Hồng Mông Linh Bảo

Chương 91





Chương 91 Nỏ Thần bắn chim dương oai

Minh trước tiên vào Hồng Mông Linh Châu giới xem tình trạng của Mỵ-Điệp, vừa vào tới đã có liên lạc với Quang Anh, Quang Anh lập tức trở về thức hải. Mỵ-Điệp cũng thanh tỉnh nhìn chàng nói:

- Nguyên anh của anh đẹp như thế mà giấu em mãi.

- Đẹp thật à, bây giờ biết nhau cũng không trễ lắm.

- Quang Anh trở về chàng biết ngay Nguyên Anh phong ấn của nàng bị Quang Anh phá gỡ, may mắn không bị tổn thương gì. Chàng lại đến gần nàng ôm xem một hồi mới yên tâm, bất giác hôn nàng mấy miếng.

- Anh làm gì thế?

- Anh xem kỹ còn có chỗ nào thương tổn không!

Nàng nằm yên trong vòng tay hưởng một chút ôn nhu nhất thời nói nhỏ:

- Bây giờ chịu quan tâm người ta rồi sao?


- Ừ! Lúc nào chẳng quan tâm đến Mỹ nhân của mình, không quan tâm là ngốc.

Minh tự nghĩ, không hiểu ra sao mình lại phản ứng giận dữ, ra tay ngoan độc đến thế đối với tên họ Thẩm, trước nay chàng còn cho ngươi ta một hai co hội, lần này lập tức diệt sát tận gốc. Chàng không cảm nhận những ngày tháng qua Mỵ-Điệp bên mình bất giác đã sinh ra một tình cảm lưu luyến vô hình, tuy không diễn tả trong lời nói hay hành động bên ngoài nhưng trong thâm tâm đáy lòng đã nhóm lên ngọn lửa tình cảm lửa cháy âm ỉ và chờ bộc phát. Lại thêm việc bị người yêu là Như Xuân bội tình ngọn lửa ngầm càng lúc càng mạnh, đã đến lúc khó lòng khống chế. Việc Mỵ-Điệp bị họ Thẩm bắt đã làm ngọn lửa tình cảm này trong Minh bùng nổ, làm chàng phản ứng giận dữ ngoài khả năng kiểm soát khống chế.

Chúng ta đi Tiên giới xem một chút xem có đẹp và khác với Tu Chân giới không?

- Anh nói gì? Chúng ta có thể đến Tiên giới à.

- À, Em bị thương không biết chuyện gì đã xảy ra à?

- Sau khi Mộc Long đại ca tiếp chín Lôi Kiếp xong, bất chợt chín Lôi Kiếp khác tiếp theo đánh vào anh, rồi em bị tên họ Thẩm khống chế. Anh lựa đúng thời cơ cứu được em đưa vào đây, sau đó Mộc Long đại ca và anh đồng thời phi thăng, anh đoán là tiên giới. Đi chúng ta đi ra ngoài xem.

Hai người ra ngoàì xem chung quanh vắng lặng không một bóng sinh vật nào, chỉ có thực vật. Minh dùng thần thức xem xét bốn phía một lúc lâu nói:

- Dường như chúng ta đang bị nhốt trong một không gian kỳ lạ, chung quanh chúng ta như có ba bức tường vô hình, phía trên cũng là một bức tường.

- Vậy chúng ta phải làm sao ra khỏi?

- Đi chúng ta đến gần xem, may ra kiếm được cửa ra.

Minh tiến đến phía trước tìm một hồi quả nhiên thấy cửa nhưng đã bị phong ấn bằng trận pháp.

- Tiên cấp trận pháp!

Hai người xem một hồi lại đi đến hai bức tường còn lại thì phát hiện mỗi bức tường đều có cửa, và cửa đều bị phong ấn bằng trận pháp khác nhau. Đi xem một vòng chàng thử xông vào một cánh cửa, vừa bước đến gần đụng vào môn đạo bừng sáng, một sức mạnh kinh thiên động địa đẩy chàng bắn ngược lại bắn xa hơn trăm trượng, Mỵ-Điệp đứng phía sau cũng bị ảnh hưởng bị đẩy hai mươi trượng.

- Lợi hại, phong ấn cực kiên cố.

Chàng thấy khó lòng phá được phong ấn nên bay lên phía trên xem xét, phía trên là những lớp bình chướng do tiên khí, cũng là tiên cấp trận pháp tạo thành. Minh nhớ đến Bạch Vân sơn ở Đông-Duyến Châu năm xưa cũng bao phủ trận pháp, mình từ phía trên nghiên cứu các vị trí, tìm ra được pháp tắc trận pháp vận hành rồi nương theo bộ vị mà đi ra, trận pháp trước sau còn nguyên vẹn, không bị phá hủy chút nào. Minh bay xuống dưới nói:

- Phía trên cũng được bố trí trận pháp, em tạm thời về cung điện tu luyện đi cho anh yên tâm. Anh đi nghiên cứu một phen, trong vòng bảy ngày bất cứ kết quả thành công hay không anh cũng trở về.

Minh chuẩn bị xong yên tâm bay lên nhập trận, quang cảnh trước mắt lập tức thay đổi, chàng dùng thần thức cực hạn dò xét, ghi nhận các nguyên tố trong không gian thay đổi, vận hành, thần thức dò một lúc không phát hiện điều gì hữu ích, chàng thử để quang anh xuất khiếu trước thân mình dò xét, hai mắt quang anh chiếu sáng phía trước, quả nhiên tầm nhìn vượt qua thần thức tuy tầm nhìn không xa hơn nhưng rõ ràng hơn rất nhiều. Trước tiên phải kiếm trận nhãn là trung tâm điều hành sự vận hành của trận pháp, ở địa điểm đang đứng chàng nhận ra được bảy nguồn năng lượng khác nhau thao túng các nguyên tố khí quyển, chàng lại ghi nhận kỹ càng phương hướng các nguồn năng lượng này rồi nhắm phương đoài bay đến, khoảng cách chỉ cách vị trí cũ bảy trượng. Chàng lại lập lại công việc, quan sát ghi nhận nơi đây nguyên tố khí quyển được chín nguồn năng lượng cung cấp và điều khiển. Hai ngày đêm chàng thu thập chi tiết từ nhiều địa điểm khác nhau, có những địa điểm trùng hợp giống nhau. Hai ngày đêm bị trận pháp bảy lần làm cho mất phương hướng, bị quấy nhiễu, tấn công bằng lôi, phong, hỏa, băng, kim thủy mộc thổ nguyên tố, chàng không khách sáo dùng băng thuẫn cái lồng ngăn chặn rồi hấp thu hết. Sau hai ngày hai đêm chàng về Hồng Mông Linh Châu giới yên tĩnh nghiên cứu, chàng đem kiến thức trận pháp, kiến thức Kinh Dịch phân tích, sắp xếp hợp lý, dùng nhị nguyên (âm dương 0/1)số học, tứ tượng, ngũ hành, bát quái, cửu cung, thất tinh, …. ra định dạng, thử nghiệm giải thích, sắp xếp thành một trận đồ hỗn loạn, một ngày nhanh chóng qua đi, trận đồ còn rối loạn nhiều chỗ còn không rõ ràng, lại một ngày một đêm qua đi, trận đồ hình thành thêm được một phần nữa, hết ngày thứ ba thì chàng nghỉ ngơi một đêm, sáng ngày thứ tư đem trận đồ ra định sắp xếp sửa chữa tiếp thì nhận thấy, dường như trận pháp này mình đã được kiến thức ở đâu? Chàng bỏ công việc ngồi nhớ lại, cuối cùng tìm ra là trận pháp không gian cuối cùng trong trận pháp quyển trục của Mộc Long đại ca có điểm tương đồng, tuy không giống mười phần nhưng cũng có bảy phần giống.

Đem hai trận pháp đối chiếu, tìm hiểu chàng tìm ra được một số phép tắc qua đó chàng hiểu thêm nhiều điểm bí hiểm không giải thích được của không gian trận pháp trong quyển trục. Hai tháng qua chàng đem tận tâm tận lực tìm hiểu không gian trận pháp, đem cả kiến thức có được từ tiểu trận pháp không gian của Triệu Thâm ra làm chỗ dựa giải. Cuối cùng chàng trở lại với trận pháp đang sắp xếp kia chỉnh sửa, được bốn phần. Không chờ nữa chàng ra ngoài tiếp tục so sánh thử nghiệm, kết quả khả quan một phần, chàng theo suy luận trận đồ mình có đi ra cuối cùng thành công song lại thấy một trận pháp khác dường như vách trần bình chướng này được cấu tạo bởi nhiều trận pháp, tầng tầng lớp lớp không biết có bao nhiêu trận pháp tổng hợp thành, lớp trận pháp thứ hai thứ ba chàng quen thuộc nên dễ dàng đi qua, sau lại gặp khó khăn, chàng không ngừng ghi nhớ, có khi rắc rối quá phải ghi lại, sau đó lại vào Hồng Mông Linh Châu giới tiếp tục nghiên cứu, lập lại nhiều lần mười ngày sau đó chàng đã vượt qua hàng trăm trận pháp cuối cùng thoát ra khỏi.


Minh vừa thoát ra thấy cảnh vật phía dưới rộng lớn chung quanh, phía xa xa liền cảm thấy tiên khí ba động, chàng vội xuất tạc đao ra ngự đến hướng đó, sau một tiếng thì thấy rõ phía trước một cuộc đại chiến thê thảm đang xẩy ra, tiếng hò hét, tiếng thú gầm rống vang trời xem lẫn những tiếng oanh tạc như tiếng sét đánh, hai phe có đến ngàn người, phía bên phải cách xa ba chục dặm lại có một phe quân số ngót một ngàn đang quan chiến, không biết có dự định vào cuộc hay không?
- Chiến tranh?


Minh thả thần thức đến dò xét, thì ra hai phe Tiên đạo và Yêu tu đang tham chiến còn phe Ma Đạo đang quan chiến. Bỗng chàng nghe:

- Yêu tu không dè mấy chục năm nay phát triển, sinh sản đông đảo đến mực này, dân lại bành trướng gấp trăm lần, cường mạnh vượt trội chúng ta, nếu chúng ta có Ma đạo hỗ trợ thì mới mong cân bằng, bọn chúng xâm chiếm đất, đòi lấy một phần tư đất đai của Tiên đạo chúng ta, lần này dù có thắng bọn chúng cũng không để yên, lần khác lại đến lấn áp cuối cùng Tiên đạo cũng không thể chống lại được.

- Trừ khi có thần sứ hạ giới can thiệp giúp đỡ.

- Thần giới, họ dễ dàng hạ giới hay sao? Đừng mong đợi thì hơn, chúng ta phải tìm đường lối khác thôi. Tiếc là mấy trăm năm nay Tiên đạo không đoàn kết, nội chiến liên miên, chết chóc vô số khiến nhân số không tăng ngược lại bị giảm mạnh. Trong khi yêu tu, yêu thú sinh sản nhanh chóng, mỗi lần sinh số nhiều khiến yêu thú tăng nhanh, mặc dù bọn chúng cũng tranh dành miếng ăn chết đi một số nhưng vẫn còn đông.

- Thanh Tiên Đế, mau thỏa thuận chịu nhường giao ba phần đất ra cho chúng ta, nếu không chúng ta ra lệnh cho đại cửu đầu điểu đốt cháy diệt hết các ngươi.

- Viên Hằng yêu đế, đừng khinh người quá đáng, các ngươi có bản lãnh gì cứ việc đem ra thi thố chúng ta sẳn sàng đón tiếp.

- Được! Các ngươi ngoan cố, ta cho các ngươi xem.

Chưa dứt lời mọi người đã thấy mặt trời bị che bóng, nhìn lên thì thấy một con chim khổng lồ đang bay lượn ở độ cao mấy ngàn trượng, đôi cánh nó xoè ra rộng che khuất mặt trời khiến bóng mát dưới đất bao phủ mấy chục ngọn đồi.

Vừa được Viên Hằng yêu đế ra lệnh, cửu đầu ác điểu hót chín tiếng liên hoàng vang trời đang bay bỗng cắm đầu phi xuống năm trong chín đầu phun ra năm luồng yêu hỏa đỏ rực trời “Bùng, bùng, phụt, bùng….” khiến cho một phần mười Tiên quân cả người lẫn tiên khí, tiên thuẫn bị đốt cháy thành bụi, để lại năm hố sâu đen ngòm. mấy chục tiên quân tử trận khiến toàn bộ tiên quân rùng mình.

Mấy vị Tiên đế khó xử, cấp Tiên đế chỉ được chỉ huy song không được ra trận, lại thấy không có vị Tiên Quân nào có đủ bản lãnh ngăn chặn lại con cửu đại đầu ác điểu này, trừ khi bây giờ ai có sủng vật cấp long hay phượng hoàng. Mấy trăm năm trước có mấy vị Tiên đế có loại sủng vật cường đại nào nhưng họ đều đã phi thăng Thần giới. Chưa biết giải quyết ra sao, nếu thỏa hiệp thì đất sẽ mất không, và sẽ còn mất nữa. Chưa quyết định thì Cửu đầu đại ác điểu lại bay xuống…. Bỗng từ phía xa một tiếng hét vang lên:

- Xem Nỏ Thần! Bắn!

Mọi người nhìn về hướng tiếng hét phát ra thấy một người sáng chói, ánh sáng bao phủ cả người trên tay cầm một cây Nỏ cực lớn, gấp hai thân người kia có hơn. Vừa nhìn ra một mũi tên sáng rực từ chiếc nỏ đã rời dây nhắm hướng cửu đầu đại ác điểu nhanh hơn lôi điện vọt tới.

- Quác!

Một tiếng kêu vang trời thảm thiết vang lên, cửu đầu đại ác điểu đang đà phi tới cả thân khổng lồ bắn ngược lại năm dặm rồi một tiếng “Ầm” vang lên rơi xuống đất giẫy dụa cánh đập “phành phạch” xen lẫn tiếng kêu “Quác , Quác ….” Đau đớn thê lương. Mọi người trợn mắt ngây người đứng nhìn một lúc Cửu đầu đại ác điểu gượng đứng dậy mọi người liền phát hiện Cửu Đầu đại ác điểu chỉ còn ba đầu biến thành Tam Đầu đại ác điểu, sáu đầu kia bị đốt cháy cả đầu lẫn cổ. Con vật lúc này lông gãy xơ xác không còn một khí thế, lông hắn xù ra dựng đứng từng nơi chứng tỏ hắn sợ hãi cựcc độ.

- Gặp ta lần đầu ta nhẹ tay đánh khẽ răn dạy, lần sau ta không khách sáo nhẹ tay như hôm nay. Còn không cút về yêu giới, ma giới! Ta đếm mười tiếng nếu còn yêu tu, ma tu ở đây ta thử bắn vài chục tên xem có nhanh chóng diệt được hết các ngươi không?


- Một, … Hai, … Ba, …

- Rút lui!

- Rút lui!

- Bảy! … Tám, … Chín, … Mười.

- Xem như các ngươi còn tính khôn ngoan biết lợi hại.

- Tiền bối! Mau dừng chân…

Song tiếng gọi chưa dứt, bóng người và Nỏ trước mắt đã mờ dần không còn thấy bóng dáng.

Thì ra trong khi Cửu đầu đại ác điểu hoành hành, Minh đem Nỏ thần ra thử, lần trước thiếu một chút là có thể nạp dây cung thành công, sau khi đón nhận chín lôi kiếp, chàng cảm thấy chân khí trong người tinh thuần không ít, tu vi thăng tiến không hiểu đến đâu, có lẽ đã tương đương độ kiếp kỳ chăng, chàng tự tin có thể thành công nạp dây cung của Nỏ thần nên đem ra bắn thử xem sao. Quả nhiên nạp thử một lần thành công ngay liền đem một mũi tên đã chế sẵn nhắm năm cái đầu chim bắn thử. Khi mũi tên xuyên qua năm cái cổ chim sang đến cái thứ sáu thì chịu không nổi sức ép nổ tung, tên tự hủy, sáu cái đầu và cổ chim bị huỷ thành khí, không còn một chút gì để lại, dư lực đẩy bắn thân chim bay ngược. Minh ráng chống đỡ tinh thần mệt mỏi bải oải đến khi dọa cho bọn yêu ma rút lui liền vào Hồng Mông Linh Châu giới bồi dưỡng tinh thần, sức lực tiêu hao.

- Thật là lợi hại, đáng tiếc mỗi khi sử dụng tiêu hao tinh thần va chân nguyên nhiều quá. May mà mình chưa chế ra được mũi tên như quy định, nếu không bắn xong mũi tên mình cũng quỵ té lăn xuống cũng không chừng.

Minh cầm Nỏ Thần mân mê xem xét, yêu thích cầm xem mãi không buông. Mỵ-Điệp thấy Minh trở về ngồi ôm một chiếc nỏ, không lo nghiên cứu trận pháp nữa thì ngạc nhiên hỏi:

- Đồ chơi gì lạ vậy?

- Chỉ là súng bắn chim.

Sau đó vội đem nỏ thần cất đi. Chàng thầm nhủ: “không thể cho đàn bà con gái biết đến Nỏ Thần được, một lần Mỵ Nương đã đủ rồi!”



Góp ý cho truyện Hồng Mông Linh Bảo: tangthuvie/forum/showthread.php?t=58123



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.