Hồng Mông Linh Bảo

Chương 96





Chương 96 Rùa Thần vương giả khí thế

Hàn Tinh ngồi tu bổ sức lực tiêu hao thức tỉnh vừa lúc Hồng Sư Vương đánh ra một quyền khí thế kinh người đánh bay Hồng Vân Phi Bảo, trên đó Dương Liễu hai người đang ngự Hàn Tinh vội la lên một tiếng không ổn, dùng ẩn thân thuật, và xúc cốt thuật biến nhỏ đến mức cực hạn bay ra đón, tay cầm sẵn Bảo Võng vung lên cứu được hai người, về đến lầu cao hai người đã hôn mê bất tỉnh, chàng dò xét thì thân thể chỉ thương nặng, chàng dồn cho mỗi người ít chân khí giúp họ điều chỉnh ổn định chân khí rồi để họ tự hành khí chữa trị.

Hàn Tinh suy nghĩ không kiếm được cách diệt gần trăm hoá hình yêu nhân thì bực bột, tu vi bọn chúng rõ ràng hơn mình nhiều, nếu không phải tiêu âm khúc Vạn Thú Dẫn khống chế họ phần nào thì chết cả đám với bọn chúng. Nếu mình miễn cưỡng đem toàn lực ra đánh có lẽ giết được mấy tên nhưng chắc chắn phải trả giá cao chứ không phải chỉ trả „ba bò chín trâu, ao sâu cá mè ..“ đâu, chẳng những thế Tu Chân giới sẽ biến thành Yêu thú giới. Thấy nguy hiểm trước mắt chàng đưa Mỵ-Điệp vảo Hồng Mông Linh Châu giới, chàng cũng ở đó, vừa vào cung điện, chàng nhận ngay ra Hắc Cự Hạt đang chờ mình ngoài cửa tu vi đã đến thất giai đại đỉnh, chỉ thiếu chút nữa có thể hoá hình không biết chừng thì hỏi:

- Ngươi có chuyện gì cần tìm ta.

- Chủ nhân, ba con Kim Quy tu vi thăng tiến thần tốc.

- Thần tốc như thế nào? Bằng tu vi của ngươi chưa?

Hắc cự hạt gật đầu, rồi lại lắc đầu nói:

- Tiểu nhân đã ăn thua gì, bọn chúng đã thăng cấp hóa hình vượt xa tiểu nhân.

- Cái gì? Bọn chúng mới phá trứng nở ra chưa bao lâu mà.

- Đúng vậy, nhưng quả thật tu vi bọn chúng thăng tiến kinh người nên tiểu nhân không dám đến gần bọn chúng.


- Được rồi tốt lắm! Cám ơn ngươi.

Hàn Tinh dùng thần thức ra tìm thì quả nhiên thấy ba yêu nhân, hình dáng giống người chỉ tội sau lưng cái mai tròn cứng còn đeo sau lưng chưa biến mất hẳn. Chàng truyền âm cho bọn chúng nói:

- Kim Nhất, Kim Nhị Kim Tam khoẻ mạnh chứ lâu nay không gặp các ngươi đã biến ra dạng này khiến ta cũng nhận không ra.

- Ah, Tốt quá chủ nhân đã trở lại, chủ nhân xem tướng mạo của chúng ta thế nào.

- Cũng khá hiên ngang hùng dũng chỉ tội cái mai sau lưng chưa hoá hình trọn vẹn.

- Đúng vậy chủ nhân, cái mai là nơi chắc chắn lợi hại nhất cũng là hoá hình khó khăn nhất, chẳng biết đến bao giờ mới toàn bộ hóa thành hình dáng nhân loại nữa.

Thấy ba con Kim Quy đã có hóa hình tu vi lại có khí tức áp đảo các yêu thú khác Hàn Tinh liền có ý tưởng đem chúng ra thử đối phó với bọn yêu nhân ở Cương Trương thành xem, may ra đuổi được bọn kia.

- Các ngươi đã có tu vi hoá hình không biết có muốn ra ngoài thử sức, hoạt động chân tay một ít không? Ta đang định cho Hắc hạt đi nhưng thấy ba ngươi nên hỏi xem.

- Chủ nhân cho Hắc hạt đi làm gì, hắn tu vi còn chưa thành hóa hình kỳ thì sức có là bao?

- Có thật không, ba ngươi dường như tự tin vào sức mình lắm nhỉ?

- Cái đó đương nhiên, ở đây bao nhiêu yêu thú gặp chúng ta đều run rảy sợ hãi, mặc dù chúng ta rất hiền lành, nhẫn nại, chậm chạp.

- Sao ta không thấy ba đứa chúng bay có gì khác cả?

- Chủ nhân linh hồn lực cường đại bọn tiểu nhân sánh sao bằng, tính rộng lượng xem tất cả mọi sinh vật bình đẳng nên không thấy.

Đúng lúc này Mỵ-Điệp bước ra xem, nàng ở trong điện nghe thấy tiếng chàng nói chuyện nên tò mò dùng thần thức thấy ba yêu nhân, ba phần giống người một phần giống yêu thú. Vừa nhìn thấy ba yêu nhân, tâm thần một trận run rảy, bị uy khí bọn chúng áp bức lùi lại, Hàn Tinh thấy vậy giật mình ôm nàng vào lòng, lúc đó nàng mới cảm thấy uy áp kia biến mất nói:

- Ba người này là ai,vừa gặp đã khiến em thở không nổi, tâm thần bị áp chế khiến phải rung động bấn loạn sợ hãi.

- Ba đứa nó gọi là Kim Nhất, Kim Nhị và Kim Tam nhận anh làm chủ nhân, bọn chúng mới sinh ra không lâu ai dè đã nhanh như vậy hóa hình thành yêu nhân.

- Đây là Mỵ-Điệp bạn của ta, các ngươi phải đối xử với nàng như với ta. Nghe chưa?

- Vâng chủ nhân.

Chàng cho ba tên mỗi người một bộ quần áo thêm chiếc áo choàng một cái đai mỏng màu vàng, đỏ, cam để cột tóc, bọn chúng liền vận thử, đai thì cột lên đầu trên trán.


- Mỵ-Điệp em ở đây tu luyện mấy ngày, anh đem bọn chúng ra thử xem may ra có thể áp đảo được bọn yêu nhân kia.

Mọi người đang bàn tán trận vừa qua, người chữa thương bỗng thấy Hàn Tinh xuất hiện bên cạnh có thêm ba người không biết từ đâu, chưa kịp thắc mắc đã cảm thấy tâm thần rung động co rút sợ hãi, cảm thấy tay chân rụng rời, như bị một ngọn núi lớn đè lên đầy, không biết sẽ sập xuống lúc nào. Hàn Tinh thấy vậy tay vội phất mấy cái hình thành một lớp bình chướng ngăn chặn khí tức ba Kim Quy phân tán hướng mọi người, chàng chỉ bọn yêu thú đang oanh kích trận pháp rồi ra lệnh cho tam Kim Quy:

- Các ngươi thấy bọn yêu nhân đang phá hoại đó chưa? Mau đến thử sức với bọn chúng xem!

Vừa dứt lời đã thấy ba nhân ảnh biến mất trước mặt nhìn phía ngoài đã thấy ba Kim Quy đứng trước bọn yêu thú kia oai phong lẫm liệt. Chàng lẩm bẩm:

- Mình tưởng bọn chúng phản ứng chậm như rùa, chẳng dè thân thủ nhanh nhẹn đến thế.

Lại thấy bất ngờ bọn màn kỳ lạ trước mắt, bọn yêu nhân gần trăm tên đang hung hăng oai phong như thế, vừa thấy ba tên Kim Quy của mình thì tất cả nằm rạp xuống đất, mặt úp xuống đất không dám ngẩng lên, thân thể run lên bần bật chứng tỏ bị khí tức của Kim Quy áp đảo sợ hãi như biến thành sâu bọ, giun dế trước mặt con chim con gà.

- Ahh! Xong rồi, nạn yêu nhân, thú triều này có hy vọng giải quyết triệt để tận gốc đây.

Mọi người tâm thần đang còn run sợ, khí áp cảm giác vừa biến mất nghe thấy chàng nói vậy, xem bọn yêu nhân nằm yên như chết cứng thì ngạc nhiên và hiểu rõ. Thạch Khôn lên tiếng trước hỏi tiên:

- Hàn đại ca, mời từ đâu được ba yêu nhân khí tức kinh khủng này vậy? Thật là yêu nhân lợi hại, vừa rồi đệ cảm thấy như mình đứng trước ba vị thần, tâm thần run rảy, áp khí khó thở, chân tay rụng rời, đứng muốn không vững nữa.

- Chúng ta cũng vậy…

- Đây là ba Kim quy ta mới thu nhận, lúc đó bọn chúng biểu hiện cũng bình thường chẳng dè bọn chúng trong vòng một thời gian ngắn biến hoá ra như thế. Thôi để ta ra ngoài xử lý số yêu nhân còn lại kia.

Dứt lời Hàn Tinh ra đứng bên ba Kim Quy nói:

- Hỏi bọn chúng là ai, từ đâu đến?

- Các ngươi nghe chưa, chủ nhân của chúng ta đang hỏi đó!

- Dạ vâng, bọn tiểu nhân bốn yêu nhân vương, cầm đầu 10 vạn quân chiếm đánh Tây Thắng châu. Bọn tiểu nhân đến….

- Còn không mau khai ra!

- Từ Sơn Hà giới!

- Sơn Hà giới địa phương nào? ở đâu, bằng cách nào các ngươi tới đây được.

- Sơn Hà địa phương nào bọn tiểu nhân không biết, bọn tiểu nhân nghe lệnh chủ nhân đi qua thông đạo đến đây..


- Thông đạo…. chẳng lẽ…

Hàn Tinh thầm nghĩ „ chẳng lẽ cũng là một kiện không gian thế giới như Hồng Mông Linh Châu giới của mình?“

- Chủ nhân của các ngươi cũng là yêu nhân hay sao?

- Bọn tiểu nhân không biết, chỉ đoán là không phải.

- Vậy Sơn Hà giới các ngươi có khoảng bao nhiêu yêu nhân yêu thú?

- Yêu nhân nơi chúng ta có khoảng ba triệu, yêu thú trên ba mươi triệu.

- Ngoài yêu nhân yêu thú nơi đó có loài người hay sinh vật khác không?

- Loài người thì không thấy, nhưng còn thụ nhân..

Hàn Tinh nghe trả lời đoán Sơn Hà giới có lẽ là một kiện Linh bảo, yêu nhân yêu thú lại có cả Thụ nhân sinh sống đông đảo như vậy rõ ràng Sơn Hà giới này tuổi đã cao hơn Hồng Mông Linh Châu giới của mình nhiều, chẳng biết cao nhân nào là chủ nhân. Hắn có ý tham vọng thôn tính Tu Chân giới thì phải là một nhân vật lợi hại phi thường, có lẽ không ở Tu Chân giới mà ở Tiên giới, Yêu giới hay Ma giới. Mặc kệ việc trước mắt là phải tạm thời giải quyết mấy tên yêu nhân này sao cho chúng không còn đường đến đây nữa. Muốn thế phải đi đến thông đạo của bọn chúng phong ấn lại.

- Các ngươi mau trở về Sơn Hà giới, chúng ta cũng đến xem cửa thông đạo hình dạng ra sao.

- Vậy sao được!!!

Kim nhất bực mình hét:

- Không được cũng phải được, còn muốn chống đối à! Các ngươi mau cút về Sơn Hà giới từ nay không được trở lại, nói cho chủ nhân các ngươi biết, coi chừng cái mạng chó của hắn!

Bọn yêu nhân lại run rẩy một hồi sau đó đứng lên cúi gầm mặt xuống đất dẫn đường.
Hàn Tinh thấy Kim Nhất ra oai còn đe dọa cả chủ nhân của bọn này thì cười thầm, „Kim Nhất thật sự không cần kiêng kỵ ai chẳng lẽ bọn chúng thực là Thần thú. Thần Kim Quy…“



Góp ý cho truyện Hồng Mông Linh Bảo: tangthuvie/forum/showthread.php?t=58123



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.