Hồng Ngạn

Chương 10



Sau khi nhận được mệnh lệnh, bắt đầu từ vị tân nương đầu hàng, không nói không rằng mà trực tiếp tiến lên phía trước, dùng tay, đâm vào lồng ngực người nam nhân. Máu tươi văng ra, văng lên khuôn mặt quỉ dị của ả, sắc mặt ả lạnh lẽo

" ta đã đồng ý sẽ chung sống ăn đời ở kiếp với ngươi, tại sao ngươi vẫn còn ghen tuông vô cớ như vậy, tại sao vậy tướng công", gọi xong hai chữ tướng công ả lại dùng sức khoét sâu vào bên trong cơ thể kia một tấc " người là vì thương yêu ta, chứ không phải tâm tư người hẹp hòi, lại là một kẻ trọng sỉ diện, tướng công rỏ ràng đang coi trọng cái mặt hơn cả ta"

Gương mặt nam nhân đau đớn thống khổ, không rỏ là nổi đau thể xác hay là từ những câu nói phát ra kia, trong khuôn mặt hắn vặn vẹo đến khó coi, hắn dùng chút hơi tàn " ngươi...tiện nhân!"

" Tiện nhân?"

Ả bất ngờ bạo nộ, một phát đã thấy cả cánh tay đâm sâu vào trong lòng ngực, sau đó trực tiếp rút ra, khi này trên tay mang theo một thứ, nóng hổi, còn đang đập kịch liệt, mà lòng ngực nam nhân đã lủng một lỗ, đôi mắt mở to, ngã ngang ra đất.

Ả cảm thấy bao nhiêu chưa đủ, dùng sức, bóp nát trái tim kia trong lòng bàn tay, gằng giọng " ta hận nhất ai gọi ta tiện nhân!"

Trong đại điện vẫn còn số ít người có linh lực nên còn thanh tĩnh, trông thấy màn bạo nộ của nữ nhân kia lại mong bản thân mình là người ngất đi, không đáng sợ nhưng quá kinh tởm rồi.

Vậy mà vị Nguyệt Hạ không mặt kia lại chống càm ngồi xem rất chăm chú, xem hết thì lười biếng nói " vô vị quá, người tiếp theo đi"

Không đợi vị tân nương thứ hai bước lên, nam nhân sớm giờ đã trông thấy mọi tình tiết của vị bằng hữu đoản mệnh bên kia, còn bị máu tim của y bắn vào mặt, đã phần nào đoán được kết quả của mình, vì vậy trực tiếp bổ nhào tới ôm chân vị tân nương, khẩn cầu tha thiết " Nương tử, bảo bối, lão bà của ta, đừng móc tim ta, ta chưa từng phụ nàng mà, ta yêu thương nàng như vậy"

Nữ nhân bễ nghễ nhìn xuống gã " chàng yêu ta sao?"

" yêu tức nhiên là yêu nhất mà" Gã gật đầu như muốn rớt cái đầu, cảm thấy còn chưa đủ nên hắn bồi thêm điều kiện "nàng muốn bao nhiêu châu báo ta cũng cho nàng, nàng muốn làm chính thất ta liền trở về đuổi ả phu nhân kia đi, ta là thật lòng yêu nàng đó"

Bên trên thở dài một cái

Nam nhân vẫn chưa rỏ biểu cảm kia là gì, bỗng thấy vị nương tử kia ngồi xuống, đôi tay năm ngón sơn đỏ chót vuốt ve khuôn mặt làm hắn lạnh sống lưng, hắn nghe ả nói " miệng chàng thật ngọt, nói toàn những lời ta thích nghe"

Hắn lập tức nói " vậy sau này ta sẽ nói cho nàng nghe..."

Câu chưa trọn vẹn, cơn đau xộc lên não, máu tươi ngập khoang miệng, tràn ra ngoài

Hắn kinh hãi muốn nói lời tha mạng, nhưng phát ra chỉ toàn tiếng ú ớ. Hắn kịch liệt bò tới ôm lấy người, sau phát hiện cả tay và chân đều không còn trên cơ thể

Tay nữ nhân đang giữ cái chân nam nhân còn đang co rút dữ dội, máu tươi bắn lung tóe.

Máu văng đến bên người Nguyệt Hạ, gã chậc một tiếng rồi lấy lấy khăn trắng lau đi, lại không đầu không đuôi nói" thứ 10 người các ngươi dùng tốt hơn của bọn họ, tốt nhất là không nên dùng linh lực trong vòng hai canh giờ, đừng trách ta không có lòng tốt nhấc nhở, khi đó bị hủy nát linh hạch thì đừng có trách ta nha"

Gã hướng cái mặt láng bóng nhìn về phía Lãng Ngưu,

Lãng Ngưu mở mắt liếc gã một cái, cười thân thiện" đại ca, nhắm mắt dưỡng thần cũng không được sao"

Nguyệt Hạ lại như không vui " chuẩn bị kịch hay mà tiểu đệ lại không khách khí gì hết"

Lãng Ngưu nói bất đắc dĩ " tiếc quá, hơi kịch tính, ta đây thích nhẹ nhàng cơ"

Nguyệt Hạ gật đầu mấy cái, sau đó như nghĩ ra gì đó mà nhìn về phía Trường Tương Tư.

Lãng Ngưu cảm thấy có chuyện, tặc lưỡi một cái. Sau đó nghe gã bên trên nói vọng xuống " Kịch tính nhẹ nhàng cũng vậy thôi, nhưng ta biết chỉ cần là người này thì tiểu đệ ngươi sẽ thích"

Gã nói xong, lại búng tay một cái.

Trường Tương Tư vốn đang bất động bỗng quay đầu về phía Lãng Ngưu, cái quay đầu này làm tâm Lãng Ngưu trùng xuống, một nhịp tim khẽ rớt.

Nguyệt Hạ âm trầm quái khí cười hì hì " ta cũng muốn biết sâu trong tìm thức của người này, hận nhất ngươi cái gì?"

Lãng Ngưu vẫn luôn nhìn về phía Trường Tương Tư, nheo đôi mi dài lại, thở một hơi dài " đại ca à, làm người thì nên công bằng một chút, ngươi lại dùng khếch đại hận, dù là lòng son như trẻ mới sinh cũng có hận ý muốn giết người đấy"

Cái gọi là khếch đại hận nghĩa như tên. Lòng người ai lại không có tạp niệm hận ý, có không cam lòng, có ghen ghét đố kị. Thứ tà độc này sẽ khếch đại, làm tất cả những tâm ma đó thêm sâu đậm, sâu đến mức, muốn hành hạ người phục thù, đáng sợ nhất chính là giết người. Làm người ai lại không khỏi sinh bất mãn, không hài lòng, thứ tà độc này đáng sợ ở chỗ, dù trong lòng chỉ sinh ra một chút không hài lòng, nó cũng đủ để điều khiển người đó đi giết người để giải tỏa một chút không hài lòng đó.

Nguyệt Hạ tiên nhân lại cười cười " vậy để xem y đối với ngươi có phải là lòng son như trẻ mới sinh không?"

Lãng Ngưu không nói nữa, vì lòng hắn đang sợ hãi. Từ khi phát hiện ra khếch đại hận thì hắn đã không ngừng lo lắng trong lòng. Hắn biết Trường Tương Tư đối với hắn không phải là lòng son như trẻ mới sinh.

Năm xưa Trường gia thất thủ, Lãng gia lên kế vị, dù là ép buộc hay tự nguyện ngồi lên ngôi vị đó, xung quanh cũng có lời ra tiếng vào. Trong số tin đồn đó, có lời đồn rằng Lãng gia mưu đồ từ trước, là kẻ sau lưng bày mọi âm mưu: giết huynh trưởng, hại chết cháu, cướp thê tử, cướp ngai vàng. Lãng Ngưu không thấu lòng Trường Tương Tư thế nào, liệu y có nghe những tin tức đó, nghe rồi trong lòng sẽ suy nghĩ ra sao? Hận Lãng gia? Hận hắn. Dù không tới mức hận, chỉ thoáng qua một chút nghi ngờ, bây giờ trong người y lại trúng khếch đại hận, một chút nghi ngờ đó cũng bị khếch tán đáng sợ tới mức nào, không hận cũng không được.

Nghĩ đến Trường Tương Tư sẽ hận hắn, hắn vạn lần không chấp nhận được

Vì vậy, sớm giờ Lãng ngưu vẫn không dám nhìn thẳng vào Trường Tương Tư, hắn biết y hận hắn đã đủ rồi, lại không đủ can đảm biết hận ý đó sâu bao nhiêu? Lãng Ngưu thật sự sợ, hắn chịu không nổi dằng vặt như vậy...

" Tiểu đệ đệ..."

Âm thanh mơ hồ gọi thần thức trống rỗng của Lãng Ngưu quay lại, lúc đầu cứ tưởng là vị Nguyệt hạ kia đang gọi, nhưng khi nghe kĩ lại, là Trường Tương Tư gọi hắn. Nhưng mà...Trường Tương Tư, huynh ấy chưa từng gọi Lãng Ngưu như thế, có một sự ân sủng làm hắn có chút kinh hãi trong lòng.

Lãng Ngưu vẫn một mực không nhìn người đối diện

Bỗng, một cánh tay nâng lấy càm, kéo mặt hắn lên, bắt buộc hắn đối diện với mình.

Khi này Lãng Ngưu phát hiện, người đã tháo khăn chùm đầu từ lúc nào rồi, phía trước là đôi mắt hoa đào có chút mơ màng. Trường Tương Tư rũ mắt nhìn xuống, sau đó vén y phục quì phía trước Lãng Ngưu, trên miệng lại treo nụ cười không quen thuộc

"Không nhìn thẳng vào ta?" đôi mắt của Trường Tương Tư khẽ nheo lại " đang lo sợ ta sẽ nhìn ra thứ ngươi đang che giấu trong lòng sao? Nhưng mà...ta lại nhìn thấu mất rồi"

Lãng Ngưu như rơi vào vòng xoáy trong đôi mắt đó " người nhìn thấy gì?"

" Ngươi đang lo sợ đi" Trường Tương Tư lạnh mặt " sợ ta trở về cướp lại những gì vốn dĩ nên thuộc về ta. Sợ ta giết ngươi, giết phụ hoàng ngươi, giết cả đám người đã đá ta vào vũng bùn năm xưa."

Nghe rồi, Trường Tương Tư đã nghe những lời đồn kia rồi. Lãng Ngưu giây phút này thật sự muốn gào thét lên, muốn giải thích tường tận, Trường Tương Tư không tin cũng được, nhưng hắn muốn cho y biết: người ngoài tâm tư không thuần thế nào hắn không rỏ, nhưng mà, Lãng Ngưu hắn chưa từng có tà tâm hại y như họ nói, một chút cũng chưa từng, nghĩ đến cũng chưa từng. Trường Tương Tư sẽ không biết được, thứ hắn mong cầu ở y, là ngược lại với những lời đồn kia. Hắn không muốn làm kẻ thù y, không muốn đứng ở hai vĩ tuyến song song mà trừng mắt nhau như vậy. Hắn muốn....

" điện hạ...người sẽ không như vậy!".

Ta biết huynh từng hận ta, từng hận họ, dù bây giờ ý hận vẫn còn nhưng không hề có sát ý. Ngay cả việc trong 10 năm qua, huynh cũng chưa từng trở về đòi mạng họ, xưa chưa từng, chết chưa từng, bây giờ cũng không. Lãng Ngưu kiên định mà si mê tin tưởng một cách ngu ngốc như vậy.

"vậy mắt ngươi đang bi thương điều gì" Trường Tương Tư đưa tay chạm sượt qua hàng mi dài kia " ngươi đang sợ, sợ ta làm tổn hại đến thân xác tiểu muội yêu quí này của ngươi, vì vậy nên một mực đi theo ta, không rời nửa bước như vậy. Ngày đêm đều dán mắt lên thân xác này, sợ bị ta lấy mất cánh tay cẳng chân nào của cô ta? Có phải việc ta cướp đoạt thân xác này đang làm ngươi đau lòng muốn chết không?"

Trường Tương Tư dường như không nhận ra trong lời nói thoáng qua kia, mang theo một chút ghen tị, một chút đố kị.

Mắt rơi xuống, y dùng ngón trỏ chỉ chỉ vào ngực Lãng Ngưu " có phải ta giết cô ta thì chỗ này của ngươi sẽ rất đau không? Đau hơn ta lấy mạng của ngươi?"

Lãng Ngưu nhận ra ý định tiếp theo của Trường Tương Tư sau câu nói, nổi sợ len lỏi làm hắn không suy nghĩ được gì, nắm vội lấy cánh tay đang chỉ về ngực mình " đừng...đừng tổn hại mình, ta cầu xin người, người có thể giết ta nhưng tuyệt đối đừng tổn hại chính mình"

Trường Tương Tư cảm nhận được bàn tay đó đang run rẩy, có chút ngỡ ngàng. Nhưng sau đó lại nghĩ, hắn ta tha thiết cầu xin như vậy là đang vì cái thân xác này, hắn ta thực sự coi trọng thân xác này, hắn ta đang đau lòng. Nghĩ đến chuyện hắn ta đau lòng, sắc mặt Trường Tương Tư lập tức trầm xuống, rút vội cánh tay kia lại, đứng dậy, lạnh nhạt mà trừng hắn một cái " Ngưu lang quân yên tâm, ta đang cần thân xác này, ta đương nhiên sẽ yêu thương tiểu muội muội của Ngưu Lang quân thật tốt, nhưng ngươi một mực cầu xin như vậy, vậy ta cho phép ngươi thế mạng cho cô ta"

" Ta chưa từng", công hiệu của độc dược đang phát tác làm cả cơ thể Lãng Ngưu mất lực, tay chân đều mềm nhũn, bên trong nội tạng đang cồn cào, hắn nói xong thì khép đôi mắt nặng trĩu lại, không còn sức nữa.

Trường Tương Tư không nghe rỏ ràng nên có chút khó chịu " ngươi chưa từng gì ?"

" điện hạ...cuối cùng huynh cũng trở về rồi...ta thực sự rất vui, vui đến đau lòng. Nếu nói ...người mong huynh trở về thế gian này nhất, sẽ không có ai hơn ta" hai hàng mi rậm buông nhau ra, giọng Lãng Ngưu có chút đứt quản, có lúc nói không ra hơi, hắn vặn ra nụ cười, hướng đôi mắt ngó lên y một cái " cam đoan luôn đó"

Trường Tương Tư đứng khoanh tay nghiêng người mà nhìn Lãng Ngưu, y bất động một lúc, không ai rỏ sau khuôn mặt lạnh lùng kia là tâm ý gì trong lòng, nhìn không thấu, càng nhìn càng mờ mịt. Một lúc sau sau nghe y "ồ " lên, cười ngâm " Lãng Đại điện hạ đây là đang dụ dỗ ta trở về, sau đó đem ta giao cho bọn chúng, như 10 năm trước, đem ta đi lóc xương tróc thịt"

Bốn chữ kia như ngàn mũi đao, từ chuỗi kí ức đau thương cất giấu nơi ngăn tim, lần nữa trổi dậy, đâm nát tâm can hắn. Lãng Ngưu hiện tại không còn sức lực, độc dược bào mòn hắn, cơn đau thắt ở lòng ngực bào mòn hắn. Hắn dường như không thể cất tiếng, chỉ có thể nhắm mắt, ẩn nhẫn nhịn cơn đau kia xuống.

Hắn nhắm mắt là không muốn nhìn thấy sắc mặt căm hận của người kia, hắn không thể tiếp tục đối diện, chỉ còn biết chọn cách này để chạy trốn

Cơn đau quặng lên, âm thanh phát ra chỉ là hai tiếng vỡ vụn " Trường ca.." Xin huynh đừng hận ta, đừng dùng ánh mắt lạnh nhạt như vậy mà nhìn ta, ta thực sự đau, thực sự, thực sự rất đau....

Thần thức Trường Tương Tư đã bị điều khiển nào nhìn ra sự đau khổ trong dáng vẻ kia, y lạnh nhạt gạt đi " đừng gọi ta "

Cùng lúc với câu đó là một ánh sáng lóe lên, " phập" một tiếng, thanh đao xuyên bụng

" gọi ta Trường Tương Tư " Trường Tương Tư rút đao, người bị đâm ngã xuống nền đất, máu tươi ướt đẩm thân đao, y không lưu tình mà nhìn một cái, ngoảnh mặt rời đi " hoặc là Mộc độc nhân"

Không thấy rỏ thần sắc của người sau lưng như thế nào, chỉ thấy hắn nằm trên một vũng máu lớn, máu không ngừng chảy ra, nuốt hắn, dìm chết hắn.

Tịch Linh Lan vừa mới hồi phục sức lực được một chút, vừa mở mắt đã bắt gặp cảnh tượng máu me bê bếch. Hắn kích động muốn đứng lên, nhưng giờ chân còn quá yếu, cơn choáng lại xuất hiện làm hắn chật vật ngã trở về.

Lại nghe bên trên vị Nguyệt Hạ tiên nhân kia liên tục vỗ tay, hô to" hay, như vậy mới đáng để coi, tiểu tử, đâm rất chuẩn nha, máu chảy nhiều ghê, không ngờ tiểu tử ngươi cũng vô tình thật đó, nhìn người ta đau khổ vì ngươi như vậy, không thèm nhìn người ta một cái, đúng là tàn độc nhẫn tâm nha"

Con rối Trường Tương Tư không đáp lời, tiến lại đứng bên cạnh Nguyệt Hạ tiên nhân. Y nắm chặt thanh đao kia, mũi đao còn rỉ máu, nhỏ xuống từng giọt.

Tịch Linh Lan sôi sục cơn giận " Nhìn loan phụng lìa cành, đúng là biến thái đến kinh tởm"

Nguyệt Hạ lia cái mặt không có mắt, mũi, miệng kia, hướng qua Tịch Linh Lan

" mới đó đã phục được 20% công lực rồi" gã lại lười biếng chống càm, lại hướng khuôn mặt bóng loáng qua Thủy Trầm Ngư " Đại Ngư à, chuyện ngươi làm lúc nãy với bản tiên, bản tiên có thể mắt nhắm mắt mở bỏ qua, giúp bản tiên xử lí cái tên chính đạo chướng mắt này đi"

Thủy Trầm Ngư đang ngồi dưỡng thần, nghe gọi thì mở mắt, đôi mắt vẫn lấp lánh giọt nước, trông hắn vô cùng mệt mỏi. Nguyệt hạ hỏi thì hắn không thể trả lời, nhưng thay vì trả lời hắn lại nói một câu không liên quan, là một câu hỏi " Chu Nhuận Khê, ngươi đã làm gì nàng ấy"

Nguyệt hạ lười biếng mà đưa mặt qua, tay vẫn ở dưới càm " muốn ta trả lười thế nào, đã ngâm rượu nàng, hút sạch linh lực, hay tróc da nàng?"

Nhìn thấy sắc mặt Thủy Trầm Ngư biến đổi, Nguyệt hạ cười hì hì " cô ta đã tự sát, đã chết đương nhiên không nhận đươc những đại ngộ này như những ngươi khác rồi. Nhưng lại đáng hận chính vì cô ta chết nên kế hoạch của ta mới sớm hơn 2 năm, xúi quẩy chính là bị người ta nắm được cái đuôi, quậy đến rối tung rối mù như bây giờ"

" nhưng mà cuối cùng thì các ngươi cũng bại dưới tay của bản tiên thôi, dù là ai đi nữa". Gã thở dài, đưa mắt nhìn về phía Trường Tương Tư. Con rối Trường Tương Tư vẫn lạnh đạm, không hề có phản ứng.

Tịch Linh Lan nghe gã nói mà từng tấc từng tấc kinh tởm.

Phong quốc xưa nay trọng nhất chính là việc phi thăng làm thần, quốc chủ đã đem điều này trở thành 3 việc cần phải đạt được trong cuộc đời của mọi người ở tộc dân, ai mà không phi thăng mà chết thì coi như uổn kiếp người, không đáng nhấc đến. Khoảng 100 năm nơi đây đều có ít nhất 10 người phi thăng, là số người phi thăng cao nhất trong ngũ châu, vì vậy những người này được người dân hết mực tôn thờ, lập điện xây tượng, hết lòng kính cẩn. Chấp niệm ăn sâu vào máu, quốc chủ lại là người coi trọng việc phi thăng hơn việc ăn cơm, do vậy, tộc dân Phong quốc xem tiên nhân như một bậc tín ngưỡng, thiên giới như một chuẩn mực mà họ noi theo, họ tìm đủ cách nổ lực ngày đêm để chạm đến tín ngưỡng đó.

Vậy mà vây giờ, tín ngưỡng mà họ tôn thờ lại đứng đây kể ra những cách thức mà mình đã tra tấn người, còn là người phàm, còn là nữ nhân.

Loại sự tình này như một cú sốc tâm lý đối với Tịch Linh Lan.

Dù rằng hắn là người phóng khoáng, được xem là người minh mẫn nhất trong cái đất nước mê muội thần tiên kia, nhưng hắn vẫn đem lòng coi trọng họ, và thực tâm nghĩ Thiên giới thật là một nơi tốt đẹp, tiên nhân là những bậc thánh nhân cao cả.

Nhưng mà vỡ vụn rồi. Chnh thức vào ngày hôm nay đã không còn một chút tín ngưỡng nào, mà thay vào đó là sự kinh tởm đến tột cùng.

Hóa ra Thiên giới cũng có ác ma. Nơi đâu cũng có cặn bã.

Ticch Linh Lan có chút chịu không nổi, hắn buồn nôn.

" ngươi con mẹ nó đem các nàng làm qua những chuyện đó, ta thật sự bội phục sự biến thái của người rồi", Lại phát hiện chuyện khác thường, hắn thêm phần kinh hãi " thì ra đây là lí do ngươi không có mặt, ngươi dùng mặt của các nàng?"

Giọng Nguyệt Hạ ủy khuất" ta thực sự không muốn nha, nhưng ai bảo các nàng lại có khuôn mặt giống với cố nhân của ta?"

Tịch Linh Lan không bận lòng chuyện riêng của gã, trong ngực vẫn là cơn buồn nôn chưa thoát ra được " ngươi lợi dụng Chung Hôn để lừa mọi người vào tròng, ngươi đã cố tình lên kế hoạch từ đầu"

" Trách ta? là do ta hay là do sự ngu muội của bọn chúng? Làm gì


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.