Hồng Mông Linh Bảo

Chương 33





Chương 33 Tiên bảo tàn kiện

Hàn Tinh chia tay với Hỏa Mỹ nhân thấy trời còn sớm liền dùng ẩn thân thuật bay nhanh về hướng chợ trời, khi đến đó chàng lén thả thần thức quét qua một vòng đã thấy phương hướng mấy sập hàng đáng xem, chàng thu ẩn thân thuật. Đầu tiên chàng vào tiệm bán cây cảnh, thấy mấy loại phong lan lạ chàng mua một ít, sau lại thấy một cây con lạ, khi hỏi mờới biết đó là một loại cây gỗ quý còn non, gọi là Huyền Thạch Hương Mộc, gỗ màu đen cứng chắc như đá lại tỏa ra mùi hương êm dịu, gỗ có thể dùng làm điêu khắc các đồ dùng trang sức, hay hộp, tráp vv... Chàng mua cây Huyền Thạch Hương Mộc sau đó hỏi mua thêm một số hạt giống cây, hoa cảnh.

Lại đến một hàng bán đá quý xem thấy có bán đủ mọi thứ đá màu sắc khác nhau, xem một vòng thì thấy một khối cự thạch màu xanh trông bên ngoài không khác khối thạch bình thường, loại này dùng để tạc tượng hay để làm băng ghế thạch ngồi thì có vẻ thích hợp hơn. Hàn Tinh đưa vào một tia linh thức thì nhận ra trong khối cự thạch có một viên ngọc mang hỏa tính, không ngừng phát nhiệt lượng khiến cho khối thạch phía trong những tia ấm áp.

- Khối cự thạch này bán giá ra sao?

Người bán hàng thấy có người hỏi mua cự thạch thì ngạc nhiên và vui mừng, khối cự thạch này hắn đã đem bày ở đây cả năm nay không được một khách hàng nào xem tới, chính hắn cũng không biết khối cự thạch này có chỗ nào quý. Trước đây một năm có một khách hàng mua ngọc thạch bị thiếu một số tiền nhỏ liền lấy khối cự thạch này ra tính vào số thiếu đó để trả, từ đó khối cự thạch nằm yên nơi đây. Người bán hàng suy nghĩ một chút ra giá:

- Một trăm linh thạch.

Hàn Tinh nghĩ vừa Ngọc quý vừa tài liệu luyện bảo hay điêu khắc, tạc đồ chỉ có một trăm, rẻ chán, Tuy vậy chàng vẫn trả giá:

- Năm chục! Ta mua về làm thách đôn để ngồi chứ không dùng vào được việc gì.

- Tám chục linh thạch.

- Sáu chục!

- Thành giao, ta đành chịu thiệt thòi bán cho quý khách.

- Lão bản khéo nói, buôn bán thiệt thòi ai mà tin.

Hàn Tinh lại xem trong một cái thùng gỗ để lộn xộn một đống đồ hỗn loạn, thấy trong đó có một viên thuỷ tinh màu cà phê sữa to bằng quả trứng gà trông cũ kỷ vì nhiều vết trầy xước. Hàn Tinh khẽ lẩm bẩm “bi sữa”, chàng cũng không biết dùng để làm gì, chỉ thấy hình dáng viên châu nên có cảm tình nên muốn mua mà thôi. Chàng mua nó giá chỉ hai linh thạch bằng giá một món đồ chơi không hơn không kém. Đang định rời khỏi chàng lại thấy một cây đàn tranh bằng huyền thiết nhỏ màu đen chỉ bằng ngón tay cái có điều dây đầy đủ cả mười sáu dây, giá năm linh thạch.

Ra khỏi hàng đá ngọc, Hàn Tinh vào cửa hàng thú vật, ở đây tương đối đầy đủ tuy không có long phượng nhưng từ trùng trứng chim muông, mãng xà, hổ, báo, gấu, thú một sừng lớn đến một tấn hơn hẳn tê giác cũng không thiếu. Chàng trước hết xem các loại chim muông loại tiểu đến trung tìm những con có giọng hót hay, và những con có lông đẹp mua mỗi loại một cặp, công, trĩ, gà rừng, gà chọi, gà thịt, gà cảnh.... sau lại mua lươn theo các thuộc tính, cá cảnh mấy chục loại cá vảy rồng, la hán cũng có. Những loại dê, thỏ, ở đây lớn đến trăm cân chột bạch, chuột xanh...Họ Trùng chàng mua hỏa dế trông đỏ như lửa, thủy dế hay dế than, dế cơm to bằng nắm tay, đặc biệt hàn Băng tằm, Hỏa tằm, Thổ tằm, Mộc tằm cùng các loại cây dâu chúng hay dùng.

Lần lượt thu các thú vật đã mua vào Hồng Mông Linh Châu giới, chàng trước hết nhanh phong ấn một khu năm trăm mẫu đuổi hết các thú thật dữ ra khỏi đó rồi mỗi lần mua lại thả vào đó. Chẵng mấy chốc khu vực này nhộn nhịp hơn trước gấp mấy lần.

Cuối cùng Hàn Tinh mua mấy ngàn loại hạt giống thảo dược, cây gia vị tiêu, ớt, quế thông thường nhiều loại trồng dùng làm rau ra ăn trong bữa cơm cũng được. Nhiều loại Phàm giới cũng có nhưng chàng thấy chúng thuộc phân loại khác nên mua.

Đang định vào khu bán nô lệ thì cảm thấy Triệu đại ca cần tìm chàng vội trả lời rồi dùng ẩn thuật bay lên dùng ngự đao bay về Luyện Bảo tông. Tăng Ần vị đệ tử trong Khách sảnh vừa thấy chàng liền vui mừng chào đón nói:

- Xin ra mắt tiền bối, khi tiền bối vắng mặt có Vân Mộng cô nương đến tìm có hẹn ngày mai trở lại.

- Cô ta có nói muốn gặp ta vì chuyện gì không?

- Không thấy cô ta nói.

- À, Triệu đại trưởng lão động phủ ở nơi nào mau dẩn ta đến đó.

- Triệu đại trưởng lão đang ở trong Luyện bảo phòng cấp năm chứ không ở động phủ.


Hàn Tinh đưa thần thức hướng khu luyện bảo phòng tìm kiếm đã thấy Triệu đại ca nên nói:

- Ta biết chỗ rồi, để ta tự đến đó. Ngươi cứ làm việc của mình đi. Sau đó đưa cho Tăng Ẩn mười khối Linh thạch.

- Cái này cho ngươi.

- Cám ơn tiền bối.

- Đại ca chờ lâu. Không biết đại ca có việc gì cần tiểu đệ hỗ trợ.

- Không lâu! Vừa lúc lắm. Việc này đệ cũng đã biết phần nào, cũng vị việc này lần trước phải nhờ đệ hỗ trợ. Ngu huynh nhận được một kiện tiên bảo bị phá hư, một số trận pháp quan trọng bị tàn phá nghiêm trọng khiến kiện bảo này biến thành vô dụng, ngu huynh đã xem kỹ mấy ngày chưa tìm ra phương pháp tu bổ, đệ thử nghiên cứu xem có cách nào phục hồi lại các trận pháp hư hỏng đó không.

- Tiên bảo, tiên trận. Hàn Tinh hai mắt sáng lên trong lòng vui mừng tò mò đầy hứng thú „không biết Tiên bảo lợi hại như thế nào, tiên trận có gì đặc biệt và có hình dáng gì“.

- Đây là một Tiên Bảo Kim Tự tháp tàn kiện, đệ cầm lấy nghiên cứu đi.
Hàn Tinh không khách sáo nhận Kim Tự tháp xem bề ngoài màu xám trông không thấy hư hại gì, cao khoảng hai mươi phân rộng cũng hai mươi phân. Chàng ngồi tĩnh tọa, bỏ hết mọi tạp niệm ngưng thần một hồi mới dùng thần thức tiến vàơ trong xem.

Kim Tự tháp phía trong có tất cả mười tám tầng, tất cả các tầng đều trống rỗng, các tầng đều có ngăn thành nhiều phòng lớn nhỏ khác nhau. Chàng đem ra nhận xét, trong tháp dương khí dầy đặc hơn bình thường nên đoán Kim tự tháp này thuộc loại chí dương chuyên tụ khí dương của trời đất và loại bỏ bài trừ khí âm. Chàng xem chất liệu thì không hiểu từ chất gì, cấu tạo cách phân bố các phân tử liên kết với nhau đặc biệt phân tử lượng rất cao, đáng tiếc với tu vi của nình không đủ quan sát tỉ mỉ hơn, chàng đoán phía trong còn có cấu tạo khác dường như gọi nguyên tử chứa âm điện hay dương điện khác nhau. Xem một hồi chàng thấy có một chỗ phân tử phân phân bố không đều, có chứa một ít tạp chất, có lẽ chỗ này trước kia bị hư hại sau được tu bổ.

Hàn Tinh xem về phận trận pháp nhận ra một hệ trận pháp lồng bốn trận pháp lại thành một Âm Dương phòng ngự trận, Tụ Linh trận, Ngũ Hành trận và Bát quái khốn trận. Đáng tiếc trình độ trận pháp chàng chưa thể hiểu được sự thâm ảo trong đó nên đành ghi nhớ những chỗ yếu điểm rồi dừng lại. Chàng chợt nhớ trong Hồng Mông Linh Châu giới thư phòng còn nhiều trận pháp mình chưa nghiên cứu liền nghĩ, thôi thì sẵn dịp vào đó một vài ngày tìm tòi may ra giải quyết được hệ thống trận pháp lồng lại này. Chàng liền bố trí phòng ngự trận lồng vào ảo trận quanh phòng sau đó vào Hồng Mông Linh Châu gìới.

Hàn Minh vào Thư phòng đọc sách nghiên cứu trước tiên về bốn loại trận pháp như Kim Tự tháp có, sau đó nghiên cứu Trận pháp hệ thống, sau mười ngày học hỏi được khá nhiều điều mới lạ, bốn loại trận pháp sau khi xem hàng trăm quyển trục chàng đã nắm vững ba phần, tiếc rằng bốn loại trận pháp này chỉ là tương đồng chứ không phải hoàn toàn giống với bốn trận pháp trên Kim tự thápvề Trận pháp hệ thống thì mới vào đến ngưỡng cửa. Thấy thời gian qua đi nhanh như vậy mà chưa có kết quả vừa lòng chàng để qua một bên đi thăm Dì Hoa một chút.

- Dì Hoa khoẻ không, mấy thiếu niên kia có vấn đề gì không.

- Ta thì tốt thôi không có gì, chỉ là mười mấy thiếu niên có chút vấn đề.

- Vấn đề gì?

- Trong số mười tám thiếu niên có năm người không chịu được cuộc sống tạm thời ở đây đòi phải về ngay.

- Vậy Dì kêu bọn họ ra đây cháu hỏi họ một chút.

Thì ra ba bốn một nữ, đều không phải là người Việt Nam.

- Ta nghe các ngươi đòi ra khỏi đây.

Ba thiếu niên rụt rè có chút sợ hãi.

- Các ngươi cứ nói, nếu ta giúp được thì ta giúp không phải sợ.

- Chúng ta muốn nhanh về nhà.

- Tất cả người ở đây đều muốn nhanh về nhà, kể cả ta nhưng bây giờ chưa chuẩn bị xong.

- Bây giờ ta có hai con đường cho các ngươi lựa chọn. Thứ nhất ở lại đây chờ khoảng ba năm, lúc đó chúng ta cùng trở về Phàm giới. Thứ hai ta giúp các ngươi ra ngoài gia nhập một Tông môn ở Tu Chân Giới, sau đó các ngươi tự dựa vào sức mình, tự quyết định lấy con đường của mình, sống hay chết ta cũng không quản, kề cả chuyện về Phàm giới chúng bay cũng tự kiếm đường mà về. Ta cảnh cáo trước cho các ngươi Tu Chân giới là nơi không nói nhiều đến lý lẽ phần nhiều lấy bản lãnh của mình mà xử sự, trong lúc các ngươi thuộc loại yếu nhất. Ba tuần sau ta sẽ trở lại nghe quyết định của các ngươi.

Hàn Tinh ra khỏi Hồng Mông Linh Châu giới thu lại trận pháp thì đã thấy Triệu đại ca đứng chờ ở ngoài.

- Mời Triệu đại ca vào đã.

- Không biết Hàn đệ có nghiên cứu ra trận pháp này không?

- Có chút manh mối nhưng chưa có đủ khả năng tu bổ lại.

- Trước tiên báo cho đại ca, trên Kim Tự tháp được khải linh bằng một Tiên trận pháp hế thống gồm bốn trận pháp khác nhau đó là Âm Dương phòng ngự trận, Tụ Linh trận, Ngũ Hành trận và Bát quái khốn trận. Tất cả đều là Tiên trận, khác hẳn các trận pháp Tu Chân Giới đang dùng.

- Hàn đệ hiện nay nắm được mấy phần nếu muốn tu bổ kiện bảo này.

- Chỉ hai phần, nếu chờ tiểu đệ nghiên cứu thêm, tu vi cũng như cảnh giới trận pháp cao hơn thì phần thành công cũng sẽ tăng lên.

- Bây giờ để tiểu đệ ghi chép bốn trận pháp này cho Triệu đại ca, khi đại có hứng thú cũng có thể nghiên cứu nó.

Trong vòng một giờ Hàn Tinh đã ghi chép ra bốn tiên trận vào hai thẻ ngọc, chàng đưa cho Triiệu đại ca một còn mình giữ lại một sau đó đưa trả Kim Tự Tháp.

- Kiện này trước tiên Triệu đại ca nhận lấy rồi quyết định. Xin lỗi Triệu đại ca tiểu đệ lực bất tòng tâm.

- Hàn đệ nhìn ra Tiên trận trong đó đã là vượt mức chờ đợi của ngu huynh còn chuyện tu bổ để ngu huynh bàn lại với chủ nhân của nó đã.

- À, còn chuyện này báo đại ca, sau ba ngày tiểu đệ có việc cần đến Ngọc-Huyền Đan tông cũng không biết cần bao lâu.

- Việc của đệ cần làm cứ làm đừng ngại. Bên ngoài Tăng Ẩn đã đến Luyện Bảo phòng chắc có chuyện gì chúng ta ra xem.

- Kính chào đại trưởng lão, chào tiền bối.

- Ngươi kiếm ai có chuyện gì?

- Dạ có Vân Mộng cô nương kiếm Hàn tiền bối.

- Thì ra vậy!

- Ngươi về trước ta sẽ tới ngay.

Khi ra đến đại sảnh Hàn Tinh quả nhiên thấy ba thiếu nữ đúng là ba cô nương hôm trước ngồi cùng bàn trong Chiêu Anh tửu lâu. Chành nhanh nhẹn cười hỏi:

- Không biết ba vị Vân Mộng cô nương đến, làm ta ra đón chậm trễ thật là thất lễ.


- Công tử khách sáo.

Hàn Tinh nhìn Vân Mộng đại tiểu thư này tuy lạnh giá băng sương nhưng khi cười nói xinh đẹp thật tuyệt vời, quả nhiên khi người ta đánh giá xếp hạng vào trong số lục đại mỹ nhân thì có điểm hơn người, có lẽ cô này hơn người ở điểm này đây.

- Nhìn Vân Mộng tiểu thư vui vẻ chắc đem đến cho ta điều gì thú vị phải không.

- Không dấu Hàn công tử, lần trước gặp mặt công tử xử tên họ Tiêu làm cho tiểu muội hâm mộ vô cùng, sau đó đáng tiếc công tử bất chợt rời khỏi làm tiểu muội tiếc nuối không thôi nên mấy hôm nay rảnh rỗi quyết tìm công tử kết bạn cho thỏa chí mong ước.

Thật ra nàng không hâm mộ ở điểm này, mà chỉ tò mò về công phu quyền cước quái lạ của chàng và cách cư xử đùa giỡn bất ngờ, điểm nàng hâm mộ chính là ngay cả Triệu đại trưởng lão Nguyên Anh kỳ của Luyện Bảo cũng lọt vào mắt xanh, chính lúc trong tửu lâu nàng chứng kiến, tu vi chàng bất quá Trúc cơ kỳ khi gặp uy áp của Nguyên Anh kỳ lại phản ứng như không, trong khi mình tu vi Trúc cơ cao đỉnh chỉ thiếu chút cơ duyên có thể đột phá tiến vào Kim Đan kỳ, như thế chẳng phải thiếu niên này có tài hơn người là gì, người lợi hại như thế mới khiến nàng chú ý. Nguyên Băng Sương Mỹ nhân không biết bao nhiêu thanh thiếu niên anh hùng theo đuổi, trong số đó đáng kể nhất là Triển Bá Thiên đệ nhất cao thủ trong giới trẻ tại Tu Chân giới hiện nay, hắn không thuộc về Đông-Duyến châu mà từ Hoa Nam châu Côn-Luân tông phái.

- Không biết tiểu thư đến chơi, còn có dự định gì không?

- Chúng ta chủ yếu đến tìm Hàn công tử bất ngờ sáng nay phát hiện một con yêu thú vô chủ trong khu rừng gần đây, nếu Hàn công tử không có việc gì quan trọng, mời công tử đi xem với chúng ta một chuyến.

- Thì ra Vân Mộng tiểu thư định bắt yêu thú về nuôi, xin hỏi nó là loại thú gì, hình dáng ra sao?

- Đó chính là một con hoàng mao chuột, nhanh nhẹn và trông đáng yêu vô cùng.

- Vậy chúng ta đi xem, chỉ sợ ta không giúp gì được.

Hai cô nương áo vàng vội dẫn đường còn Vân Mộng tiều thư cùng với Hàn Tinh sánh bước bên nhau. Bốn người chẳng mấy chốc đã đến một khu rừng rậm. Một trong hai cô áo vàng nói:

- Chính là chỗ này, lần trước chúng ta thấy nó ở đây.

Hàn Tinh nhìn chung quanh một lúc sau đó dùng thần thức tìm tòi thì thấy dưới mặt đất có một ổ chuột, đúng ra là một gia đình chuột, hai vợ chồng bốn con nhỏ còn chưa mở mắt.

- Uổng công rồi...

- Hàn công tử nói sao.

- Đúng là một gia đình chuột, song bốn con của nó còn non nớt chưa mở mắt. Nếu mình bắt cha hay mẹ của nó thì tội nghiệp, còn nếu bắt hết thì con chúng cũng phải chết. Đành phải chờ cho con của chúng cứng cáp một chút hãy tính.

Một cô áo vàng bỗng nghi ngờ hỏi:

- Tại sao Hàn công tử biết rõ vậy.

Hàn Tinh nghe hỏi hơi bực mình, muốn dấu bị mật nên đành nói dối:

- Ta từ nhỏ đối với thú vật đã có cảm giác rất nhạy, vừa rồi ta phát giác ra hang của nó.
Vân Mộng tiểu thư nghe vậy ngẩn người cười nói:

- Không ngờ Hàn công tử có lòng dạ này, ngay cả con chuột bé nhỏ cũng không lỡ hại.

Hàn Tinh bẽn lẽn:

- Ta vô tình bêu xấu trước mặt tiểu thư thật là hổ thẹn. Nếu tiểu thư thích thú vật, hay là chúng ta ra chợ xem qua một vòng.

- Vậy chúng ta đi xem một chút.

Hai cô áo vàng lại dẫn đường đi đến chợ, đây chỉ chợ trong thị trấn nên vừa nhỏ, vừa nghèo nàn không có gì đặc biệt, chàng dùng thần thức xem kỹ thì thấy có một cái trứng kỳ lạ nên hỏi mua lấy đem tặng cho Vân Mộng tiểu thư.

- Đáng tiếc, không kiếm được gì vừa ý . Thôi để ta mua tặng Vân Mộng tiểu thơ một món nhỏ là cái trứng này cầu may, không biết tiểu vui lòng nhận không.

Đương nhiên, Hàn công tử tặng gì ta cũng vui lòng nhận.

Hàn Tinh vội bỏ cái trứng vào một cái hộp ngọc rồi đưa cho nàng.

- Vậy tiểu thư nhận lấy.

Hai cô nương áo vàng thấy vậy tò mò hỏi:

- Đây là trứng gì vậy Hàn công tử?

Hàn Tinh mĩm cười bí mật:

- Nếu ta biết thì còn nói tặng chi nữa, có thể là trứng rồng cũng có thể là trứng gà, trứng vịt.

Bỗng bên ngoài mọi người nghe thấy tiếng la:

- Ngươi còn luẩn quẩn ở đây làm gì, quyển trục của ngươi bán không dùng vào đâu được. Ta trả một hạ linh thạch không bán thì cút đi còn lèo nhèo mãi.

- Đây rõ ràng là quyển Hồng Mông quyết gia truyền của nhà ta mà ngươi cho là đồ vô dụng còn trả rẻ như đất.

Hàn Tinh vừa nghe đến chữ „Hồng Mông quyết“ thì giật mình vội đi ra gọi:

- Này, cậu nhỏ bán cái gì cho ta xem một chút.

Cậu bé gầy yếu, ăn mặc như ăn mày vui mừng vội nói:

- Chính là quyển trục này.

Nói xong đưa cho Hàn Tinh xem.
Hàn Tinh xem thì thấy trong sách dạy cách sử dụng Hồng Mông khí, giải thích mọi quá trình từ hồng mông có thể dựng nên mọi vật trong vũ trụ, âm dương nguyên lý, ngũ hành nguyên lý. Đáng tiếc không đề cập đến Hồng Mông lấy từ đâu ra song chàng có sẵn Hồng Mông Linh Châu có thể từ chân khí của chuyển thành Hồng Mông khí, vậy làm thế nào lấy nó ra dùng. Dù rằng thế nào, quyển trục này đối với chàng cũng hữu dụng, lại duyên may đưa đến cửa nên hỏi:

- Vậy ngươi muốn bán nó bao nhiêu?


- Ah....

Thấy cậu bé ngập ngừng chàng lại hỏi:

- Hay ngươi có việc gì cần ta giúp thì cứ nói ra, đừng sợ gì cả.

- Vậy xin công tử đi theo ta một chút.

- Ba vị cô nương xin chờ một chút, ta đi theo cậu bé hỏi xem nó cần gì rồì trở lại ngay.

Cậu bé dẫn Hàn Tinh đến chỗ vắng mới nói:

- Mẹ ta bị bệnh nặng không cứu được nên ta đem quyển trục này bán kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ ta.

- Vậy mẹ ngươi ở đâu mau dẫn ta xem có thể giúp đỡ gì được không?

Cậu bé tiếp tục dẫn chàng về nhà, thì chàng thấy một thiếu phụ nằm trên giường chỉ còn thoi thóp.

Hàn Tinh thấy vậy vội đưa thần thức vào cơ thể nàng xem xét thì thấy rõ ràng nàng bị trúng độc, chàng vội dồn một ít chân khí bảo vệ tim, gan, phổi,... sau đó khống chế cho chân khí chạy khắp nơi thu hút hết chất độc. Khử độc hết một vòng Hàn Tinh mới gọi bọn Vân Mộng cô nương đến, kẻo họ chờ lâu. Sau đó lại lập lại mấy lần nữa thì thấy chất độc đã được trừ khử hoàn toàn.

Chàng ra gặp cậu bé nói:

- Mẹ ngươi bị trúng độc nặng được ta khử độc thành công bây giờ đang ngủ lấy lại sức. Ngươi có biết mẹ ngươi bị con vật gì cắn không?

- Cậu bé lắc đầu.

- Nếu vậy ngươi phải cẩn thận kẻ mẹ ngươi và cả ngươi bị độc lần nữa đó.

- Ngươi đưa tay cho ta xem.

Hàn Tinh đưa một tia thần thức vào quan sát cơ thể cậu bé thì thấy kinh mạch thân thể nó quá yếu, lại chưa có linh căn, khó có thể tu luyện được. Chàng sao lại bản Hùng kê quyền đưa cho nó nói, ngươi chăm chỉ tập luyện cuốn này may ra có ích.

Sau đó đưa cho nó một trăm vạn linh thạch dặn:

- Ngươi cầm lấy cất giữ kỹ khi nào thiếu lại lấy ra dùng, đừng để ai biết họ cướp mất. Còn quyển trục của ngươi ta cầm đi, ngươi giữ nó không có ích còn có thể có hại nữa.

- Thôi ngươi ráng chăm sóc mẹ ngươi ta đi đây.

Hàn Tinh ra ngoài thì thấy ba nàng đang chờ ở cửa nhà.

- Thật phiền làm Vân Mộng tiểu thư chờ lâu.

- Không có gì.

Hàn Tinh lại hỏi:

- Không biết tiểu thư có tính đi đâu nữa không, nếu không chúng ta tạm biệt nơi đây . Khi nào có duyên lại gặp lại.

- Vâng!

Thấy nàng chỉ nói một tiếng, Hàn Tinh lại nói thêm:

- Chúc tiểu thư mọi sự như ý, thành công mọi việc.

Hàn Tinh nhảy lên cao, xoay người nửa vòng ẩn thân trận đã khởi động bay về hướng Luyện Bảo tông. Ba nàng chỉ thấy chàng nhảy lên xoay người đã biến mất trong mắt ba nàng.

- Tiểu thư thấy chàng ra sao?

Vân Mộng tiểu thư giọng buồn nói:

- Rất nhiệt tình, nhanh nhẹn, làm việc quyết đoán, có lòng nhân, trên người nhiều bí mật.

- Vậy sao tiểu thư có điều gì không vừa ý?

- Ta mong ở bên chàng lâu một chút, rất tiếc dường như chàng có có việc cần làm nên rời khỏi.

Hàn Tinh trên đường về cũng suy nghĩ về Vân Mộng tiểu thơ, cô này là một trong Đại Mỹ nhân, nhưng khi ta ở bên, có chút không tự nhiên, quá ít nói, giữ lễ nhiều quá gây ra khoảng cách, không thấy có gì lôi cuốn, so với Hỏa Mỹ nhân, cư xử tự nhiên. Còn Băng Sương mỹ nhân sức lôi cuốn kém hơn Hỏa Mỹ Nhân nhiều ....có lẽ vì cô ta ít nói quá không hợp tính của ta!



Góp ý cho truyện Hồng Mông Linh Bảo: tangthuvie/forum/showthread.php?t=58123



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.