “Ân nhân cái mông!”

Đôi chân nhỏ nhắn trắng mịn bị anh giữ lấy, sau đó thuận tiện cởi qu@n l0"t của cô ra, “Cô bé ngoan, nên lấy thân báo đáp ân nhân mới đúng.”

Nơi non nớt tư mật nhất của cô gái bị nhìn thấy, bị sờ soạn, bị hôn lên! Cô bị k1ch thích xa lạ làm cho sợ hãi, hít thở kêu Hách Đồng Quang, nói không muốn không muốn.

Hơi nóng của anh tràn vào giữa hai ch@n, đầu lưỡi linh hoạt ra vào lên xuống khiến nơi đó ướt nhẹp, Hách Thúy Thúy không phục, “Huhu, anh, anh đừng ở phía dưới.”

Nhưng anh không nghe, càng ra sức thể hiện, cô không chịu được, nhõng nhẽo kêu đau. Lúc này Hách Đồng Quang mới lui lại chút nhìn kỹ.

“Đau thật mà…” Hách Thúy Thúy khóc không ra nước mắt.

Hách Đồng Quang ngăn cô định khép hai chân, nhìn mấy giây, dùng  lòng bàn tay chạm vào, “Là bên trong mở ra…”

“Cái gì?”

Vừa dứt lời, ngón tay thon gầy cứng rắn đâm vào, một đốt, hai đốt…

Lúc đó nước mắt cô cũng đã chuẩn bị xong, kết quả? Ồ? Không đau à?

Dưới sự thấm ướt của chất lỏng tiết ra, ngón tay anh tiến vào không tốn chút sức nào, thậm chí rất thuận lợi tìm được điểm G của cô. Đầu óc như hồ dán của Hách Thúy Thúy cũng phát giác ra được có điều không đúng, “Anh… mẹ nó anh giả vờ say hả?”

Ngón tay anh rút ra, vỗ lên mông cô một cái, “N@ng mông lên chút.”

Hách Đồng Quang lấy áo mưa từ trong tủ đầu giường, Hách Thúy Thúy nhìn muốn lác mắt, “Anh mua khi nào vậy?”

“Ngày hôm qua.”

10 nghìn câu thô tu.c vọt tới cuống học, bị v@t đàn ông của anh tiến vào dội ngược lại.

Mở rộng tốt lắm, anh đẩy vào, chỉ có cảm giác chướng bụng, thậm chí chọc vào đúng chỗ, còn có một chút ít kh0ái cảm.

Lần đó làm từ buổi chiều đến buổi tối, Hách Thúy Thúy mồ hôi chảy ròng ròng, bị anh ôm vào trong ngực nói không ra lời, chỉ có thể ngoan ngoãn tiếp nhận đầu lưỡi anh tiến vào, nuốt xuống từng ngụm nước anh đẩy xuống. Anh hỏi có đau không, Hách Thúy Thúy lắc đầu một cái.

“Ăn cơm tối không? Mẹ đến gõ cửa rồi.”



“Em làm gì thế.”

Hách Thúy Thúy đỡ cơ thể nặng nề bò xuống, “Em đi nhảy lầu đây, anh đừng cản em.”

Hách Đồng Quang cười rõ vui vẻ.

Hách Đồng Quang quả niên hận cô. Cái đồ đáng ghét!!

Sau đó trên bàn ăn,mẹ vô cùng tự nhiên nói với bố tầng hai cần sửa lại một chút, “Bức đường ở giữa cũng không phải tường chắn trọng lực, gõ vào là được.”

Mặt Hách Thúy Thúy như muốn vùi vào bát cơm.

Vừa hết chủ nhật, lập tức lăn lộn trốn ở ký túc xá. Sau đó, bị bố mẹ dẫn đi đăng ký kết hôn, Hách Đồng Quang nói thuê nhà ra ở riêng, để giúp cô học hành.

Kết hôn thật sao?

Thật đáng sợ á á!

Editor: Nghi ngờ ông ý đòi ra ở riêng để tiện bề hành động, chứ làm từ sáng đến trưa đến tối là mẹ phải gõ cửa 3 lần roy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.