Mang theo chút suy đoán và lo lắng, Hách Thúy Thúy, trở thành vợ người ta.
Cùng với tư tưởng “sinh con trị bách bệnh” không có căn cứ khoa học trong văn hóa Trung Hoa, Hách Thúy Thúy “kết hôn rồi chính là người lớn”, tức cô có thể biết được rất nhiều thứ, bao gồm các loại bát quái của người lớn và những bí mật gia đình không giới hạn từ nhà cô đến nhà hàng xóm.
“Con trai nhà dì Trương của con ly hôn rồi, con biết chưa?”
Hách Thúy Thúy đang gặm đùi gà sững người, “Sao ly hôn vậy? Con nhớ vợ anh ấy xinh cực kỳ mà! Mới đầu cũng vì muốn kết hôn với chị ấy mà còn định tuyệt giao với gia đinh, đúng không anh?”
Rầm rầm rộ rộ bỏ nhà theo gái, kết quả đi được nửa đường lại ngồi cùng một chuyến tàu điện ngầm với Hách Đồng Quang, Hách Đồng Quang ngồi trên tàu trực tiếp mật báo cho dì Trương. Sau vụ đó còn nhận được một cái lì xì, rõ ràng lúc đó cô cũng ở đó, mà cô lại không có phần! Chuyện này khiến Hách Thúy Thúy nhớ rất rõ!
Mẹ nói một cách thần bí: “Đứa nhỏ nhà đó không giống bố chút nào.”
Biểu cảm của Hách Thúy Thúy từ dấu hỏi biến thành dấu chấm than, “Aiya… Vậy anh Dương không những bị cắm sừng mà còn phải đổ vỏ ốc?”
Bố cũng thở dài mấy tiếng như cực kỳ đồng cảm với người kia, “Tiểu Dương dạo này tâm trạng không tốt, người gầy sọp cả đi. Hôm kia còn nói với tôi là hối hận rồi, nếu có thể nín nhịn, không đi giám định DNA, thì bây giờ vợ con vẫn ở bên cạnh, gia đình giống như hồi trước.”
“Sao có thể được?” Hách Thúy Thúy thầm nhẩm tính ngày tháng, “Bên nữ sau khi kết hôn ngoại tình? Vì sao vậy?”
Anh Dương vì chị ta mà định bỏ nhà đi, dì Trương cũng đối xử với chị ta rất tốt. Cô còn nhớ tới dịp lễ tết mọi người tụ họp bên nhau nói chuyện, dì Trương với con dâu tốt tới mức như mẹ con ruột vậy.
Nếu là ngày trước mẹ sẽ không kể chuyện này, bây giờ Hách Thúy Thúy tự động choàng lên người vầng sáng “người lớn” nên đương nhiên là được biết rồi.
Thì ra dì Trương trước giờ vẫn không thích người con dâu này, cảm thấy chị ta khiến gia định đảo lộn. Năm đầu tiên, mẹ chồng nàng dâu cứ ba ngày hai trận, anh Dương lại tự giác đi xin lỗi mẹ, lại khuyên vợ đừng cãi nhau với mẹ, nói hai năm nữa sẽ ra ở riêng, như vậy thì không có mâu thuẫn nữa. Con dâu chủ động nhường, mẹ chồng cũng không tiện làm ra chuyện gì quá đáng, cũng không ầm ĩ với nhau nữa, người bên cạnh còn khen gia đình này hòa thuận.
Hách Thúy Thúy vừa nghe vừa “chà chà”, thịt trong tay cũng không còn thơm nữa, Hách Đồng Quang gõ gõ bàn trước mặt cô, “Cơm sắp nguội rồi.”
Hách Thúy Thúy vội vàng ăn hai miếng.
Mẹ cảm thán mỗi quan hệ mẹ chồng nàng dâu khó mà tốt đẹp được, “Cũng may nhà ta không có cái vấn đề đó…”
Mẹ hỏi Hách Thúy Thúy, “Hai đứa sống bên căn hộ đó vẫn ổn chứ? Có vấn đề gì không?”
Hách Đồng Quang nói, “Nhà đó mới sửa sang hai năm, còn rất mới. Vốn chủ nhà định để cho con trai ở, nhưng con họ ra nước ngoài rồi, cho nên mới cho bọn con thuê.”
“Vậy bây giờ hai đứa tự nấu cơm? Hay ăn thế nào?”
Hách Thúy Thúy nói mua trên đường, hoặc là ăn cơm căng tin. Hách Đồng Quang đang học năm tư, chắc chắn cũng mua trên đường, đến công ty ăn.
“Vậy việc nhà tự làm à?”
Cô vợ mới nhận chức ngại ngùng cúi đầu và cơm, Hách Đồng Quang trả lời thuê người đến dọn, hai ngày một lần.
“Ban ngày không ở, cũng không bẩn.”
“Vậy thì tốt. Mẹ vẫn lo hai đứa đột nhiên ra riêng sẽ có xung đột…”
Bố cũng về phe Hách Thúy Thúy, “Anh con lại bắt nạt còn à? Bố giúp con đánh nó.”
Hách Thúy Thúy bèn ra sức kể Hách Đồng Quang đáng ghét thế nào, “Anh ấy về muộn, con ngủ rồi, anh ấy còn ồn ào làm con tỉnh. Sáng con không có tiết không cần phải dậy sớm, anh ấy lại làm con tỉnh mới đi làm! An ấy còn mua khóa khóa ngăn đá tủ lạnh lại. Đáng ghét chết đi được!”
Ờ thì… vấn đề này quả là nghiêm trọng thật…
“Ăn cơm trước đã, ăn xong lại nói.”
Cơm nước xong xuôi, Hách Đồng Quang bị bố xách đi nghe giáo huấn. Hách Thúy Thúy được mẹ cho đồ tốt.
“Đều là lúc trẻ mang, vốn định chia cho con với vợ của Đồng Quang, bây giờ tốt rồi, đều là của con cả! Mẹ sắp xếp rất lâu mới xong đấy.”
Mẹ mở từng cái một giới thiệu cho cô, “Đây là lúc đi du lịch Vân Nam mua, những phỉ thúy Myanmar bây giờ không có chất lượng như này… đây là Lam Bảo, nhỏ một chút, con đem đi nạm vào nhẫn hoặc bông tai cũng rất là đẹp… Mặt dây chuyền nhỏ này là Đồng Quang đeo lúc mới ra đời, giữ lại cho con của hai đứa đeo đi… Cái này thì không có gì đặc biệt, không đáng giá…”
“Mẹ, sao mẹ lắm đồ quý thế?” Thì ra nhà mình lắm tiền vậy?
“Đây đều là những thứ từ hai mươi năm trước, hồi đó không đắt.” Mẹ lại sắp xếp ngăn nắp lại, “Bố con hồi trẻ đi bán đá quý, mẹ đoán ông con dạy ông ấy cách xem. Sau đó kiếm được ít tiền, mới chuyển sang kinh doanh.”
Hách Thúy Thúy cả đời chỉ thích buling buling cực kỳ hâm mộ, ôm không buông tay, “Mẹ! Con thích lắm!”
Hai mẹ con tán gẫu cả tiếng về đá quý, bố tới gõ cửa nói đã muộn mới để hai người trở về.
“Đợi phòng của hai đứa làm xong thì về nhà ở mấy ngày.”
“Không sao, bọn con lái xe về cũng rất nhanh.”
Hách Thúy Thúy được một hòm đá quý của mẹ dỗ dành nên cũng không tính toán nợ cũ, trên đường còn hỏi bố nói gì với Hách Đồng Quang.
Hách Đồng Quang chỉ nhìn cô một cách sâu xa, không nói gì.
Trong lòng Hách Thúy Thúy chột dạ.
“Bố mắng anh à?”
Anh không trả lời, trong xe vô cùng yên tĩnh.
Xong rồi, Hách Đồng Quang bị mắng. Hách Thúy Thúy tự thấy mấy nay mình sống quá sung sướng, quên mất Hách Đồng Quang dã man thế nào.
Làm sao giờ? Trốn thôi!
Vừa về đến nhà cô đã vứt đồ rầm rầm, tháo trang sức, cầm đổ ngủ đi tắm, ý đồ tạo lên một loại ảo giác cô đang rất bận rộn.
Ngày mai là thứ hai, Hách Đồng Quang phải đi làm, chắc chắn anh sẽ không thức quá muộn. Đợi anh tắm xong cô đã ngủ rồi, ngày mai tỉnh dậy thì chính là một ngày mới! Không chừng chuyện cứ thế mà qua…
Cô nghĩ thì hay lắm, chỉ đáng tiếc dừng lại ở đoạn đường nhà tắm.
Bọt xà phòng trên người Hách Thúy Thúy còn chưa tắm sạch, anh đã chen vào.
Hách Thúy Thúy có thể nhận ra Hách Đồng Quang rất cố chấp với chuyện này, ngoài việc đàn ông là động vật sống bằng nửa th@n dưới, khả năng, có lẽ, cũng bởi vì cô có chút mị lực?
Tuy vóc người cô không có thon thả gầy gò như những cô gái khác, nhưng Hách Đồng Quang nói anh thích người có da có thịt một chút, sờ rất thích.
Nhưng cánh tay có thịt cũng chịu không nổi cửa kính mà.
Cửa kính bị hơi nước bốc lên vừa cứng vừa trơn, cấn cấn làm cánh tay cô rất đau, hơn nữa không nắm được, cảm giác sắp bị anh đụng bay rồi.
“Anh ơi chúng ta chuyển địa điểm có được không? Chỗ này khó chịu quá.” Cửa kính bị đập vào binh binh, “Cửa sắp bị đụng hỏng rồi…”
Hách Đồng Quang càng ép chặt cô về phía trước, “Anh đang khiến em thoái mái mà.”
B@u ngực bị ép thành vòng tròn, đ@u ngực đã cứng lên cạ vào cửa kính hơi đau đau. Nhất là cơ thể cô bị trượt lên trượt xuống trong phạm vi nhỏ, càng đau huhuhu…
Anh trước giờ đâu có bắt nạt cô như vậy, Hách Thúy Thúy rấm rức khóc, “Bố mẹ bảo anh chăm sóc em, chứ không bảo anh bắt nạt em hu hu hu…”
Mới về từ chỗ bố mẹ đã bắt nạt cô, cái đồ đáng ghét!
Mặt cô không biết do tức giật hay do hơi nóng bốc lên mà đỏ phừng phừng, môi cắn cắn trong mắt còn chảy ra hai giọt nước.
Hách Đồng Quang ép lên lưng cô, chầm chậm cử động, bàn tay bị khóa giữa hông cô và cửa kính di chuyển xuống rốn, bụng dưới, nơi riêng tư, “Em còn đi mách nẻo mà, em đi nói anh bắt nạt em? Bắt nạt như này?”
Bàn tay hơi thô ráp sờ tới nụ hoa, sau đó trượt tới nơi hai người họ kết hợp, nhẹ nhàng nắn b0"p.
Bụng cô căng lên, nơi riêng tư bắt đầu cắn lấy anh, tiếng rấm rức cũng trở thành tiếng r3n rỉ mềm mại. Anh cắn môi cô một cái, “Ai bắt nạt hả?”
Bàn tay ướt nhẹp lại bắt được con thỏ trước ngực cô, “Kết hôn tháng đầu tiên đã muốn di dời tài sản có phải không?”
Vốn cơ thể con thỏ nhỏ là một khối ngọc hồ lô rất tốt, đột nhiên cô nảy ra một suy nghĩ bất chợt để nhà thiết kế thêm cho nó một đôi tai thỏ bằng bạch kim, rồi kết hợp thêm hoa văn, làm một con thỏ ngồi bên cửa sổ, thành phẩm sẽ rất đẹp, giá trị cũng rất đẹp.
Khi đó, dưới sự chứng kiến của bố mẹ cô tiếp nhận hòm kho báu của Hách Đồng Quang, tiền trong túi nhiều đến phát hoảng, lại bị những thứ châu báu lấp lánh kia làm mờ mắt, gặp cái nào cũng yêu, yêu cái nào là mua cái đó…
Tự biết gâp ra đại họa Hách Thúy Thúy mau chóng xin lỗi nhận sai với Hách Đồng Quang, Hách Đồng Quang nhẹ nhàng nói, em muốn di dời tài sản à? Đồ trang sức làm thành đồ riêng, lúc ly hôn có thể không sợ bị chia đôi, dọa Hách Thúy Thúy sợ đến mức phải thề thốt, đảm bảo không có suy nghĩ chệch đường ray.
Sau đó anh cũng không yêu cầu cô trả lại đồ hay là sang tay, nhưng dẫn đến việc cô cứ ở trước mặt anh là chột dạ vô cùng.
(Editor: Đoạn này tác giả viết như bị sảng vậy)
Chuyện xưa nhắc lại, chút kiêu ngạo còn sót lại của Hách Thúy Thúy cũng tắt. Cô hôn cằm và môi anh, “Hu hu anh à, em sai rồi, sau này em sẽ không mách nẻo…”
Cô rất thức thời, nhưng lần này Hách Đồng Quang không có bị cô lừa gạt, mặt lạnh tanh kéo cô đến dưới vòi hoa sen tắm sạch.
Ngay lúc Hách Thúy Thúy nghĩ mình tránh được một kiếp, liền bị người nào đó mang khăn tắm nhấc lên trên bồn rửa mặt.
“Anh em biết sai rồi!” Hách Thúy Thúy vừa giả vờ khóc vừa duỗi tay sờ vai anh, bàn chân trắng mịn sượt qua eo anh, lại giẫm giẫm cơ bụng, miệng dẻo như mật, “Cơ bụng của anh ui ui!”
Nét mặt lạnh tanh của Hách Đồng Quang cuối cùng cũng hơi giãn ra, bắt lấy bàn chân cô bắt đầu trượt lên trượt xuống, vừa ngứa vừa tê, ngón chân cuộn tròn lại.
“Bi3n thái…” Cô chẳng còn sức, chỉ biết yếu đuối mắng anh, chân còn có tác dụng này à?
Hách Thúy Thúy nhiều thịt, lòng bàn chân cũng mập mập, vừa mềm vừa trơn, Hách Đồng Quang không nhịn được thở hổn hển, Hách Thúy Thúy nghe thấy lập tức làm yêu, “Anh, ôm em…”
Hách Đồng Quang cố ý giả bộ không nghe thấy, cô bèn giơ tay ôm vai anh, “Thúy Thúy sắp ngã rồi…”
Hách Đồng Quang tùy ý để cô nghiêng ngả ngã sang bên cạnh, đợi cô dùng chân làm anh bắn xong mới để ý đến cô. Lúc này Hách Thúy Thúy đã sụp đổ kêu gào, “Em sắp ngã chổng vó rồi! Anh còn không đỡ em! Anh quá đáng!”
Anh đỡ cô bị trở tay đánh bộp bộp, “Bi3n thái! Anh nhìn chân em đi! Dính hết rồi! Thật buồn nôn!”
Đổi hướng ngồi trên bồn rửa mặt, hai chân cho vào bồn bắt đầu cọ rửa, còn gào lên, “Rửa không sạch! Vẫn có mùi! Người khác sẽ ngửi thấy huhu…”
Hách Đồng Quang xụ mặt dọa cô, “Còn khóc nữa anh sẽ bôi hết lên người em.”
Cô mếu máo không dám khóc, chỉ nhỏ giọng thầm thì, “Anh không sợ tẫn tinh mà chết à…”
“Còn nói!”
“Không nói!” Hách Thúy Thúy lớn tiếng nói.
Xử lý ổn thỏa cho cô rồi ném cô lên giường, Hách Thúy Thúy lập tức dùng chăn quấn lấy người mình. Hách Đồng Quang tắt đèn xong hỏi cô, “Lúc anh đi em đang ngủ, lúc anh về em cũng đang ngủ. Anh cưới mỹ nhân ngủ, hay là em không ý thức được em đã có chồng rồi hả?”
Hách Thúy Thúy quanh co hai câu, “Vậy buổi tối em sẽ chờ anh, sáng sớm anh không được gọi em.”
“Nếu anh tăng ca thì sao?”
Hách Thúy Thúy bị người nào đó ôm lấy, “Tăng ca cũng đợi…”
“Ngoan quá.” Hách Đồng Quang hôn cô một cái, “Em có thể hỏi trước anh mấy giờ anh về, nếu như quá muộn anh sẽ bảo em ngủ trước.”
“Vâng… “
“Vậy chồng có xã giao bên ngoài thì sao?”
Đầu Hách Thúy Thúy bắt đầu mơ màng, bị thúc giục nhiều lần, mới nói ngắt quãng, “Phải giục chồng về nhà huhuhu…”