Hồng Mông Linh Bảo

Chương 70





Chương 70 Xa cách nhau rồi

Ba ngày nay bốn người lúc phải ăn cơm khê, lúc phải ăn cơm nhão, đồ ăn thì lúc mặn lúc nhạt khiến ai cũng dở khóc dở cười. Ngày mai khai trường rồi chiều nay Minh nhận nấu thử một bữa, chàng nghĩ không ra món lạ đành đem Laptop vào Inte kiếm một vòng chọn một món sào, hai món nướng và một món tráng miệng. Hai nàng Trâm Tuyết đi chợ về thì đã sáu giờ chiều, khi đồ sắm đủ đem vào bếp chàng đuổi hết họ ra nói:

Làm ơn chuẩn bị bàn ăn cho tươm tất, nửa tiếng phải xong. Ba ngươi không nói gì nghi ngờ chỉ mong hôm nay không phải ăn đồ sống, là tốt rồi.

- Anh Minh không cần phụ rửa rau à?

Minh cười nói:

- Đã bảo hôm nay anh phụ trách nấu thì làm từ a tới z chứ.

Minh vào bếp chuẩn bị nấu Sườn Nướng Sốt Whiskey, Lươn nướng lá lốt, Bò xào Tiêu xanh dầu giấm, tráng miệng Mango Tango Sake. Chàng rửa sạch thịt sườn, cắt cho vừa lớn, làm gia vi tẩm ngâm để đó chờ ngầm, lại làm lươn làm ruột sạch sẽ tẩm gia vị để nguyên con cuốn lá lốt bên ngoài cuống lá vào xong thì đi gọt vỏ xoài, lát thành 16 lát bỏ hột, cam thì tự ép lấy nước ,chàng cho nguyên liệu như trong toa chỉ, 2 thìa HHDDF1 hương dâu, 2 thìa súp bột ngũ cốc, 140ml nước ép cam và xoài không đường, 100g sữa chua, vài viên đá, cho vào hũ sành,dùng hết sức lắc tròn mạnh mấy chục cái bỏ ra xem thì đã thấy tất cả vật liệu tan không còn, lại còn sủi bọt lên, chàng múc một muỗng cà phê nếm thử thì thấy đã vừa miệng thì bỏ vào trong tủ lạnh.

Món bò xào chàng dùng bếp gas còn, còn hai món nướng chàng dùng một thẻ sắt dầy 500x200 cm để nằm ngang vận một thành hỏa khí nung đỏ thẻ sắt bỏ thịt nướng dùng ý niệm khống chế khiến sườn lăng không xoay tròn trên trẻ sắt, một nửa bên kia thẻ sắt thì cũng theo thể thức ấy nướng lươn nướng, 2 món nướng mười lăm phút đã xong thì chàng bắt đầu xào, bảy phút cũng xong chàng mới nấu cơm lại dùng hoả chân khí và khống chế nồi cơm lăng không bảy tám phút đã xong.

Chàng cắt lươn lá lốt thành khúc nhỏ, đĩa vừa bỏ xuống lươn tung lên ánh đao loé lên lươn đã xếp gọn trong đĩa. Đồ xào và sườn nướng cũng đã bỏ lên đĩa chàng gọi hai nàng kia dọn cơm còn mình lo dọn bếp sạch sẽ, sau đó để bốn cái ly sẵn đó, 16 lát xoài, 4 lá quế và hũ sinh tố xoài thì để yên trong tủ lạnh.
- Trong năm món có hai món có có ít rượu mạnh là món Sườn nướng và món tráng miệng, hai em cẩn thận kẻo say.

Bốn người ngồi yên lặng ăn không ai nói lời nào, Minh thấy vừa miệng nên không khách sáo, còn ba người kia cũng đã đói, lại bị mùi thịt và lươn nướng bay vào mũi nên nhất là Tuân nam thực như hổ, nữ thực (bất) như miêu. Mười lăm phút sau ba đĩa thức ăn cùng nồi cơm trống rỗng Tuân mới vỗ bụng thốt hai chữ:

- Ăn ngon! Mùi vị hấp dẫn.

Minh vào tủ lạnh lấy sinh tố xoài đổ ra ly, bỏ mỗi ly bốn lát xoài, một lá quế và một ống hút nhựa. Ánh Tuyết thấy sinh tố xoài liền vào bưng lên, hút vào mấy hơi lại nghỉ. Bây giờ Huyền-Trâm mới hỏi:


- Anh Minh học nấu mấy món này từ lúc nào vậy?

- Vừa học trong inte đó, hôm nay thử một liều, ăn ngon không?

- Ngon, mấy món này ở nhà lâu lâu má cũng làm nhưng anh làm ăn khác hẳn.

- Khác chỗ nào thử nói xem, may ra tìm được thêm bí quyết.

- Thịt và lươn nướng, chín đều không bị cháy. Gia vị thì bình thường.

- Vậy có lẽ vì mấy ngày nay ăn uống khổ cực nên hôm nay ăn ngon thôi.

Ánh Tuyết xenn vào

- Món sinh tố này ngọn thiệt, độ lạnh vừa đủ, độ sệt cũng vừa phải.

- Món này dễ nhất, cứ làm theo công thức là xong.

Minh chú ý thấy mặt hai nàng hai má hồng lên trông dễ thương hơn bình thường nhiều bèn nhắc:

- Hai em cẩn thận mau về phòng nghỉ ngơi đi, men rượu bắt đầu thấm vào máu đấy. Mau về phòng vận khí vài vòng đẩy lui nó.

Hai nàng nghe vậy mới cảm thấy mặt mình nóng bừng bừng nhưng còn ráng hút một hơi thật mạnh hết ly sinh tố mới chịu đi về phòng. Vừa đứng dậy hai nàng nghiêng ngả muốn té Minh vội đỡ lấy eo Ánh Tuyết dìu nàng vào phòng đến tận giường của nàng, còn Tuân cũng dìu Huyền-Trâm như vậy.

Trở về bàn ăn Tuân tiếp nói:

- Rượu mạnh thật, say lúc nào cũng không biết. Lúc nãy tao vừa mới hút một ngụm to thì thấy huyết mạch căng thẳng chạy rần rần, tim đập nhanh hơn vội ngấm ngầm vận khí ổn định.

- Không biết men rượu từ whisky hay Sake nữa, tao thì chẳng có phản ứng gì.

- Ha ha...Mày mà say thì còn đâu là trưởng lão được nữa.

- Chớ có nói bậy, mày say rồi à...cẩn thận.

- Tao quên, xin lỗi.

- Ừ chuyện này không được sơ hở.

Tuân dọn dẹp bàn ăn, rửa hết chén đĩa, mới về phòng còn Minh về phòng vào luôn Hồng Mông Linh Châu giới luyện thêm một lò nướng, gọi là lò nướng thịt thật ra chẳng có gì ngoại trừ cái khung sắt để đặt thẻ sắt kia, lần sau có nướng thịt thì không phải nâng nó lên nữa.

Hôm sau mọi người thức tỉnh, hai nàng ở hai phòng đều giật mình giống nhau thấy mình nằm trên giường phòng mình, liền nhớ ngay tối hôm qua vừa đứng dậy để về phòng thì không còn biết gì nữa, tự nhiên hai nàng xem quần áo của mình thì thấy vẫn y nguyên như hôm qua thì nửa mừng, nửa thất vọng nghĩ xem ra mình còn tốn nhiều công sức mới lôi cuốn được chàng.

Còn Minh và Tuân thì xem hai nàng như bạn, tâm trí con tim hai chàng này để ở nơi khác nên dù bị sắc đẹp thân hình kiều diễm lôi cuốn của hai nàng cũng dễ dàng vượt qua không tốn bao nhiêu hơi sức.

Hôm sau Khai trường bốn người cùng đi với nhau vui vẻ nói chuyện sau khi chia lớp may mắn cả bốn vào một lớp ban theo ban căn bản Toán, Lý, Sinh, Hoá, Văn, Sử, Địa. Lớp 10A3 30 học sinh số nam nữ bằng nhau.

Minh nhớ lại năm ngoái khai giảng phải xếp hàng đứng ngoài trời còn đánh lộn một màn, trường Lê Quý Đôn khai giảng đúng giờ trong ngắn gọn rồi vào lớp giới thiệu thầy giáo chủ nhiệm Cô Hải Vân bạn học mới, phần đông học sinh sống ở gần trường đương nhiên tất cả sống ở TPHCM. Sau khi giới thiệu 26 bạn học mới nghe thấy bốn người một nhóm năm ngoái học ở Buôn Ma Thuột thì ngạc nhiên vô cùng, vì quy củ trường chỉ nhận học sinh ở TPHCM, lại cô chủ nhiệm nói qua thành tích của 4 người đều trong top năm của lớp 9 trường cũ.

Các nam sinh thấy hai cô nữ sinh tuổi 16 từ Buôn Ma Thuột có da trắng hơn dân Sài Gòn nhiều, hai cô này đương nhiên da trắng vì không phải ra ngoài làm việc, khí hậu Buôn Ma Thuột cũng mát mẻ hơn ở Sài Gòn nhiều, da trắng mịn hồng hào, tướng cao ráo, dáng vẻ yểu điệu tha thướt tiểu thư, tính hiền hòa , giọng nói nhỏ nhẹ.

Minh và Tuân nghe có người khen hai nàng kia “giọng nhỏ nhẹ, tính hiền lành” . Cả hai cười thầm nghĩ “xem kỹ mai này có thật nhỏ nhẹ không?”


Mọi người không quên quan sát Tuân và Minh, nhất là Tuân tuổi 17 cao lớn đẹp trai đúng mẫu người lý tưởng của nữ giới, Tuân sau kỳ hè vừa qua đã cao lên 1m78, còn Minh 1m73, Minh 16 tuổi chỉ đặc biệt ở đôi mắt trên khuôn mặt sáng rọi thẳng vào lòng người, khiến không ai đối ánh mắt với chàng quá năm giây. Cô Vân chủ nhiệm thầm đánh giá “tâm trí sáng sủa, tinh thần bất khuất”.

Học sinh lớp 10 phần đông ở tuổi 16 ai bắt đầu đi học trễ thì 17, còn tuổi 15 và 18 thì hiếm có. Tuổi 17 ở nam sinh phần nhiều vóc dáng hình hài chưa được phát triển đầy đủ, trừ Tuân và Minh thì khác, họ luyện võ từ nhỏ, thân thể tăng trưởng trước tuổi nên hai người trong lớp hay ngoài đời thuộc tạng người loại cao lớn.

Bốn người có điểm khác ngoài vó dáng thân thể, dáng điệu tư cách còn cách ăn nói khác hẳn dân Sài Gòn nên nhiều lúc không hiểu nhau cười nhộn cả lên. Họ sau khi tự giới thiệu cũng bị hỏi nhiều nhất, ví dụ sau khi Minh tự giới thiệu thì đã có bạn học gái hỏi:

- Xin hỏi sở thích của bạn.

- Âm nhạc và nuôi thú.

- Âm nhạc loại nào, thú nào?
- Tôi thích thổi sáo, còn thú tôi thích chim khướu, gà nòi, lợn bụng chõng, à không heo bụng chõng.

- Xin hỏi bạn thích học môn nào nhất?

- Tất cả trừ môn sử và văn.

Ba người kia cũng bị hỏi nhiều nhưng không ai tiết lộ môn võ họ cũng thích không kém bất cứ môn nào.

Các bạn học phần nhiều chưa biết nhau từ trước, có ba cặp bài trùng 2 cặp nữ, 1 cặp nam cùng học làm bạn với nhau từ nhỏ.

Buổi trưa khai giảng đã qua, thần thức Minh chợt thấy ba mẹ của hai nàng Trâm, Tuyết, ba mẹ Tuân, và Mai-Nhị đang ở ngoài cổng, thật là một bất ngờ vui mừng chàng nói:

- Ah, cha mẹ chúng ta cũng đến, chúng ta mau ra gặp mặt.

Bốn người vừa ra cổng quả nhiên năm phụ huynh học sinh từ xa đến thăm con.

- Sao bốn đứa nhỏ, khai trường xong rồi cảm giác thấy thế nào?

Huyền-Trâm nhanh nhẩu đáp trước:

- Cảm giác đúng như dự đoán, trường này chất lượng cao ai cũng có vẻ ham học.

- May mắn bốn đứa học cùng một lớp.

Mọi người cùng đi vào quán dùng bữa trưa sau đó về nhà trọ, Minh, Tuân hai nàng dẫn vào nhà vì nhà có bố trí trận pháp nên phải dặn đi theo đúng từng bước chân, năm người đều ngạc nhiên nhưng vẫn đi theo. Khi vào trong bảy người còn kinh ngạc hơn vì không khí bên trong mát mẻ dễ chịu, sạch sẽ đến con ruồi con muỗi cũng không có. Thấy dưới bếp còn vật liệu làm Mango Tango Sake chàng làm bảy ly đãi khách, chàng bớt lượng sake sợ men rượu làm say người.

- Mấy món đồ này ở đâu ra, toàn đồ siện, made in Germany. Đừng nói mua ở TPHCM nghe.

- Đồ mới nhập cảng đấy!

- Bác sáng mắt có thể nhận xét xem là đồ thật hay là đồ nhái.

- Đồ Original cả đấy.

Trong phòng khách Ánh Tuyết đang quảng cáo bức tranh, còn Minh Tuyết giới thiệu hồ cá, mấy ngày trước Minh đã bỏ cát Nha Trang, nước và cá Discus, cá sặc, một đàn neôn đỏ vào hồ nên hồ trông rất sống độn, nàng nhìn ngắm cá không chán.
Tuân thì chỉ dẫn cha mẹ mình xem hai con khướu trắng, mấy ngày trước Minh đem lồng chim trong đó một cặp khướu trắng, khi về nhà thì khướu được đem từ Hồng Mông Linh Châu giới ra, khi ra khỏi nhà thì lại đem chúng vào Hồng Mông Linh Châu giới thả. Không ngờ Tuân cũng thích khướu, mỗi sáng nghe tiếng hót làm tâm hồn Tuân thoải mái dễ chịu, tâm thần buông lỏng an bình cảm giác như sống trong rừng, gần gũi với thiên nhiên, mấy chậu cây cảnh Minh đem ra Tuân cũng rất thích nên xung phong đảm nhận phần tưới và chăm sóc. Minh đồng ý còn giao thêm Tuân phụ Huyền-Trâm chăm sóc cả hồ cá nữa.

Mai-Nhị vào các phòng xem, thì thấy phòng Minh đơn giản không trưng bày gì, quần áo cũng chỉ có hai ba bộ. Nàng hỏi Minh thì chàng nói:


- Con cất đồ của con nơi khác nên không cần trưng bày ra làm gì.

- À con có món quà này cho mẹ.

Nói xong chàng đưa cho mẹ một trữ vật giới chỉ, mấy hôm vừa rồi chàng lấy vật liệu dư khi tu bổ kiện tháp bảo luyện ra ba kiện hai dành cho hai nàng kia, một cho mẹ, hòng mỗi lúc đi chợ đỡ phải mang nặng. Minh chỉ dẫn mẹ cách sử dụng, thấy mẹ một lúc sau dùng được nhưng tinh thần hao tổn, chàng vội dùng chân khí truyền sang vận chuyển theo nhâm mạch đánh thông luôn bảy tám huyệt đạo. Sau đó nói:

- Mẹ ngồi yên nghe con tấu một bài tăng thêm tinh thần lực, mai kia dùng trữ vật nhẫn mới được như ý.

Minh lấy Thanh Vân Tiêu ra thổi bài Lòng Mẹ, lạ một điều lần này chàng thổi âm thanh không phát ra chung quanh, chỉ mình Mai-Nhị đang ngồi đó nghe được, mấy người kia thấy hai mẹ con ngồi trong phòng tưởng là chỉ đang trò chuyện, thật ra đang tấu bản tiêu Lòng Mẹ. Mai Nhị nghe bản tiêu xúc động không thôi, có lúc nước mắt tuôn rơi có lúc như được an ủi mỉm cười hạnh phúc. Tiêu âm dứt tâm tình nàng vẫn còn trong cảnh tiêu âm, nửa tiếng sau mới tỉnh nói:

- Cám ơn con. Bản tiêu này con tấu hay lắm.

- Bản này con học được cả năm nay, hôm nay mới thổi tặng mẹ.

Mai nhị gật đầu, cảm thấy trong người thoải mái, vừa rồi con mình đưa vào một luồng khí ấm, vận hành đến đâu dễ chịu đến đó, lại nghe năm bẩy lần “bực,bực” như dây dứt lại thấy dòng khí tiếp tục vận hành đến khi hoàn thành một tiểu chu thiên, dòng khí trong người tiếp tục theo đường cũ nhanh chóng vận hành mười chu thiên nữa mới dừng, sau lại nghe bản tiêu, linh hồn cảnh giới vô hình chung tăng lên như trước đây bị đè nén nay được khai thông nên tinh thần bỗng chốc sảng khoái như vừa tắm một giòng suối mát. Nàng hưởng thụ một lúc lâu, ngẫm nghĩ sau đó lấy từ trong túi áo một bức thư đưa cho Minh nói:

- Mùa hè vừa rồi khi con vắng nhà, Như Xuân có đến kiếm con nhưng con vắng nhà, nàng liền viết thư nhờ mẹ trao lại, khi con về phải tập trung đi thi nên mẹ chờ hôm nay mới trao cho con.

Minh nhận thư, cám ơn mẹ cất thư đi khi tiện đọc.

Bảy phụ huynh thăm con ở lại tới năm giờ chiều sau đó lên xe hơi về Buôn Ma Thuột. Thì ra ba má Huyền-Trâm không an tâm con gái mình nên rủ thêm ba má Ánh Tuyết, ba má Tuân và Mai nhị đi thăm. Bảy người đi chiếc xe chín chỗ của nhà Huyền-Trâm, khi đến trường thì lễ khai giảng đã xong, bọnn trẻ đang ở trong lớp, bảy người đi tách nhau đi lo chuyện riêng, mua sắm và hẹn gặp lại cổng trường lúc 12 giờ trưa.

Khi các phụ huynh an tâm ra về, Minh vào phòng mở thư Như Xuân ra đọc:

Anh Minh yêu dấu!

Hôm nay em gọi anh nhưng không gặp được, em lại có chuyện gấp nên đến nhà anh, tiếc là anh cũng vắng nhà.
Em muốn báo anh biết tuần sau em sẽ theo cha mẹ em đi định cư tại Hoa Kỳ, việc này em không ngờ đến nhanh như vậy lại ngay trong khi anh vắng nhà nên không kịp tâm sự cùng anh trong lúc em bối rối không biết xử ra sao cho đúng.

Khi anh đọc lá thư này chắc là em đã ở Hoa Kỳ rồi, anh đừng buồn vì trong tim em chỉ có anh, đáng tiếc chúng ta phải xa cách nhau rồi, em hứa sẽ đợi anh đến khi xum họp, trước tiên anh phải đi học, làm tròn các bổn phận hằng ngày cho thật tốt thì khi chúng ta gặp lại mới hạnh phúc. Khi nào em có địa chỉ ổn định thì sẽ liên lạc cho anh sau.

Hôn anh nhiều
Như-Xuân của anh


- “Thảo nào cả mấy tuần nay ta tìm không thấy nàng, bây giờ ở tận bên Mỹ, lại không có địa chỉ.”

Minh chỉ muốn bay ngay sang Mỹ thăm nàng nhưng không địa chỉ thì không thể tìm đến được.



Góp ý cho truyện Hồng Mông Linh Bảo: tangthuvie/forum/showthread.php?t=58123



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.