Hồng Ma Bảo

Chương 9: Mưu toan bất thành lại lụy thân



Giữa cảnh tranh tối tranh sáng của một thạch động mà Sầm Phong vừa bị lão tăng Thiên Long tự đưa vào. Sầm Phong rùng mình khi chạm phải đôi thần quang sáng lạnh của lão tăng, lúc lão tăng lên tiếng :

- Ngươi đoán xem sẽ nhận kết cục gì nếu ngay lúc này bần tăng hỏi ngươi về tội đã gây ra?

Sầm Phong không hề nghĩ đôi mắt người có thể tự chiếu sáng đến thế. Vì vậy, Sầm Phong cúi đầu, lẩn tránh ánh mắt lão tăng :

- Lão hòa thượng muốn ám chỉ cái chết của lệnh đồ hai người?

Tuy không còn nhìn thấy đôi mắt kinh khiếp của lão tăng nhưng Sầm Phong vẫn rùng mình khi nghe tiếng lão tăng cười lạnh :

- Hay ngươi vẫn phủ nhận chúng không chết vì ngươi?

Sầm Phong đã lâm vào tình thế tuyệt vọng :

- Chính Bích Linh tiểu xà làm họ chết. Họ tự chuốc họa vì quyết định chạm vào người tiểu bối.

Bỗng vang lên tiếng lão tăng cười hài lòng :

- Vậy là đã thừa nhận ngươi chính là Sầm Phong?

Sầm Phong kinh nghi ngước mắt nhìn lên :

- Mọi chân tướng đều bị lão hòa thượng vạch rõ tường tận, tiểu bối không nhận mà được sao?

Đúng là lão tăng đang cười hài lòng, có lẽ vì thế đôi mắt lão tăng đã phần nào giảm đi những ánh nhìn kinh khiếp, chủ yếu chỉ để uy hiếp Sầm Phong.

Lão tăng đang gật gù :

- Ngươi thừa nhận như thế là tốt. Âu cũng là cách để tự giúp ngươi giữ lại tấm thân hữu dụng sau này.

Sự thay đổi thái độ của lão tăng làm Sầm Phong kinh ngạc :

- Là ý gì?

Lão hất hàm, bảo Sầm Phong ngồi xuống. Sau đó lão cũng ngồi :

- Bần tăng đã nhận ra ngươi có tâm tính dù thuần hậu nhưng linh hoạt. Nếu được đào luyện đến nơi đến chốn, thân thủ ngươi sau quyết phải hơn chứ không thể nào kém so với hai đệ tử vô dụng của bần tăng đã vong mạng. Ngươi hiểu ý bần tăng chứ?

Sầm Phong ngơ ngác :

- Lão hòa thượng muốn nói sẽ thu nhận tiểu bối làm đệ tử, thay vì lấy mạng để báo thù?

Lão tăng cười nhẹ :

- Chúng không chỉ vô dụng, trái lại đã càng lúc càng tỏ ra quá lộng hành, khiến bần tăng bị nhiều tai tiếng không tốt, ảnh hưởng đến uy danh bổn tự. Chúng chết rồi, mọi việc kể như bỏ qua nếu ngươi thuận tình làm đệ tử bần tăng thay vào chỗ chúng.

Lời của lão tăng như có chỗ mâu thuẫn, khiến Sầm Phong buột miệng hỏi :

- Thiên Long tự thật ra đang có uy danh như thế nào với võ lâm?

Lão tăng nhún vai :

- Ngươi muốn hỏi, mọi người nhìn nhận bổn tự Thiên Long như thế nào ư? Quả là một câu hỏi không dễ đáp. Vì đã đem thân vào chốn giang hồ ai lại không có bằng hữu, không có kẻ thù? Do đó, cần phải xét kỹ, những nhìn nhận về bổn tự được xuất phát từ ai? Từ bằng hữu hay từ thù nhân? Và dĩ nhiên sẽ có hai cách nhìn hoàn toàn trái ngược nhau. Ngươi rõ chứ?

Sầm Phong nửa gật đầu nửa lắc đầu :

- Lời của lão hòa thượng nói tuy không sai nhưng điều tiểu bối muốn biết chính là uy danh về bản lãnh võ học của Thiên Long tự.

Lão tăng phì cười :

- Ngươi định nói chỉ sẽ bái sư nếu tin chắc sở học của bổn tự thừa đủ để đào luyện ngươi có một thân thủ hơn người?

Sầm Phong quả quyết gật đầu :

- Tiểu bối đang mang nặng gia thù. Và Xuyên Vân lệnh cũng có thể chính là thù nhân. Do đó, nếu cảm thấy không thể toại ý, tiểu bối quyết không hồ đồ bái sư.

Lão tăng khen :

- Có chí khí! Và hạng người như ngươi thật đáng để bần tăng dốc túi truyền thụ toàn bộ y bát, có thể sẽ đạt mức tựu thành vượt cả bần tăng.

Sầm Phong hoang mang :

- Đệ tử có thể đạt mức võ công cao minh hơn chính sư phụ được sao?

Lão tăng chợt nghiêm mặt :

- Điều đó thoạt nghe ắt ngươi nghĩ vô lý, khó tin, đúng không? Nhưng sự thật lại đúng như vậy. Vì mức tựu thành của mỗi người chỉ một phần là dựa vào thời gian khổ luyện nhiều hoặc ít. Về điều này hiển nhiên không bao giờ có chuyện đệ tử cao minh hơn sư phụ. Nhưng sẽ có nếu nói về phương diện khác. Đó là tư chất bẩm sinh, thông tuệ hoặc kém thông tuệ, là phúc phận được cao xanh và phật tổ ban cho nhiều hoặc ít, và tùy theo mức độ lĩnh hội của mỗi người, dù sư phụ hay đệ tử, về cùng một công phu, tâm pháp hay một khẩu quyết, sẽ quyết định mức tựu thành cao minh hoặc kém cao minh. Ngươi thông suốt chưa?

Sầm Phong vỡ lẽ :

- Vậy tiểu bối sẽ làm gì để được lão hòa thượng thu nhận, truyền thụ y bát?

Lão tăng lắc đầu, đồng thời đáp thật chậm :

- Hoàn toàn vô điều kiện. Hoặc nói đúng hơn, bần tăng chỉ cần nghe ngươi hứa một điều, là mãi mãi trung thành, tận tâm tận lực vì sự tồn vong vinh nhục của bổn tự Thiên Long.

Sầm Phong đáp ứng ngay :

- Đã chịu ân thu nhận và tài bồi, dĩ nhiên đó là điều tiên quyết đệ tử tuân giữ. Nhưng...

Lão tăng thoáng động dung :

- Sao? Ngươi có gì khác muốn đề xuất ư?

Sầm Phong cười gượng :

- Đệ tử chỉ muốn hỏi minh bạch một điều. Là đệ tử có phải xuất gia quy y chăng?

Lão tăng tỏ ra là người rất độ lượng :

- Phật chỉ độ người hữu duyên. Ngươi chưa thể xuất gia cho dù muốn một khi huệ căn của ngươi mãi mãi chưa được phật pháp thấm nhuần. Nếu bần tăng miễn cưỡng ngươi thì có khác nào đào luyện một kẻ không hề có phật tâm? Không có chuyện đó đâu.

Sầm Phong rất mừng, lập tức chuyển từ vị thế ngồi sang tư thế quỳ :

- Đệ tử nguyện sẵn lòng bái sư. Lão hòa thượng xin bày tỏ pháp danh và chấp thuận cho đệ tử hành lễ.

Lão tăng cười hài lòng, nhưng lại bảo :

- Trụ trì của bổn tự luôn có pháp danh khởi đầu bằng chữ Thiên. Lúc đến lượt bần tăng được tiên sư phó giao trọng trách, cũng đã ban cho bần tăng pháp danh là Thiên Khởi. Riêng việc hành lễ, có lẽ ngươi đành chờ cho đến khi quay về Thiên Long tự, sẽ có nghi tiết xứng đáng hơn. Nhưng kể từ lúc này ngươi có thể gọi ta là sư phụ. Đồng thời việc truyền thụ y bát cũng được bắt đầu từ ngay lúc này.

Sầm Phong ngẩn người mất một lúc, sau đó mới dám phục người hành lễ gọi là đáp tạ :

- Sư phụ thật rộng lượng. Đệ tử Sầm Phong chỉ còn biết cúi đầu tuân lệnh.

Lão tăng không khách khí, thản nhiên nhận một lễ của Sầm Phong, sau đó chợt hắng giọng bảo :

- Hiện ta và ngươi đang ở ngay núi Thiên Hậu, không cách xa Hồng Ma bảo bao nhiêu. Vì thế, do đang có rất nhiều võ lâm cao thủ tiềm phục khắp nơi nên trước mắt, ta chỉ có thể truyền thụ cho ngươi một pho bộ pháp, gọi là Thiên Long Mê Tung Bộ, tạm để đối phó nếu bất ngờ lâm địch. Chờ khi về đến bổn tự, do đã an toàn, ta sẽ tuần tự chỉ điểm toàn bộ võ công.

Nghe nhắc đến Hồng Ma bảo, Sầm Phong không hiểu sao bỗng có cảm giác bất an, vì thế không hề biết Thiên Khởi sư phụ đã đứng lên từ lúc nào, cũng không rõ lão đứng lên để làm gì. Và Sầm Phong chỉ mơ hồ hiểu khi phát hiện sư phụ Thiên Khởi bắt đầu di chuyển, thoạt tiên chậm, sau nhanh dần, nhưng thủy chung chỉ di chuyển quanh đi quẩn lại trong một phạm vi nhỏ hẹp và được lập đi lập lại nhiều lần.

Lúc đã di chuyển một số lần tạm cho là đủ, lão tăng Thiên Khởi dừng lại và hỏi Sầm Phong :

- Với những khẩu quyết ta vừa truyền thụ, ngươi cũng đã nhìn ta thi triển Mê Tung Bộ Thiên Long, liệu ngươi lĩnh hội được bao nhiêu phần?

Đến bấy giờ Sầm Phong mới nhận thức do bản thân đã có một lúc bất an nên bỏ qua cơ hội được nghe sư phụ Thiên Khởi trao truyền khẩu quyết Thiên Long Mê Tung Bộ.

Hỏi lại thì sợ bị sư phụ mắng, vì thế, Sầm Phong cứ gật đầu bừa :

- Đệ tử có lẽ chỉ lĩnh hội được đôi ba phần. Mong sư phụ chỉ giáo thêm.

Ngỡ nói thế sẽ được sư phụ Thiên Khởi truyền thụ lại, ít nào cũng lập lại khẩu quyết Mê Thiên Bộ Thiên Long cho nghe, nào ngờ Sầm Phong chỉ được nghe sư phụ Thiên Khởi cất tiếng khen :

- Ngươi lĩnh hội được ngần ấy quả là có tư chất hơn hẳn những đệ tử ta đã thu nhận. Giờ thì thế này, ngươi đừng bỏ phí thời gian, hãy ở lại đây và bắt đầu khởi luyện ngay. Ta định tâm bước ra ngoài thám thính. Nếu bọn sứ giả Xuyên Vân lệnh đủ bản lãnh tiến vào Hồng Ma bảo, sau đó quay trở ra an toàn, ta sẽ thừa cơ chiếm đoạt một vài bí kỹ, giúp sở học bổn tự đạt nhiều thành tựu cao minh hơn. Ngươi cứ như thế, ở lại đây chờ ta.

Sợ sư phụ Thiên Khởi bỏ đi ngay, Sầm Phong vội kêu :

- Sư phụ xin chậm bước, và cũng đừng lo sẽ có người tiến vào Hồng Ma bảo trước chúng ta.

Thiên Khởi lão tăng kinh ngạc quay lại :

- Ngươi bảo ta không cần lo là có ý gì? Thế chẳng phải bọn sứ giả Xuyên Vân lệnh từng bắt giữ ngươi, đồng thới bí đồ Hồng Ma bảo dù thoạt tiên là của ngươi nhưng sau đó làm gì không lọt vào tay bọn chúng?

Sầm Phong nhẹ lắc đầu :

- Bí đồ Hồng Ma bảo vẫn do duy nhất đệ tử giữ không một ai, kể cả Lệnh chủ Xuyên Vân lệnh biết hoặc nhìn thấy bí đồ.

Lão tăng Thiên Khởi tỏ ra không tin :

- Ngươi đã ở trong tay chúng một thời gian, ta không tin chúng có thiện ý, vẫn để ngươi cất giữ bí đồ trong người.

Sầm Phong quyết làm cho sư phụ Thiên Khởi ngạc nhiên nhiều hơn :

- Bí đồ thật đã bị đệ tử hủy bỏ. Có còn lại chăng chỉ là những gì được đệ tử khắc ghi vào chính tâm khảm. Đó là nơi chẳng thể sợ ai cướp mất bí đồ của đệ tử.

Lão tăng Thiên Khởi ngẩn người, sau đó cười thú vị :

- Ngươi đã hủy bỏ bí đồ. Nhưng trước đó vẫn kịp ghi nhớ toàn bộ vào tâm khảm. Cách này của ngươi thật cao minh, dĩ nhiên không sợ bất kỳ ai chiếm đoạt. Khá đấy, khá thật đấy!

Sầm Phong cũng cười vui với sư phụ Thiên Khởi :

- Đệ tử còn có ý này, là sẽ cùng sư phụ mạo hiểm tiến vào Hồng Ma bảo một phen?

Lão tăng Thiên Khởi lại ngẩn người một lần nữa, cuối cùng chỉ biết thở dài và lắc đầu :

- Có bí đồ dĩ nhiên khi tiến vào Hồng Ma bảo sẽ an toàn hơn. Nhưng không phải không còn nguy hiểm, vì nào ai dám đoan chắc đó là bí đồ thật hay giả? Ta nghĩ, thà một mình ta mạo hiểm, vạn nhất có lâm nguy ta vẫn dễ xoay sở hơn so với việc có thêm người cùng đi. Huống hồ ngươi không biết võ công, chỉ vừa mới được ta thu nhận. Nhỡ ngươi có mệnh hệ gì, ta dù hối cũng quá muộn. Thôi thì cứ chờ ngươi khi nào luyện hết võ công, ta và ngươi khi đó hãy toan tính chuyện mạo hiểm.

Sầm Phong thở dài :

- Chờ như vậy thì lâu quá. Vì biết đến khi nào đệ tử mới luyện hết sở học của sư phụ?

Lão tăng Thiên Khởi cũng thở dài :

- Ngươi dù thông tuệ thế mấy kể cũng mất đến vài năm mới mong luyện xong, thậm chí có đến mười năm cũng không chừng. Ngươi đủ nhẫn nại chứ?

Sầm Phong lắc đầu :

- Hay là sư phụ cứ để đệ tử cùng vào? Dẫu mất mạng đệ tử cũng thỏa nguyện.

Lão tăng Thiên Khởi không những không tán thành, trái lại còn khuyên bảo :

- Ngươi còn mối gia thù cần báo phục. Sẽ là bất hiếu nếu ngươi không biết trân trọng giữ gìn sinh mạng.

Lời của sư phụ Thiên Khởi khiến Sầm Phong cảm kích :

- Đa tạ sư phụ giáo huấn nhắc nhở. Thôi thì sư phụ cứ vững tâm một mình tiến vào Hồng Ma bảo. Vì uy danh bổn tự, cũng là để giúp đệ tử sau này mau có đủ bản lãnh báo thù, đệ tử nguyện ý nói lại những gì đã ghi nhớ về bí đồ Hồng Ma bảo với sư phụ.

Lão tăng Thiên Khởi tỏ vẻ lo ngại :

- Ta có thể mất mạng, ngươi không nghĩ đến chuyện đó sao?

Sầm Phong cười tự tin :

- Bí đồ này chắc chắn là thật. Vì kể cả Vạn Xà giáo cũng manh tâm chiếm đoạt. Chỉ cần sư phụ đừng để ai khác phát giác và cũng tiến vào, đệ tử tin sư phụ đủ bản lãnh vượt qua.

Lão tăng Thiên Khởi càng thêm lo :

- Nếu ta có mệnh hệ gì, Thiên Long tự e chẳng còn ai chấp chưởng. Ta có thể tin tưởng, giao phó cho ngươi một vài bí ẩn của bổn tự?

Sầm Phong nhất nhất tuân lệnh :

- Nếu sư phụ có gì cần sai khiến, đệ tử nguyện tận tâm tận lực gánh vác.

Lão tăng Thiên Khởi bỗng thở ra :

- Cũng có thể giữa ta và ngươi có duyên số. Được rồi, trong tịnh phòng của ta, tại Thiên Long tự, có một mật thất. Nếu vạn nhất ta một đi không trở lại, đây là cách khai thông và tiến vào mật thất, ngươi cứ thế này điềm chỉ cho Tuệ Không, tuy là tam đệ tử, nhưng lại hiện có bối phận cao nhất sau khi hai đệ tử đầu đã mất mạng vì Bích Linh tiểu xà. Ngươi hãy chú tâm lắng nghe.

Lão tăng Thiên Khởi cố tình hạ thấp giọng lúc điềm chỉ cách thức tiến vào mật thất cho Sầm Phong nghe. Tương tự, Sầm Phong cũng hạ thấp giọng như thế, tường tận thuật lại mọi ghi chép trên bí đồ Hồng Ma bảo đã ghi nhớ kỹ, nói cho sư phụ Thiên Khởi nghe.

Càng nghe, hai mắt của lão tăng Thiên Khởi càng sáng quắc. Cuối cùng lão cười mãn nguyện :

- Nếu những gì ngươi ghi nhớ đều đúng, thú thật, nhân vật nào bố trí và sắp đặt toàn bộ những cơ quan mai phục này thật đáng để ta khâm phục. Quả là cách bố trí hoàn hảo, thảo nào suốt trăm năm qua chưa hề có ai tiến vào Hồng Ma bảo nhưng sau đó có cơ hội thoát ra. Thật đáng phục, đáng phục. Ha ha...

Lão tăng Thiên Khởi cười quá lớn, khiến Sầm Phong cứ nơm nớp lo sợ chính sư phụ gây kinh động, tạo nhiều bất lợi nếu có kẻ phát giác và xuất hiện. Sầm Phong lên tiếng nhắc nhở :

- Sư phụ không ngại sẽ gây kinh động cho những ai hiếu kỳ sao?

Nhưng sư phụ Thiên Khởi của Sầm Phong vẫn cứ cười :

- Ngươi chớ quá lo. Vì đã có ta ở đây, còn kẻ nào to gan dám héo lánh tìm đến? Và kẻ đó nếu đến chỉ để nạp mạng mà thôi. Ha ha...

Bỗng có chuỗi thanh âm trầm trầm vang đến :

- Có thật như thế không, Thiên Khởi lão phật huynh? Không lẽ kể cả đệ đích thân tìm đến, lão phật huynh vẫn đối phó, chẳng đếm xỉa gì tình bằng hữu thâm giao hàng mấy mươi năm giữa Thiên Long tự và Vọng Các Quỷ Lâu?

Thanh âm đó làm lão tăng Thiên Khởi tái mặt, chợt chộp vào Sầm Phong :

- Hãy theo ta chạy mau. Kẻo ngươi không sao kháng cự nổi Mê Tâm Khúc của lão Quỷ Lâu.

Nhưng chủ nhân của chuỗi thanh âm trầm trầm xuất hiện sớn hơn dự liệu của lão tăng Thiên Khởi :

- Mê Tâm Khúc của đệ dù sao vẫn không lợi hại bằng thần mưu diệu kế của lão phật huynh. Và nếu lão phật huynh đang có mưu đồ sát nhân diệt khẩu, chỉ để độc chiếm Hồng Ma bảo bí đồ, chẳng hóa ra lão phật huynh xem thường đệ đến thế sao? Đành cung thỉnh lão Phật huynh nghe qua một đoạn Loạn Thần Khúc đệ chưa từng vận dụng bao giờ. Ha ha...

Chuỗi cười vang dội cứ thế kéo dài nhưng không hề đơn điệu. Trái lại đã lên bỗng xuống trầm khiến ai thoạt nghe cũng không sao ngờ trên đời này lại có người sử dụng tiếng cười một cách linh hoạt và ảo diệu đến thế.

Sầm Phong vì vậy cứ ngây ngất nghe. Trái lại, lão tăng Thiên Khởi thoạt nghe liền nhăn mặt, sau đó thì gầm vang, như muốn dùng tiếng gầm để ngăn chặn, không cho chuỗi cười có thêm cơ hội xuống trầm lên bổng như lúc mới bắt đầu.

Tiếng gầm vang quá gần, hóa thành mũi dùi vô hình vô ảnh xuyên thấu qua tai Sầm Phong, làm tâm trí Sầm Phong bị buốt giá, đến mất hết tri giác, đành ngã lăn ra ngất lịm.

* * * * *

Có người lay Sầm Phong dậy :

- Ngươi đã qua cơn nguy rồi, tỉnh lại thôi. Đừng giả vờ hôn mê, không xong với ta đâu.

Sầm Phong tỉnh lại. Xung quanh dù tối đen nhưng Sầm Phong không cần tận mắt nhìn cũng đoán biết nhân vật nào vừa lên tiếng. Sầm Phong ngao ngán ngồi dậy :

- Tôn giá là Vọng Các Quỷ Lâu vừa có cơ hội cho tiểu oa nhi này biết thế nào là Loạn Thần Khúc?

Nhân vật đó như đang có vị trí rất gần Sầm Phong, do tiếng đáp vang lên dù nhỏ nhưng thật rõ :

- Ngươi đừng nghĩ chính Loạn Thần Khúc của ta gây bấn loạn và khiến ngươi hôn mê. Trái lại, nếu ta không kịp thi triển, không lẽ ngươi nghĩ lão Thiên Khởi vì thật lòng xem ngươi là đệ tử nên hoàn toàn không có ý gây bất lợi cho ngươi?

Sầm Phong đã thất bại khi cố công tìm, mong nhìn cho rõ nhân diện của nhân vật được gọi là Vọng Các Quỷ Lâu, đành cười lạt :

- Ý tôn giá bảo đã có công cứu mạng tiểu oa nhi dễ bị lừa gạt này?

Có tiếng hừ lạnh :

- Ngươi không tin lão Thiên Khởi có ý hại mạng ngươi? Vậy ngươi có biết câu chuyện về mật thất không hề có, chính tai ta đã nghe lão Thiên Khởi đã nói rất nhiều lần chăng? Ngươi quả nhiên là một tiểu oa nhi dễ bị lừa gạt thật đấy.

Sầm Phong hoài nghi :

- Tôn giá có thể minh chứng cho lời nói ấy?

Nhân vật đó hậm hực đáp :

- Dễ thôi. Vì ta thừa biết lão Thiên Khởi đã căn dặn ngươi thế nào về cách thức để tiến vào mật thất tưởng tượng đó. Nghe đây.

Sầm Phong càng nghe càng tự thừa nhận đã bị lão tăng Thiên Khởi dối gạt. Vì thế, Sầm Phong cũng hậm hực bảo :

- Tiểu oa nhi này vừa được tôn giá cứu mạng, liệu phải đền đáp thế nào đây? Hử?

Giọng kia lạnh lùng đáp lại :

- Ta muốn tiến vào Hồng Ma bảo, đổi lại, nếu ngươi thật tâm giúp, ta hứa, không những sẽ tha mạng cho ngươi mà còn tìm cách vì ngươi, hại lão Thiên Khởi một phen.

Thế nào?

Sầm Phong chợt có chủ ý riêng :

- Lão ấy đâu?

Nhân vật nọ đáp :

- Dĩ nhiên đã thoát. Vì giữa ta và lão Thiên Khởi, thủy chung vẫn chưa ai thắng được ai.

Sầm Phong lại hỏi :

- Sao tôn giá không bám theo lão để cùng vào Hồng Ma bảo?

Lão Quỷ Lâu hậm hực đáp :

- Lão có bí đồ, ta thì chưa. Nếu bám theo, liệu ta thoát khỏi đủ mọi thủ đoạn của lão chăng?

Sầm Phong cười lạt và tin rằng lão Quỷ Lâu vì là cao thủ nên bóng đêm dù dày đặc vẫn không ngăn lão nhìn thấy chàng :

- Tôn giá muốn tiểu oa nhi này tiết lộ mọi chi tiết của bí đồ để tiến vào Hồng Ma bảo?

Lão Quỷ Lâu lên giọng, chứng tỏ không chỉ thấy mà còn đoán hiểu Sầm Phong muốn gì qua nụ cười lạt :

- Dường như ngươi sắp có đề xuất, gọi là trao đổi việc hé lộ bí đồ?

Sầm Phong gật đầu :

- Tiểu bối không cần lời hứa tha mạng. Vì lúc này, chẳng còn lời hứa nào đáng tin. Cũng không cần tôn giá hứa lời hãm hại lão ngụy tăng Thiên Khởi. Vì đó là điều tiểu bối chỉ muốn được đích thân thực hiện.

Lão Quỷ Lâu hỏi :

- Vậy ngươi có yêu sách gì?

Sầm Phong đáp :

- Võ công?

Lão Quỷ Lâu vội hỏi :

- Võ công? Ngươi muốn nói toàn bộ võ công của ta?

Sầm Phong lại cười lạt :

- Tiểu bối quá tham lam, phải không? Và tôn giá cảm thấy tiếc rẻ? Nhưng đề xuất đó có thấm gì so với thật nhiều tuyệt kỹ võ học tôn giá sẽ đắc thủ nếu vào được Hồng Ma bảo?

Lão Quỷ Lâu nói :

- Nhưng ta không thể chậm trễ. Vì tính đến lúc này ắt lão Thiên Khởi đã bắt đầu tiến vào Hồng Ma bảo rồi. Để truyền thụ hết võ công cho ngươi, ta không tiếc gì ngoài tiếc thời gian.

Sầm Phong chợt hỏi :

- Toàn bộ khẩu quyết võ học của tôn giá nếu đọc qua một hai lượt liệu mất bao nhiêu thời gian?

Lão Quỷ Lâu đáp :

- Ta chỉ cần đọc qua, ngươi nghe xong sẽ ghi nhớ được ngay?

Sầm Phong bĩu môi :

- Tiểu bối không quá thông tuệ đến mức tuyệt đỉnh như thế đâu. Nhưng nếu được nghe tôn giá đọc, phải đọc hai lượt đấy, có như thế mới biết tôn giá đọc đúng hay chỉ bịa ra những khẩu quyết vô dụng, tiểu bối sẽ chọn phần nào cảm thấy thích thú và lập tâm ghi nhớ thật kỹ. Cách làm này nào phải là quá đáng, đúng không?

Giọng kia dụ dự :

- Ngươi đã trù tính tất cả? Từ lúc nào? Hay chỉ mới nảy ra và cứ thế đề xuất với ta?

Sầm Phong ngơ ngác :

- Tôn giá đang lo ngại điều gì?

Quỷ Lâu thở dài :

- Lão Thiên Khởi quỷ kế đa đoan. Ta lo ngại, không biết đây là định ý của riêng ngươi hay kỳ thực đã do lão Thiên Khởi có chủ ý từ trước và cùng ngươi lập mưu để chiếm đoạt võ học của ta.

Sầm Phong vỡ lẽ :

- Bảo lập mưu có nghĩa là tôn giá tin chuyện lão ngụy tăng Thiên Khởi toan lấy mạng tiểu bối chỉ là kế khổ nhục?

Giọng của Quỷ Lâu tự tin dần :

- Ta không biết nữa. Vì thật ra, lúc ngươi còn hôn mê ta đã tự kiểm chứng và tin rằng ngươi thật sự không có võ công. Đồng thời việc lão Thiên Khởi toan lấy mang ngươi là điều ta tậm mắt mục kích. Nếu là khổ nhục kế thì ta chỉ có thể kết luận ngươi là một tiểu oa nhi phải có thật nhiều đởm lược mới dám mạo hiểm đến thế, có thể bảo là chắc chắn đã mất mạng nếu như không được ta kịp thời giải nguy, một tiểu oa nhi như ngươi liệu có nhiều đởm lược như thế được sao?

Sầm Phong cười buồn :

- Những nhân vật cao thủ võ lâm như tôn giá lúc nào cũng đa nghi, luôn quá cẩn thận đến thế sao?

Quỷ Lâu nghiêm giọng nói :

- Lòng người khó lường và cùng là cao thủ thì phải càng nhiều mưu mô thủ đoạn. Ngươi chắc chắn sẽ mất mạng chỉ sau một sát na lơ là, mất cảnh giác. Muốn tồn tại và nhất là muốn trở nên thiên hạ đệ nhất cao thủ, ngươi ngoài võ học cao minh cần có thêm tính đa nghi cẩn trọng, được nhẫn tâm và độc ác nữa càng tốt.

Sầm Phong rùng mình :

- Vô độc bất trượng phu?

Quỷ Lâu lạnh lùng đáp :

- Đúng! Thà ta phụ người hơn bị người phụ ta.

Đã có nhiều thay đổi trong nội tâm Sầm Phong :

- Chính vì thế lão ngụy tăng Thiên Khởi quyết giết tại hạ để chỉ một mình độc chiếm bí đồ, dĩ nhiên sau đó cũng là độc chiếm mọi tuyệt kỹ có trong Hồng Ma bảo?

Quỷ Lâu đã nhận ra sự thay đổi của Sầm Phong, biểu hiện rõ nhất là cách xưng hô vừa rồi của Sầm Phong đã thay đổi :

- Ngươi rất oán hận lão Thiên Khởi?

Sầm Phong gượng cười :

- Oán hận và muốn báo hận, khoảng cách giữa hai điều này dường như không thể cứ muốn là dễ dàng vượt qua.

Giọng kia tán đồng :

- Quân tử báo thù mười năm cũng chưa muộn. Có phải vì thế ngươi mới nảy ý định dùng bí đồ trao đổi toàn bộ võ học của ta?

Sầm Phong quả quyết :

- Có tận nhân lực mới tri thiên mệnh. Dường như đây là điều vẫn luôn được những nhân vật cao niên nhắc nhở lũ hậu sinh?

Quỷ Lâu khen :

- Ngươi có chí khí. Được, ta chấp thuận. Không chỉ có thế, ta còn quyết thanh toàn cho ngươi. Đây, ngươi cứ giữ lấy. Ta tặng ngươi.

Có một vật được ấn vào tay làm Sầm Phong giật mình :

- Đây là gì?

Quỷ Lâu đáp :

- Toàn bộ sở học của ta.

Sầm Phong nghi ngờ :

- Tôn giá bảo tặng là có ý gì?

Quỷ Lâu cười thâm trầm :

- Đọc cho ngươi nghe khẩu quyết, nếu ta muốn hại hoặc muốn dối gạt ngươi thì đâu cần bịa khẩu quyết. Trái lại, chỉ cần đọc đảo lộn một vài đoạn khẩu quyết thôi là đủ khiến ngươi sau này chuốc lấy hậu quả cực kỳ thảm khốc. Ta tặng ngươi chỉ đổi lấy một điều kiện.

Sầm Phong hỏi :

- Bí đồ?

Quỷ Lâu lại tiếp tục cười :

- Bí đồ là điều dĩ nhiên ngươi phải trao cho ta. Vì không lẽ ngươi chấp nhận cảnh chỉ có một mình lão Thiên Khởi độc chiếm, sau đó lão đạt thân thủ thượng thừa và ngươi sẽ không bao giờ thực hiện được chuyện báo hận? Không, ta không tin thế. Đồng thời ta biết chắc ngươi sẽ trao bí đồ cho ta, chí ít để tin rằng sau này còn có ta đủ bản lãnh đối đầu lão Thiên Khởi. Điều kiện của ta hoàn toàn khác.

Sầm Phong nghe nổi gai khắp người trước những mưu tính thâm trầm và vì quá đúng nên lão Quỷ Lâu quá tự tin :

- Tôn giá cứ nói.

Giọng của Quỷ Lâu vụt chùng lại :

- Ta còn một ái nữ, tính danh là Thượng Quan Tuyết Sương, chuyến mạo hiểm này dù biết chắc là sẽ có bí đồ nhưng ta nào dám lường trước những gì có thể xảy ra. Vả lại, thể chất của Tuyết Sương vốn bạc nhược, dù không sợ ai nhưng nếu có người hứa một lời sau này sẽ thay ta chăm sóc, dĩ nhiên ta an tâm nhiều hơn về Tuyết Sương.

Sầm Phong rúng động :

- Tôn giá muốn tại hạ chăm sóc lệnh ái? Có thật sự cần như thế chăng?

Quỷ Lâu thở hắt ra :

- Bảo là cần, chẳng hóa ra ta hạ mình cầu khẩn ngươi? Nhưng sự thật là thế này. Tuyết Sương dù hiện thời đủ bản lãnh tự bảo vệ, tuy vậy lại không thể tiếp tục luyện cho kỳ hết toàn bộ sở học của Thượng Quan gia. Vì lẽ đó ta mới tặng ngươi toàn bộ sở học ấy. Ngươi nghĩ đi, vạn nhất sau này sẽ có lúc Tuyết Sương lâm nguy, cần người ứng cứu, ta vì bất hạnh, sau chuyến đi này nếu không thể quay về, thì còn ai khác ngoài ngươi sẽ vì một lời hứa ắt không thể không quan tâm đến Tuyết Sương?

Sầm Phong mỉm cười :

- Tại hạ có cần lập trọng thệ chăng?

Quỷ Lâu đáp :

- Không cần. Vì chẳng phải ngươi vừa bảo sẽ không tin vào bất kỳ lời hứa nào nữa đó sao? Ta cũng vậy, vì thế, ta cho rằng, chỉ cần nói cho ngươi nghe bấy nhiêu đó là đủ. Ngươi vẫn có thể giữ vật ta vừa trao, còn lo cho Tuyết Sương hay không, điều đó sau này tùy ngươi.

Sầm Phong chợt đứng lên :

- Đa nghi là bản chất cần có nếu muốn tồn tại. Đấy là lời của tôn giá và tại hạ chỉ là người quyết tâm thực hiện. Không sai, tại hạ sẽ trao cho tôn giá bí đồ. Võ học của tôn giá là điều tại hạ cần đánh đổi. Chuyện của lệnh ái, chẳng có lý do gì khiến tại hạ bận tâm. Về phần bí đồ, tại hạ tự khắc có cách giao cho tôn giá mà không sợ bị tôn giá sát nhân diệt khẩu. Xin tôn giá chờ cho một lúc.

Và Sầm Phong ung dung bước đi tìm lối thoát ra ngoài thạch động.

Lão Quỷ Lâu hỏi vọng theo :

- Ta biết ngươi có định ý gì. Vậy đến lúc nào ta mới có quyền bước ra, xem toàn bộ bí đồ thế nào ngươi cũng vẽ lại trên mặt đất?

Sầm Phong vẫn tiếc tục đi :

- Độ nửa khắc là đủ. Nhưng với điều kiện tôn giá không được lẻn bám theo. Nếu tại hạ phát hiện, sinh mạng dù mất tại hạ vẫn quyết không để mất bí đồ.

Quỷ Lâu cười thú vị :

- Hảo tiểu oa nhi. Ngươi đã bắt đầu đa nghi ngoài sức tưởng của ta đấy. Cứ đà này, chỉ cần ngươi có thêm bản lãnh thượng thừa nữa, lo gì còn có ai qua được ngươi. Ha ha...

Sầm Phong không đáp, vì đã đi xa dần...

* * * * *

Vầng dương quang dần qua Ngọ, thế mà những cao thủ võ lâm vẫn chưa có dấu hiệu chuẩn bị bỏ đi hoặc có ý bỏ đi.

Trái lại, họ cứ háo hức nhìn Hồng Ma bảo, một tòa cổ bảo vừa uy nghi vừa toát ra những gì thần bí sặc mùi tử khí.

Sầm Phong cũng vậy, vẫn nhẫn nại từ chỗ nấp dõi nhìn từng động tĩnh đã và đang hoặc sẽ tiếp tục diễn khai ngay phía trước tòa cổ bảo vốn dĩ được kiến tạo toàn bằng những phiến hồng thạch.

Trước sau đã có năm lượt người mạo hiểm xông vào Hồng Ma bảo. Sầm Phong đã nhẩm đếm và ghi nhận rất kỹ điều đó. Nhưng thủy chung vẫn chưa có ai quay trở lại, cứ như năm nhân vật nọ đã bị tòa cổ bảo ma quái nuốt chửng và sẽ không bao giờ nhả họ ra.

Có chăng, Sầm Phong nhớ lại những gì đã nghe những cao thủ võ lâm xầm xì bàn tán, đêm qua, đã có người phát hiện lão tăng Thiên Khởi tiến vào Hồng Ma bảo. Và theo lời người phát hiện kể lại, lão tăng Thiên Khởi lúc tiến vào Hồng Ma bảo đã tỏ ra rất tự tin, không có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy lão tăng Thiên Khởi lo lắng hoặc khẩn trương, một tâm trạng vẫn luôn xuất hiện với bất luận ai khác hoặc trước hoặc sau lão tăng Thiên Khởi tiến vào Hồng Ma bảo. Vì thế, cũng theo lời người kể lại kết luận, dường như lão tăng Thiên Khởi tự tin như thế là vì đã đắc thủ bí đồ. Và ắt hẳn đây là lúc lão tăng Thiên Khởi đang thỏa sức thu thập những bí kỹ tuyệt học bấy lâu nay vẫn tàng chứa trong Hồng Ma bảo và chờ sẵn. Lão chưa quay trở ra vì chưa thu thập xong.

Và vì nghĩ như vậy, sợ bị lão tăng Thiên Khởi thu thập hết một mình, từ sáng đến giờ mới có chuyện năm nhân vật đã lần lượt thà đành mạo hiểm xông vào Hồng Ma bảo, mong được lão tăng Thiên Khởi chia phần. Hoặc giả cũng có người nghĩ, lão tăng chưa quay trở ra vì sợ ở bên ngoài do có quá nhiều người chờ đợi nên bao nhiêu bí kỹ lão thu thập sẽ phải sẻ chia cho nhiều người bởi một mình lão đâu thể kháng lại nếu bị vây công. Điều này càng khiến những ai quan tâm đều muốn mau chóng tiến vào Hồng Ma bảo, thay vì đợi và không biết đến lúc nào lão tăng quay trở ra.

Sầm Phong đã trù tính nhiều kế sách, chỉ mong sớm thực hiện, nhưng phải là lúc còn lại một vài nhân vật võ lâm mà thôi. Chứ nếu họ vẫn háo hức và chờ đợi trước Hồng Ma bảo đông như thế này thì...

“Bộp!”

Có bàn tay vừa vỗ vào đầu vai Sầm Phong. Toan lên tiếng, chợt Sầm Phong nghe một giọng thì thào :

- Ngươi to gan đấy. Muốn chết hay muốn sống?

Sầm Phong tái mặt, nhắm mắt lại, vì trong thâm tâm chỉ nghĩ đến cái chết là điều đừng mong gì tránh khỏi.

Chợt giọng đó bảo :

- Theo ta! Mà thôi, để ta đưa ngươi đi cho mau.

Và chỉ một tiếng là Sầm Phong nhận thấy bản thân đã bị đưa đi băng băng theo gió. Tuy vậy, Sầm Phong vẫn thán phục. Vì chủ nhân của giọng nói bất chợt đó, người đang đưa Sầm Phong đi, quả có bản lãnh thượng thừa, lai vô ảnh, khứ vô hình. Cao thủ võ lâm đang đứng đầy ra đấy thế mà nhân vật này lẻn đến không ai hay, bắt Sầm Phong đưa đi chẳng ai phát hiện. Thân thủ này thật đáng là đại cao thủ.

Đến một chỗ hoàn toàn im vắng, Sầm Phong bị nhân vật này quẳng xuống đất :

- Chưa một ai dám lừa Thượng Quan Ánh này, ngươi là kẻ duy nhất. To gan thật đấy!

Sầm Phong nhìn Thượng Quan Ánh, một nhân vật chỉ độ tuổi ngũ tuần, ngoại trừ khuôn mặt lạnh như tiền thì không một biểu hiện nào khác cho thấy đây là một nhân vật thật ghê gớm với ngoại hiệu nghe thật khiếp sợ là Vọng Các Quỷ Lâu.

Nhưng khuôn mặt lạnh đó vẫn đang làm Sầm Phong sợ :

- Tôn giá nhờ đâu phát hiện chỗ tại hạ ẩn nấp?

Quỷ Lâu Thượng Quan Ánh cười lạnh :

- Ngươi có chạy lên trời cũng không thoát. Huống hồ chẳng phải ngươi luôn quan tâm, muốn biết lão Thiên Khởi đi vào Hồng Ma bảo và thoát ra như thế nào? Nói mau, bây giờ ngươi muốn bị ta xử trí như thế nào?

Sầm Phong nhắm mắt lại :

- Tôn giá muốn làm gì tùy ý. Nhưng tại hạ chết rồi tôn giá cũng chẳng có bí đồ.

Lập tức có một bàn tay hung hăng chộp vào Sầm Phong :

- Vậy thì ta chỉ cần thu hồi quyển võ kinh đã giao cho ngươi, sau đó lấy mạng ngươi là ổn.

Và cũng bàn tay đó bắt đầu sục sạo tìm khắp ngươi Sầm Phong. Cuối cùng bàn tay đó khựng lại :

- Ngươi đã cất giấu quyển võ kinh của ta ở đâu?

Sầm Phong vẫn nhắm mắt :

- Hủy rồi. Tại hạ đã đọc xong, ghi nhớ xong, còn giữ bên người làm gì thứ có thể khiến tại hạ gặp họa sát thân?

Sầm Phong liền bị quăng mạnh xuống đất một lần nữa :

- Ta cho ngươi một cơ hội cuối. Hãy nói rõ về bí đồ Hồng Ma bảo, trước khi bị ta động nộ kết liễu sinh mạng cỏn con của ngươi.

Sầm Phong cười tự tin, mắt hé dần để ngắm nhìn Quỷ Lâu Thượng Quan Ánh :

- Tại hạ đang tự hỏi, nếu đặt vào cương vị của lão ngụy tăng Thiên Khởi lúc này, liệu tôn giá có mau chóng quay trở ra hay vẫn cứ ẩn mình mãi bên trong Hồng Ma bảo?

Quỷ Lâu Thượng Quan Ánh giận đến đỏ mặt :

- Ngươi dám uy hiếp ta vì biết rằng ta không thể hạ thủ ngươi nếu chưa lấy được bí đồ để có cơ hội cùng lão Thiên Khởi tranh giành tuyệt kỹ?

Sầm Phong bảo :

- Tại hạ không muốn mất mạng, đồng thời cũng không tin sẽ được tôn giá dung tha một khi đã có bí đồ Hồng Ma bảo. Chính vì mâu thuẫn này, đêm qua, tại hạ đành phải chọn thái độ thà phụ người hơn là bị người phụ. Đó chẳng phải là điều do tôn giá điềm chỉ cho tại hạ đó sao?

Quỷ Lâu Thượng Quan Ánh càng giận run :

- Vậy ngươi muốn gì để sau đó mới chịu nói về bí đồ?

Sầm Phong cười nhẹ và chậm rãi rút từ xà cạp dưới chân ra một tệp khoảng năm sáu mảnh hoa tiên được xếp chồng lên nhau :

- Tôn giá có nhận ra xuất xứ của những mảnh này?

Quỷ Lâu Thượng Quan Ánh chú mục nhìn những mảnh đó :

- Ngươi đã họa những hình gì trên đó, những trang giấy còn để trống trong quyển võ kinh ta đã giao cho ngươi đêm qua?

Sầm Phong ném tất cả về phía Quỷ Lâu Thượng Quan Ánh :

- Tôn giá cứ tùy tiện xem. Tất cả đều giống nhau, chính là bí đồ Hồng Ma bảo được tại hạ tự tay họa lại.

Quỷ Lâu Thượng Quan Ánh vội vàng chộp lấy. Và sau khi xem lướt qua, cũng như đã so sánh, Quỷ Lâu Thượng Quan Ánh mới ngỡ ngàng hỏi Sầm Phong :

- Tất cả đều là giả? Ngươi có toan tính gì với cả năm, sáu bức họa đồ đều giả như nhau?

Sầm Phong nhún vai :

- Nhưng sẽ không ai nghĩ là giả, đúng không? Và tại hạ định dùng nó, đánh động lòng tham của một số người. Họ sẽ hăm hở muốn có một mảnh, bằng cách đánh đổi một phần võ học của họ với tại hạ.

Quỷ Lâu Thượng Quan Ánh chấn động :

- Ngươi có dụng ý như thế thật sao? Vậy ngươi có liệu tính một điều, bất luận ai cũng thế, một khi chưa có bí đồ, gì thì gì họ cũng sẵn sàng đánh đổi. Nhưng khi đắc thủ bí đồ này vào tay, họ chỉ cần một chưởng là kết liễu ngươi ngay. Ngươi muốn chết thật rồi đấy.

Sầm Phong nhoẻn cười :

- Và đó là thái độ từng có ở lão ngụy tăng Thiên Khởi, kể cả tôn giá cũng vậy?

Nhưng vì tại hạ đã trải qua, đã liệu tính tất cả, nên chuyện đó là vô ngại. Huống hồ bây giờ chắc chắn sẽ có thêm sự tiếp tay của tôn giá, tại hạ càng thêm vững tâm.

Quỷ Lâu Thượng Quan Ánh cau mày :

- Ta tiếp tay với ngươi? Dường như ngươi càng lúc càng nhảm nhí thì phải?

Sầm Phong giải thích :

- Tôn giá sẽ có bí đồ thật, sau khi đã giúp tại hạ thực hiện xong mưu tính này. Và theo toan tính của tại hạ, nếu có thể mật báo và dẫn dụ, xem nào, chỉ cần năm nhân vật cao thủ được mật báo cùng lúc là tốt. Họ sẽ đến vì bí đồ, sẽ trao đổi võ công để có bí đồ. Và người đổi xong dù muốn đoạt mạng tại hạ, như tôn giá vừa tỏ ý lo ngại, thì những nhân vật chưa đến lượt trao đổi lẽ nào lại làm ngơ, để mặc tại hạ bị sát hại, và rồi họ sẽ mất phần chiếm hữu được một mảnh bí đồ?

Quỷ Lâu Thượng Quan Ánh hoàn toàn bỡ ngỡ :

- Diệu kế! Nghĩ được như ngươi quả tuyệt hay. Và ngươi cũng đoan chắc sẽ trao cho ta bí đồ thật chứ?

Sầm Phong quả quyết :

- Chắc!

Quỷ Lâu lạnh mắt :

- Ngươi cũng không sợ ngay sau đó chính ta sẽ hạ thủ ngươi?

Sầm Phong rất tự tin :

- Tại hạ đã có chủ ý, rất thần hiệu, quyết không sợ.

Quỷ Lâu Thượng Quan Ánh sau một lúc ngẫm nghĩ mới gật đầu đáp ứng :

- Ngươi quá liều nhưng cũng quá thông tuệ và thủ đoạn. Được, ta chấp thuận. Để xem sau đó ngươi thi thố cách nào hầu tự bảo vệ sinh mạng ngươi. Hừ!

Sầm Phong chợt xòe tay :

- Hãy giao lại tại hạ những bí đồ đó. Nếu cần, tôn giá có thể tạm giữ một mảnh.

Quỷ Lâu Thượng Quan Ánh cũng ngần ngừ mất một lúc mới quyết định giữ lại một mảnh bí đồ.

Khi đã nhận lại gồm năm mảnh, Sầm Phong chợt cao giọng sai khiến :

- Việc đầu tiên là phiền tôn giá tìm cách mật báo tin này cho năm nhân vật cao thủ. Và nhớ dặn trước họ, muốn có bí đồ phải đem sở học võ công đánh đổi. Tại hạ quyết định chờ ở đây.

Quỷ Lâu Thượng Quan Ánh dù rất hậm hực vì bị sai khiến nhưng vẫn bỏ đi, làm theo ý Sầm Phong.

Nhìn lão đi khuất dần, Sầm Phong nhoẻn cười đắc ý.

Chợt có một giọng nói thật cao ngạo được cất lên :

- Lão phu nếu muốn đoạt bí đồ và đoạt cả mạng ngươi thì sao?

Sầm Phong giật thót người, vội khư khư thu cánh tay đang nắm giữ năm mảnh bí đồ vào sát người :

- Ai?

Đáp lại câu quát hỏi của Sầm Phong là một ngọn kình cực kỳ uy mãnh từ giữa lừng không chụp ào xuống.

“Ào...”

Sầm Phong hãi sợ đến tê liệt cả người, kể cả mở miệng kêu cũng không thể.

Nhưng lại có một thanh âm khác cũng không kém phần ngạo mạn bỗng vang lên ngay khi đó :

- Có đến những năm mảnh bí đồ. Thật mong Dương Tử Hồi lão huynh nương tay, chừa cho tệ phái Hoa Sơn chỉ một mảnh là đủ. Hay Côn Luân phái muốn độc chiếm cho riêng mình, quyết chẳng chừa phần ai?

Sự xuất hiện thêm của thanh âm này ngay lập tức làm cho ngọn chưởng đang nhắm vào Sầm Phong có phần nào chùng lại.

Và ngọn chưởng đó đã đột ngột phải kết thúc, nghĩa là tự tan biến đi trước khi chạm vào Sầm Phong lúc xuất hiện thêm thanh âm thứ ba :

- Côn Luân phái Dương Tử Hồi nếu muốn độc chiếm thì phải chăng đã quá xem thường các phái còn lại? Kể cả bổn phái Không Động cũng được phái Côn Luân để vào mắt? Hy vọng sự thật sẽ không như Cao Gia Lập này vừa nghĩ. Ha ha...

“Vút! Vút! Vút!

Sầm Phong hoảng hồn nhìn quanh. Vậy là đã có ba nhân vật vừa đồng loạt xuất hiện. Họ đứng theo thế chân vạc, ba người ba góc, vây kín Sầm Phong vào giữa, đồng thời họ cứ gườm gườm mắt nhìn nhau, không một ai dám ra tay trước cho dù đều đã thấy Sầm Phong vẫn đang giữ năm mảnh bí đồ trong tay.

Nhân vật đứng chênh chếch phía sau, thiên về bên tả Sầm Phong là một lão nhân đã ngoài lục tuần, cao niên nhất so với hai nhân vật còn lại. Dựa vào đó Sầm Phong đoán chính là Dương Tử Hồi, nhân vật phái Côn Luân đã có lời tự xưng là lão phu. Và lão này chợt lên tiếng, đề xuất với hai nhân vật còn lại :

- Có năm mảnh bí đồ, thừa để chia cho tam phái chúng ta, không cần đối đầu tranh đoạt. Vả lại, Quỷ Lâu Thượng Quan Ánh có thể quay lại bất kỳ lúc nào. Thiết nghĩ, chỉ cần một trong ba chúng ta ra tay là đủ, đừng ai nghi kỵ ai, khiến thời gian càng kéo dài càng thêm bất lợi. Đoàn Trung Hiếu và Cao Gia Lập hai ngươi nghĩ sao?

Đoàn Trung Hiếu là nhân vật có niên kỹ đã tứ tuần, hiện đứng chếch bên hữu, hơi thiên về phía sau Sầm Phong một ít. Họ Đoàn ứng tiếng lộ rõ ý đồ ngay :

- Dương tiền bối được kể là trưởng bối cao niên nhất hiện nay của Côn Luân phái, một lời đã nói quyết không làm họ Đoàn này nghi ngờ. Và nếu thật sự chẳng có ai nghi kỵ, hay là để họ Đoàn này ra tay, đoạt bí đồ, sau đó cùng chia?

Cao Gia Lập đột nhiên hắng giọng :

- Sẽ thuận tiện hơn nếu để Cao mỗ ra tay. Vì xét kỹ ra Cao mỗ hiện đứng gần năm mảnh bí đồ hơn so với nhị vị. Chuyện thủ đắc một cách chóng vánh thật dễ như trở bàn tay.

Nhìn ba nhân vật mặc tình giành nhau quyền định đoạt, xem Sầm Phong như một kẻ không hề hiện hữu, Sầm Phong chỉ thấy lo cho tính mạng bản thân. Và hơn bao giờ hết, ngay lúc này Sầm Phong thật ước sao cho Quỷ Lâu Thượng Quan Ánh sớm quay lại.

Lão Dương Tử Hồi lại lên tiếng, kèm theo tiếng cười khẩy :

- Tiểu oa nhi đang cầm giữ bí đồ, kỳ thực chỉ là một đứa bé không biết võ công, đúng như người trong võ lâm vì đã nghe nên đều tỏ tường. Vậy chuyện đắc thủ dễ như trở bàn tay. Nào chỉ riêng Không Động phái đủ bản lãnh thực hiện? Muốn biết rõ hư thực, xem ra chỉ còn cách là chúng ta cùng ra tay và cứ dựa vào bản lãnh để tự đoạt bí đồ.

Cao Gia Lập ngạo nghễ gật đầu ngay :

- Xem ra đúng là chỉ cồn mỗi cách đó. Có như thế mới biết...

Đoàn Trung Hiếu động thân ra tay trước, cố tình lợi dụng thời gian nhân lúc Cao Gia Lập vẫn đang nói chưa dứt lời.

“Vù...”

Sầm Phong thật ra không hề phát hiện hành vi này của Đoàn Trung Hiếu. Nhưng vì ngay lúc đó chợt lão Dương Tử Hồi quát vang, đồng thời lão cũng ra tay, nên Sầm Phong kể như là kẻ cuối cùng nhận biết Đoàn Trung Hiếu ra tay đầu tiên.

Dương Tử Hồi không xuất thủ đối với Sầm Phong, trái lại đã đột ngột đối phó họ Đoàn :

- Đã bảo cùng ra tay, lý nào họ Đoàn ngươi không hiểu là phải đồng loạt xuất thủ? Muốn chiếm tiện nghi cho riêng mình, không dễ như thế đâu.

“Đỡ!”

“Ào...”

Bên tả một kình, bên hữu cũng một kình đối kháng, điều này khiến Sầm Phong vô tình kẹt vào giữa nhị kình, nỗi nguy hiểm thật không phải đến mức nào để tả.

Nhưng điều nguy hiểm chỉ thật sự xảy ra cho Sầm Phong khi đến lượt Cao Gia Lập xuất thủ chộp thẳng vào Sầm Phong.

“Vù...”

Nhìn họ Cao xuất thủ đầy ác ý, đôi mắt của Sầm Phong cơ hồ lạc thần và chỉ chờ cái chết đổ ập đến mà thôi. Chợt đúng lúc đó Sầm Phong vô tình bắt gặp một bóng nhân ảnh từ xa lao đến thật nhanh, và phương hướng bóng nhân ảnh đó xuất phát chính là từ phiá sau họ Cao. Sầm Phong mừng rỡ bật kêu :

- Tôn giá sao đến lúc này mới quay lại? Họ...

Chỉ cần nghe Sầm Phong kêu bấy nhiêu đó là quá đủ. Cao Gia Lập vụt quay phắt lại và xuất phát một kình, nhắm vào bóng nhân ảnh vẫn đang lao ập đến :

- Là Quỷ Lâu Thượng Quan Ánh lão tặc ư? Đỡ!

“Ào...”

Nào ngờ nhân vật lao đến lại không phải Quỷ Lâu Thượng Quan Ánh như Sầm Phong nhận lầm, khiến Cao Gia Lập cũng lầm theo. Vì bóng nhân ảnh đó đã đột ngột lạng vút lên cao, tự uốn thân chuyển hướng ở giữa không trung, tránh thoát nhát kình của họ Cao thật ngoạn mục.

“Vút!”

Lão Dương Tử Hồi đang giao thủ ngăn chặn Đoàn Trung Hiếu vẫn nhìn rõ khinh thân pháp do bóng nhân ảnh thi triển. Lão bật kêu lên lo ngại :

- Điểm Thương Nhạn Ảnh Phi! Lão bất tử Điểm Thương vẫn còn đủ hùng khí để xuất thế sao?

Đoàn Trung Hiếu chợt giật mình dừng tay thu chiêu về :

- Điểm Thương lão thái gia lẽ nào vẫn còn tại thế, như bấy lâu nay Chưởng môn nhân tệ phái luôn nghi ngờ?

Bóng nhân ảnh nọ sau lần phô diễn khinh thân pháp đến mức xuất thần nhập hóa đã an nhiên hạ thân ở một chỗ không gần cũng không quá cách xa mọi người. Đó là một lão nhân đầu tóc bạc phơ đang nở nụ cười tự mãn :

- Đã bảo lão phu là bất tử, nếu không thật sự tại thế chẳng hóa ra làm nhiều người trong chư vị thất vọng sao? Nhưng nào phải chỉ có mỗi một mình lão phu luôn bị lão diêm vương khước từ? Hãy còn một nhân vật nữa đấy. Hà hà...

Cao Gia Lập thoáng kinh nghi nao núng :

- Không lẽ là Nga My lão sư thái Thiết Phất Phật Quang?

Lời của Cao Gia Lập vừa dứt, từ phía sau lưng Sầm Phong bỗng vang lên câu niệm phật :

- Nam mô a di đà phật. Vì Hồng Ma bảo từ lâu đã hóa thành mồ chôn thân của quá nhiều đồng đạo võ lâm, lão ni này nào nỡ giã từ cõi hồng trần ô trọc một khi chưa thể vì võ lâm xóa bỏ tai kiếp Hồng Ma. Lão bất tử Điểm Thương vẫn an khang chứ?

Lão nhân được gọi là Điểm Thương lão thái gia liềm tủm tỉm cười móm mém :

- Đa tạ lão sư thái Thiết Phất quan tâm. Nếu lão phu không được an khang, lẽ nào có thể dựa vào thính lực may vẫn còn tinh tường để kịp nhận ra cả lão sư thái Thiết Phất cũng vì Hồng Ma bảo nên không thể yên tâm thanh tu tịnh dưỡng?

Đáp lại lời này, thanh âm lão sư thái Nga My chợt vang lên cật vấn :

- Tiểu oa nhi kia dường như đang giữ năm mảnh bí đồ hoàn toàn giống nhau? Là thật hay giả đấy?

Vì không rõ đấy là lời cật vấn dành cho ai nên Sầm Phong không hề nghĩ bản thân phải có bổn phận đáp. Huống hồ Sầm Phong ngay lúc này vẫn chưa có cơ hội quay lại để nhìn xem lão sư thái Nga My là nhân vật vừa có nhân dáng vừa có niên kỷ cao là cao như thế nào.

Có lẽ vì thế mà giọng nói của lão sư thái Nga My lại vang lên, lần này vừa gay gắt vừa nêu rõ đối tượng cần cật vấn :

- Lão ni đang hỏi ngươi đấy, tiểu oa nhi kia? Sao ngươi không đáp lời? Không những thế, ngươi còn nên giao những mảnh bí đồ cho lão ni xem qua, mà không, hãy giao cho mọi người cùng xem. Vì đấy là cách duy nhất, theo lão ni nghĩ, có thể khiến ngươi toàn mạng, chẳng hề bị ai gây phương hại, dù chỉ là một mảy may. Nghe rõ chứ?

Sầm Phong càng thêm khiếp đảm, đồng thời cũng tự hiểu những nhân vật này tựu trung vẫn chỉ là muốn chiếm đoạt bí đồ mà không phải bỏ ra bất kỳ điều gì để đánh đổi. Điều đó khiến Sầm Phong thầm hậm hực, nuối tiếc cho bao công sức bỏ ra đều hóa nên vô dụng. Do nuối tiếc nên Sầm Phong thở dài :

- Những bí đồ này không lẽ chư vị chỉ muốn lấy không, thay vì lẽ ra chư vị phải có gì đó đánh đổi?

Đoàn Trung Hiếu cười lạt :

- Ngươi có nghe câu: “Tiểu nhân vô tội, nhưng vì giữ báu vật nên tự chuốc họa vào thân”? Đã thế, ngươi còn đồng mưu cùng Quỷ Lâu, một nhân vật từ lâu vì gây nhiều tội ác nên luôn bị võ lâm đồng đạo liệt vào hạng hắc đạo, toan dùng bí đồ để trao đổi, kỳ thực là để chiếm đoạt võ công các phái một cách bất chính. Tội ngươi đã đáng chết như thế, lẽ nào còn dám trước mặt chúng ta nêu những đòi hỏi khó nghe như thế? Lão sư thái Thiết Phất nếu có lời hứa như thế là đã quá rộng lượng với ngươi.

Cao Gia Lập tiếp lời phụ họa :

- Ngươi là Sầm Phong? Phụ thân ngươi, Sầm Thế Nghiêm lại vốn là nhân vật đang khiến nhiều người nghi ngờ qua cung cách sống quá bình lặng kín đáo. Bí đồ Hồng Ma bảo xuất phát từ phụ thân ngươi. Ai lại chẳng nghĩ mưu kế dùng bí đồ đánh đổi võ học có thể do ngươi bị phụ thân ngươi sai khiến? Ta cảm thấy khó có thể bỏ qua chuyện này, trái lại cần giữ ngươi để dò xét thêm hư thực.

Qua lời Cao Gia Lập, Sầm Phong tự hiểu hiện cảnh bây giờ nếu không mất mạng thì cũng bị câu lưu quản thúc, chỉ vì nguyên nhân khó thể bảo là chính đáng. Do đó Sầm Phong từ hậm hực chuyển sang oán hận, giận vì bản thân không đủ bản lãnh để tự định đoạt mọi việc chỉ liên quan đến mình. Vì thế, Sầm Phong bất ngờ ném cả năm mảnh bí đồ qua một bên, miệng thì giận dữ gào to :

- Đấy, chư vị muốn lấy cứ lấy. Đừng gây khó dễ gì nữa cho tại hạ.

Không ai ngờ Sầm Phong có cử chỉ này. Vì thế, lúc nhận thức được sự việc, tất cả bọn họ đều tranh nhanh lao nhanh đến, cố vồ cho được chí ít là một mảnh bí đồ.

Người đắc thủ đầu tiên là Đoàn Trung Hiếu, nhờ có vị thế đứng gần nhất so với nơi bị Sầm Phong ném bí đồ ra. Nhưng thay vì chộp lấy chộp để, đoạt càng nhiều bí đồ càng tốt, Đoàn Trung Hiếu lại vì biết tự lượng sức nên chỉ dám chộp duy nhất một mảnh bí đồ và sau đó lẩn thật nhanh ra ngoài, không để cản chân những nhân vật còn lại cũng muốn có bí đồ.

Và đang khi bốn nhân vật kia còn lo thu thập mảnh bí đồ phần họ, Đoàn Trung Hiếu nhờ đó có cơ hội xem lướt qua trước họ. Chợt Đoàn Trung Hiếu bật kêu hí hửng :

- Quả là bí đồ thật. Có điềm chỉ đầy đủ những nơi bố trí cơ quan mai phục. Phen này ta có thể an toàn tiến vào Hồng Ma bảo rồi. Ha ha...

Đoàn Trung Hiếu vừa cười vừa hăm hở lao vọt đi.

“Vút!”

Bốn nhân vật kia cuối cùng cũng nhận mỗi người một mảnh. Và người nào được trước thì xem lướt qua đi trước, tiếp đó cũng hối hả lao đi, theo hướng họ Đoàn vừa lao đi.

Cao Gia Lập thì không cần xem. Thay vào đó ở họ Cao chừng như xuất hiện hai tâm trạng mâu thuẫn. Một là họ Cao vừa có một thoáng liếc nhìn Sầm Phong. Đó là ánh mắt nhìn cho thấy họ Cao chỉ muốn xuất thủ đả tử Sầm Phong, như lời vừa rồi cho biết họ Cao vốn có nhiều nghi ngờ về Sầm Phong lẫn thân phụ Sầm Phong là Sầm Thế Nghiêm. Nhưng họ Cao còn có thêm tâm trạng thứ hai, đó là y đang mang vẻ mặt nôn nóng, đồng thời có cái liếc mắt dõi nhìn theo những nhân vật đã hăm hở lao về phía Hồng Ma bảo.

Cuối cùng, có lẽ vì lo ngại sẽ xảy ra chuyện trâu chậm uống nước đục, nhất là thấy những nhân vật nọ đi càng lúc càng xa, Cao Gia Lập đành chép miệng tỏ vẻ tiếc, đồng thời thi triển khinh công lao đuổi theo những nhân vật nọ, chấp nhận thà bỏ qua cho Sầm Phong lần này thì hơn.

“Vút!”

Sầm Phong hậm hực nhìn theo họ, những nhân vật thuộc các phái Côn Luân, Hoa Sơn, Không Động, Điểm Thương và Nga My :

- Thế mà gọi là những danh môn chính phái được sao?

Ngỡ chỉ nói cho bỏ tức, nào ngờ Sầm Phong nghe thanh âm hồi đáp của Quỷ Lâu Thượng Quan Ánh :

- Ngươi cần gì để tâm phàn nàn? Đó là những bí đồ giả, chúng đối xử bất công với ngươi, bù lại, chúng sắp tự chuốc họa vào thân còn gì?

Sầm Phong giật mình nhìn Quỷ Lâu Thượng Quan Ánh vừa bất ngờ xuất hiện :

- Tôn giá quay lại từ lúc nào? Đã dẫn dụ được cao thủ nào chưa?

Thượng Quan Ánh cười khinh khinh :

- Ta chưa đi đến đâu xa thì đã nghe ở phía này vang lên tiếng huyên náo. Dĩ nhiên ta quay lại ngay, cần gì dẫn dụ thêm cao thủ một khi bọn chúng đã tự ý tìm đến?

Sầm Phong có ý phiền trách :

- Nếu vậy, sao tôn giá không nghĩ cách giúp tại hạ xua đuổi họ đi? Trái lại chờ đến lúc này mới xuất đầu lộ diện?

Thượng Quan Ánh hừ lạt :

- Tại sao ta phải giúp ngươi?

Sầm Phong ngơ ngác :

- Thì chỉ có như thế tôn giá mới toại nguyện, được đắc thủ bí đồ, chẳng phải thế sao?

Thượng Quan Ánh cười cười :

- Ta nghĩ lại rồi. Vì đằng nào cũng đã quá chậm so với lão Thiên Khởi, tại sao ta cứ cầu lụy ngươi thay vì cứ dùng nhục hình buộc ngươi cung xưng bí đồ?

Sầm Phong thất kinh :

- Tôn giá không giữ lời hứa?

Thượng Quan Ánh tiến lại gần Sầm Phong :

- Ngươi cũng đâu giữ lời với ta? Vì nếu tuân giữ, thì lẽ ra ngay đêm qua ta đã có bí đồ và lúc này đâu còn vơ vẩn đứng ở nơi này trông chờ vào mọi cao hứng nhất thời của ngươi?

Sầm Phong vội lùi lại :

- Tôn giá định làm như thế thật sao?

Giọng của Quỷ Lâu Thượng Quan Ánh thật lạnh lùng :

- Ngươi có nghe Đoàn Trung Hiếu nói về ta rồi đấy. Một nhân vật luôn độc ác như ta lẽ nào chỉ dám nói không dám làm. Kể cả ngươi cũng không thể trách ta được.

Một lần nữa sinh mạng Sầm Phong kể như khó giữ, huống hồ đây là lời uy hiếp xuất phát từ nhân vật có ngoại hiệu nghe thật kinh khiếp, là Quỷ Lâu. Và để giữ lấy mạng, Sầm Phong chỉ còn mỗi một cách là giả vờ hốt hoảng kêu vang :

- Được rồi, được rồi. Kể như tại hạ hoàn toàn thất bại trong việc dùng bí đồ đánh đổi võ học. Tôn giá cũng không cần hung hăng uy hiếp. Trái lại, hãy nghe đây và hãy mau đuổi theo cho bằng kịp những nhân vật vừa rồi. Nếu không, dù có giết tại hạ, tôn giá vẫn quá chậm để cùng họ tranh giành tuyệt kỹ.

Thượng Quan Ánh cau tít đôi mày :

- Đuổi theo họ? Để làm gì một khi ta chưa có bí đồ đích thật?

Sầm Phong len lén lùi xa hơn :

- Sao lại chưa? Trái lại, tất cả đều là bí đồ thật. Của họ cũng thế, của tôn giá dĩ nhiên cũng thế. Há lẽ tôn giá nghĩ tại hạ to gan, xem thường sinh mạng bằng cách dám dùng thủ đoạn trá ngụy lừa gạt những cao thủ như họ sao? Còn không mau chạy đi? Nếu chậm chân, đều là lỗi do tôn giá à nha.

Thượng Quan Ánh bán tín bán nghi, vội lấy mảnh bí đồ trong người ra xem lại :

- Ngươi nói thật chứ? Hay lại là quỷ kế, cố tình đẩy ta vào chỗ chết bằng bí đồ giả này?

Sầm Phong không lùi nữa, vì đã đến một chỗ có mọc cội đại thụ khá to bên cạnh :

- Chưa bao giờ tại hạ nói thật như bây giờ. Nếu vẫn chưa tin, tôn giá cứ dùng nhục hình với tại hạ thì rõ. Vì dù có mất mạng tại hạ thủy chung chỉ có mỗi một lời đáp như thế mà thôi.

Thượng Quan Ánh đã có phần tin. Và bất ngờ lão phát ra một tiếng cười quái đản :

- Ha ha...

Sầm Phong khiếp đảm, chợt nhớ ngay đến những gì gọi là Mê Tâm Khúc hoặc Loạn Thần Khúc, công phu tuyệt kỹ võ học của Quỷ Lâu Thượng Quan Ánh. Và chợt hiểu có thể đây là phương cách Thượng Quan Ánh muốn sử dụng để hạ thủ mình. Sầm Phong vội bưng kín hai tai, đứng tựa người vào cội đại thụ, mắt nhắm nghiền và thầm cầu mong chuỗi cười quái đản của lão Quỷ Lâu mau chóng qua đi.

Được một lúc khá lâu, dù toàn thân còn chấn động, do bị chuỗi cười quái đản vẫn có cách xuyên thấu thấm nhập qua hai màng nhỉ, nhưng Sầm Phong vì có cảm giác lão Quỷ Lâu ắt hẳn đã bỏ đi nên len lén mở mắt ra nhìn.

Và thoạt nhìn Sầm Phong vụt mở to mắt và ngờ ngợ kêu thật to :

- Lão đầu tử? Sao lão xuất hiện ở đây? Hóa ra lão không hề chết như mọi người ở Huỳnh Phong trang từng nghĩ?

Kêu xong Sầm Phong mới cảm thấy lạ vì bản thân không chỉ đã không nghe được thanh âm của chính mình vừa kêu, trái lại còn không nghe cả tiếng của lão nhân ngờ nghệch đứng trước mặt đáp, cho dù miệng lão đang mấp máy nói gì đó.

Sắc mặt của Sầm Phong có lẽ khiến lão nhân ngờ nghệch đoán hiểu điều gì đã xảy ra. Và thật bất ngờ, lão lao đến, chộp lấy Sầm Phong và đưa đi bằng thứ khinh thân pháp thượng thừa mà không ai ngờ lão có thể thi triển...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.