Con người có xu hướng sợ quá khứ, nhất là quá khứ tổn thương đau lòng. Trường Tương Tư không phải kiểu người hoài niệm chuyện cũ, nhưng dạo gần đây gặp lại cố nhân không ít, vì vậy tối nào cũng mơ đi mơ lại một số chuyện xa xưa
Tối nay y lại chìm vào hồi mộng, là rơi vào khoảng thời gian y đã chính thức luyện Độc y, suốt ngày say mê nghiên cứu đủ loại thuật quái dị, nào là lành thương dược, nào là thuật dịch dung,...Đáng sợ hơn là còn nuôi một bầy thú cưng toàn rắn rết, bọ cạp
Ai ai cũng nói Trường Tương Tư bị tẩu hỏa rồi, quốc sư còn dựng đàn lập phép để trục xuất hồn vì nói rằng y bị đoạt xá
Lễ xuất hồn vừa xong, quốc sư quất vào người y ba cây roi, y lại giả thần giả quỉ sau đó đốt cả đàn cầu phép của hắn.
Cả người vừa bẩn vừa nhơ nhuốc. Trên đường về điện, Trường Tương Tư đã ghé xuống mé hồ mà rửa tay rửa mặt.
Nước trong veo động lại lòng bàn tay, chảy xui theo kẽ tay, Trường Tương Tư hất bụm nước mát lạnh vào mặt, cảm thấy thoải mái theo từng giọt nước chảy xuống xương hàm.
Y vớ tay hứng thêm một bụm nước nữa, vô tình lia mắt nhìn thấy bóng dáng mình dưới nước, thiếu niên tuổi đôi mươi, đôi mắt tím bẩm sinh, vì đôi mắt này mà khi còn nhỏ ai cũng cho là y là quái nhân nên đám con nít cùng lứa không ai chịu chơi với y cả. Nhìn khuôn mặt vừa lem luốc kia, lại nghĩ những lời nói gần đây, nhất là cái biệt danh Mộc độc nhân kia nổi lên. Trường Tương Tư khó chịu mà đập thẳng vào mặt nước, đánh tan khuôn mặt phản chiếu chán ghét kia.
Người cứ ngồi như vậy dựa vào góc cây nhìn ra mặt hồ trong veo, lâu lâu có con chuồn chuồn sà chân vào mặt hồ, tạo tiếng động khẽ. Y mơ màng, ngủ quên đến rạng chiều mới lê thân uể oải ngồi dậy. Khi đứng lên vun vai một cái, từ trên người nhánh hoa nhỏ rơi từ thắt lưng xuống đất, Trường Tương Tư đưa mắt nhìn nó một cái, khom người nhặt lên, là một đóa Huyết Bỉ Ngạn, trơ trọi hoa, không có lá.
Không rỏ là ai đặt ở đây, y nhìn xung quanh một lượt, khôngthấy gì khả nghi nên rảo bước, cùng nhánh hoa trở về điện.
Trường Tương Tư chưa bước vào đã phát hiện Huyết ngạn điện hôm nay bỗng náo nhiệt lạ thường, người vào kẻ ra như hội, lại toàn là linh y. Y hòa vào dòng linh y bước chân vào điện, theo như y thấy, tất cả nhóm linh y kia đang hướng đến khuôn viên, trong lúc Trường Tương Tư ngây ngẩn suy xét xem trong điện mình rốt cuộc có ai để bệnh, hay có ai để chết. Huyết ngạn điện này ngoại trừ Trường Tương Tư y ra chỉ có vài tên thái giám, vì tính y khoogn thích náo nhiệt, lại gần đâymới đây thì có nuôi thêm vài con rắn rết, bọ cạp nên đám cung nữ sợ mất mạng đã tự động sinh sang điện khác hết rồi. Vậy thì có ai mà làm lớn chuyện đến nổi mời cả Linh y?... Trong lúc ngẩn ngơ, đôi tay Trường Tương Tư bị bắt lấy, có người kéo y đi
Trường Tương Tư bị kéo vội nên khó chịu " đại ca à, có gì từ từ nói, ta mới ngủ dậy, cơ thể không chịu nổi tác động mạnh đâu"
Kéo đến một góc vắng người Trầm Dã mới buông y ra, sắc mặt khó coi " Còn có tâm trạng ngủ nữa, muội hẹn Lạc Trắc Diệp đến đây sao"
Trường Tương Tư lúc đầu còn định lấc đầu nói không có nhưng sực nhớ lại, đúng là y có hẹn cô ta tới. Là vì Lạc Trắc Diệp này thuộc kiểu người thích cái độc lạ, khi nghe tin Trường Tương Tư tu Độc y thành công, liền muốn theo học hỏi, nhưng mà vì ngại thể diện nên thái độ có chút khó chấp nhận. Tuy vậy, Trường Tương Tư cũng không có ý định chỉ dạy, hôm nay hẹn chính là muốn nói rỏ ràng với cô ta. Nhưng mà Trường Tương Tư không biết buổi xua hồn kia của lão quốc sư khi nào mới xong, để chắc chắn y đã hẹn cô ta tối hẳn đến, nhưng mà nhìn sắc trời chỉ mới chuyển tắt nắng, cô ta đến tìm y sớm như vậy làm gì, còn có Linh y...
Thấy Trường Tương Tư ngẩn người, sắc mặt Trầm Dã càng khó coi " Đệ có biết bản thân gây họa rồi không?"
" xảy ra chuyện gì mà huynh lại hoảng như vậy? Ta là chủ Huyết ngạn điện này, ta còn chưa chết, huynh lo cái gì?"
Trầm Dã xoa xoa ấn đường" Ở đây không có ai, nói thật cho ta biết đi, có gì sư huynh giúp đệ tìm cách giải quyết"
Trường Tương Tư như rơi vào màn khói dày " đại ca à, mấy hôm nay ta tu tâm dưỡng tánh rồi, ta không có gây họa đâu, nhưng mà sao huynh lại nhắc tới Lạc Trắc Diệp, còn đám Linh y đó..?"
"bị rắn cắn" Trầm Dã nhíu mi tâm " là hắc xà của đệ cắn, mọi người đang gắng sức cứu hơi tàn của muội ấy"
Trường Tương Tư nheo mắt, sợ mình nghe lầm nên hỏi lại cho chắc chắn" huynh nói Lạc Trắc Diệp bị rắn cắn, là hắc xà của ta?"
Trầm Dã gật đầu, Trường Tương Tư muốn nói gì đó nhưng trở miệng " vậy nên mọi người nghi ngờ ta, nói ta hẹn cô ta đến để thả rắn ám sát cô ta"
Thấy Trầm Dã không lên tiếng, Trường Tương Tư nghẹn họng " các ngươi bị ngốc à, ta đâu có rảnh mà làm chuyện dư hơi đó, rủ cô tới đây rồi sát hại chẳng phải vạch quần cho người xem mông ta à, ta đâu có điên loạn"
" nhưng mà mọi bằng chứng đều bắt lợi cho đệ, hiện giờ tình hình muội ấy nguy kịch lắm, gọi cả Uyên thư các cũng không ai giúp được gì"
Trường Tương Tư không nhịn nổi nữa, lập tức xoay người đi hướng khuôn viên " vậy để ta đi đối chấp với cô ta , hai mặt một lời"
Khuôn viên ở Huyết ngạn điện không có hoa, chỉ có thảo dược, vớ tay ngắt một cái cũng có thảo dược quí. Ở giữa khuôn viên có xây cái đình, kế bên có khu đất trống không trồng cây, là nơi dùng để luyện võ. Hiện tại khu đất trống đang tụ họp người vây quanh một cái giường, người nằm bên trên khuôn mặt đang tái nhợt, không có dấu hiệu của sự sống. Mấy vị Linh y già đang lau mồ hôi chảy đầy mặt, có người còn lắc đầu, chen ra khỏi nhóm người, mà lão vừa đi ra, đã thấy Trường Tương Tư đến thì lắp bắp hành lễ.
Trường Tương Tư không nhìn bọn họ tiến thẳng đến bìa khuôn viên. Y rỏ mấy người này xưa nay cổ hủ, đối với việc Trường Tương Tư tu độc dược thì vô cùng chướng mắt, sau lưng lời ra tiếng vào không ít, nói Lạc Trắc Diệp bị y thả rắn không chừng cũng từ một trong số cái miệng này.
Khuôn viên này được Trường Tương Tư dành một phần đất nuôi rắn rết, dù đám độc vật này không cắn người, tuy nhiên để tránh mọi người sợ nên y đã lập kết giới, không để bất kì ai được vào. Nhưng hiện tại kết giới có dấu hiệu bị đụng chạm rồi.
Lạc Yến Phân đang rũ mi nắm chặt một bên tay muội muội, thấy Trường Tương Tư thì đứng dậy hành lễ
Trầm Dã hỏi " có tiến triển gì không?"
Lạc Yến Phân rủ đôi mắt buồn, lắc đầu
Có vị Linh y lên tiếng " độc phát rất nhanh, đã dông cứng toàn bộ tứ chi, cả não cũng bị nó đông rồi, cái này, chắc là..."
" không cứu được? " Trường Tương Tư lia mắt nhìn mấy vị Linh y kia, không khách khí mà nói " Rắn là do ta nuôi tất nhiên các ngươi không cứu được rồi"
" điện hạ" một vị râu trắng xem chừng cũng có địa vị lớn trong triều, mạnh miệng mà nói " dù ân oán thế nào cũng là mạng người... điện hạ, Lạc cô nương dù gì cũng là trọng thần, vướng mất gì chúng ta ngồi xuống nói chuyện, người làm vậy quốc chủ sẽ khó xử lắm đấy"
Trường Tương Tư không để tâm lời lão, y tiến mở một lỗ kết giới, bật ngón tay mấy cái, âm thanh lè xè vang lên
" Hạ thái y" Trường Tương Tư gọi
Hạ thái y ngẩng đầu lên, lập tức cái mặt trắng xanh mét , con rắn trên tay Trường Tương Tư đang khè lưỡi về phía lão, lão bị dọa lùi về sau mấy bước
Trường Tương Tư cười ngâm " làm sao vậy, tiểu hắc đang chào hỏi người mà"
Lão lắp bắp như thấy quỉ vô thường tới bắt hồn" điện ...điện ha, người chớ xem đây là chuyện đùa"
Trường Tương Tư vướt ve con rắn" muốn bế bảo bối không?"
Hạ thái y bị dọa, nhũng cả chân mà quì rạp xuống đất, òa khóc lớn" điện hạ tha mạng cho ta"
Mấy linh y xung quanh cũng quì xuống đòi công đạo " điện hạ xin điện hạ đừng đùa giỡn với chúng lão thần"
" Hạ thái y thấy chúng đáng yêu không, gần sát người như vậy cũng không dám mạo phạm người dù một chút" Trường Tương Tư nhìn đám người quì rạp kia " vậy mà có người lại nói bảo bối của ta tự ý cắn người, không có bằng chứng lại rêu rao đồn bậy, quản lại không phải tiểu bảo bối của ta, mà là cái miệng của các ngươi"
Có kẻ phân trần " điện hạ, dù là không cố ý nhưng thứ này đã cắn người, độc tính lại đáng sợ như vậy, để thứ này xuất hiện như vậy sẽ khiến lòng người lo sợ, điện hạ, người tu Độc dược không ai ngăn cản, nhưng chúng không được để lại "
" không được để lại?" Trường Tương Tư ngẩng đối mắt tím mị hoặc nhìn y" là định làm gì bọn chúng"
Linh y kia hít hơi lạnh" giết... sau đó thiêu đốt đi, trừ hại cho dân"
Trường Tương Tư không thu ánh mắt đó, mà nhìn y mỗi lúc một sâu " là đang nói ngươi sao?"
Linh y hoảng hốt gập đầu xuống đất hô to" điện hạ?"
" Vậy để bản điện hạ cứu cô ta tỉnh lại" Trường Tương Tư đi vài bước lại nghiêng người, liếc nhìn lại bọn họ " để cô ta nói tại sao lại bị tiểu bảo bối của ta cắn nhé, các vị cứ thong thả mà đợi"
Trường Tương Tư tiến lại giường gỗ, y kiểm tra một lượt tình trạng của Lạc Trắc Diệp. Khi này chú ý tới dáng vẻ lo lắng của Lạc Yến Phân, y xoay người nói với nàng rủi ro trước" Lạc Trắc Diệp tu linh hạch hệ quả, ta lại hệ hàn, nhưng Hắc xà này do ta nuôi phải dùng máu của ta làm thuốc dẫn mới giải được độc, ngươi có thể nói không, ta sẽ dừng lại, điện hạ ta ngay thẳng không làm chuyện trái lòng, kẻ nào muốn tố gì thì lên đây ta bồi"
Câu cuối là nói với hai tên Linh y kia
" tiểu nữ trẻ người nên gây phiền phức cho điện hạ, nếu điện hạ chịu cứu là phước của nó" Lạc Yến Phân là người thấu tình, dễ nói chuyện" dù xảy ra chuyện gì cũng là nó tự làm tự chịu"
"Sẽ dẫn đến hậu quả gì" Trầm Dã đứng bên cạnh hỏi
" Sẽ không chết, chỉ là xưa nay hàn hỏa khắc nhau, nếu đưa vào cơ thể cô ta sẽ làm cô ta chịu dày vò, lạnh quá cũng không được, mà nóng quá cũng không được", Trường Tương Tư đáp
" ta chỉ có tiểu nha đầu này là muội muội, ta không thể trơ mắt nhìn nó chết" Lạc Yến Phân quì xuống " mong điện hạ cứu mạng nó, ơn nghĩa này Lạc Yến Phân ta nguyện làm trâu bò để báo đáp"
Trường Tương Tư vươn tay dìu người đứng dậy, sau đó xoay người vào giường gỗ chú tâm chữa tị. Y vừa hạ châm vừa nói" trị chứng này cũng không khó, sau này tìm cho cô ta một phu quân có hàn khí ngày đêm cận kề bên cạnh là được"
Sau đó mọi người chờ hai canh giờ thì Lạc Trắc Diệp tỉnh, mà suốt hai canh giờ đó Trường Tương Tư không hề ra lệnh cho đám Linh y kia đứng dậy.
Đợi khi tinh thần nàng ta ổn định mới hỏi rỏ ràng
Lạc Trắc Diệp sau khi nghe tỷ tỷ mình kể đầu đuôi chuyện người cứu như thế nào, nàng ta rủ mi bất đắc dĩ nói" đúng là điện hạ đã hẹn ta đến đây"
Linh y trẻ tươi chất vấn" Ngươi vào điện hạ thân từ bao giờ, sao điện hạ lại hẹn ngươi vậy? Lại nói cô nam quả nữ, ngươi không ngại cũng phải nghĩ cho danh tiếng điện hạ"
Lạc Trắc Diệp không có y định nói chuyện mình muốn theo Trường Tương Tư học độc y. Dù gì Trường Tương Tư tự do tu luyện cái gì không ai ngăn cản được là vì y là điện hạ, nếu là người khác lén tu tà đạo như vậy đã bị vùi dập từ lâu rồi.
" ta kết bằng hữu với ai, ta hẹn ai" Trường Tương Tư ngạo nghễ nhìn lấy hắn " điện hạ ta cần phải thông báo với ngươi chắc"
Linh y bị y nói cho nín miệng
Lạc Trắc Diệp nói " là ta thấy lũ rắn kia lạ mắt, nên có vượt qua kết giới nhìn chúng một chút"
Lạc Yến Phân chau mài " chỉ nhìn thôi sao? đến nước này ngươi còn dấu đầu lòi đuôi, ngươi có biết mình đã gây họa gì không?"
Lạc Trắc Diệp sinh khí " tỷ, người muốn ép chết ta sao, ta nói hết rồi, ta chỉ tò mò, tò mò thì chết sao"
Lạc Yến Phân phất áo xoay lưng" ngươi gây họa còn không dám thừa nhận, biết như vậy ta không nên kêu điện hạ cứu ngươi,"
" đúng vậy, ta trước nay luôn khiến người nhục nhã, tỷ tỷ là bạch liên, người là nhất rồi " Lạc Trắc Diệp nói "ta chỉ là cái bóng sau lưng người, vì là cái bóng nên đen lắm"
Lạc Yến Phân giận đến đỏ mặt" ngươi, ngươi ngỗ nghịch"
sau một tiếng ngươi là cái tát gián xuống
Trầm Dã khả kinh, nắm Lạc Yến Phân giữ lại " Yến Phân, có gì từ từ nói"
Lạc Yến Phân đánh người mà nước mắt lại lưng tròng " nói, nói cho rỏ ràng, rốt cuộc ngươi đã làm chuyện gì ở đây?"
Lạc Trắc Diệp không hề khóc, chỉ ôm gò má, sau đó đứng phất dậy, hướng nhóm Linh y đang quì kia " muốn đồn chứ gì, để bản cô nương nói cho các ngươi đồn cho đã, là ta ngưỡng mộ thế tử điện hạ trở thành độc y, vì vậy nhân cơ hội được đến Huyết ngạn điện, đã cố tình đến sớm hơn lời hẹn, sau đó phá kết giới, muốn trộm độc xà về nghiên cứu, nhưng xui cho ta là bị chúng cắn, là ta tự làm tự chịu, không liên quan gì tới thế tử điện hạ. Lạc Yến Phân, thế tử điện hạ, ta nói như vậy hẳn là các ngươi đã vừa lòng?"
Lời vừa dứt thì người chạy đi
Sự việc vẫn chưa dừng lại ở đó, Sau khi quốc chủ nghe tin đã hạ lệnh trong vòng ba ngày phải xử lí sạch đám rắn rết kia.
Trường Tương Tư trước nay chưa từng cãi nhau với phụ hoàng lại đứng trước Nhiếp chính điện mà quì xuống hai ngày. Mà sang ngày thứ ba, quốc chủ đến kiểm tra, thật sự lũ rắn rết kia đã không còn, mà cả thế tử điện hạ cũng biến mất.
Lập tức truyền lệnh cho người khắp cả cung tán lạc đi tìm.
Khi Lãng Ngưu nghe tin, hắn không chạy tìm loạn, đến đúng hai chỗ, vừa đến chỗ đầu tiên đã gặp Trường Tương Tư.
Thiếu niên ngại ngừng gãi đầu " quán hơi đông, đến lượt ta chỉ còn một cái, nếu huynh muốn lần sau ta đi sớm một chút"
Trường Tương Tư nhìn thiếu niên bối rối, cảm thấy buồn cười " lo xếp hàng rồi chạy đi tìm ta nên chưa ăn đúng không?"
Lãng Ngưu mở miệng định trả lời không, nhưng chưa gì cái bụng hắn đã đánh trống trước, người bối rối, hai má ửng đỏ.
Trường Tương Tư cười hắc hắc, cắn cái bánh rồi đưa qua hắn " cùng ăn đi, có sức mới dẫn ta đi bảo hộ đám yêu tinh này chứ"
Lãng Ngưu không đưa tay nhận bánh, trực tiếp cúi người cắn lấy một ngoạm thật lớn, là chỗ Trường Tương Tư vừa ăn.
Thấy mắt hắn cứ nhìn con rắn đang uốn éo trên người, Trường Tương Tư vươn tay bắt lấy con rắn đưa qua, nhướng mắt về hắn
Lãng Ngưu không kiên dè cầm lên tay, con rắn ngoan ngoãn lướt trên người hắn, cứ như đã nhận chủ rồi vậy. Trường Tương Tư ngồi nhàn nhã gặp bánh, để người bên cạnh thích thú vui đùa với con rắn.
Thuyền lướt qua một khu vườn sậy, hoa trắng rủ xuống, trắng xóa thơ mộng một vùng. Trường Tương Tư khi này ngã người dưới thuyền, nhìn ánh nắng chói chang trên trời, một lúc lâu thì mơ màng mà chìm dần vào giấc ngủ. Gió mát, trời trong, ru người chìm vào mộng, trong mộng Trường Tương Tư mơ màng thấy có một hình bóng, mờ ảo lắm, nhưng sự hiện diện của hắn vô cùng rỏ, người ngồi bên cạnh y như vậy, thật yên tĩnh, thật lâu. Trường Tương Tư muốn mở mắt, muốn xem thử là ai, sao lại dùng dáng vẻ đó để ngắm nhìn y như vậy, trong lúc y cố gắng mở mắt, lại phát hiện bóng dáng đó động rồi, sau đó, có vật mềm nhẹ nhàng đặt trên mi tâm, bâng quơ như gió thoảng nhưng Trường Tương Tư kịp nhận ra đó là một nụ hôn. Ai lại cả gan chui vào mộng y lại làm chuyện hoang đường này? Không, là Trường Tương Tư tại sao lại mơ giấc mộng hoang đường này? Bóng dáng trước mặt kia dù mờ nhưng có thể nhận ra là Lãng Ngưu mà...
Người tỉnh lại, chỉ thấy trước mắt không có nắng gắt trời trong, trời bây giờ đã ửng đỏ như má nàng thiếu nữ e thẹn rồi. Bên cạnh cũng không có dáng người ngồi ngắm nhìn mình ngủ, hiện tại người ngồi bên mép thuyền đối mặt với hoàng hôn, cái bóng rũ ra sau. Nghe động tĩnh nên người quay lại, cười lên một cái, nụ cười ẩn mình sau ánh hoàng hôn, thực sự mê người, làm Trường Tương Tư ngây ngẩn giây lát.
Trường Tương Tư đang vui vẻ nằm phơi nắng trên mũi thuyền. Chiếc thuyền đang lả lướt trôi theo dòng nước, không có người chèo, không xác định điểm đến, cứ vậy mà làm tấm bèo trôi dạt tứ phương. Bỗng chiếc thuyền vốn nên yên ắng trôi kia, bị một tiếng động va chạm mạnh làm Trường Tương Tư bừng tĩnh, ngẩng đầu ngồi dậy quan sát, nhưng y chỉ nhìn một cái lại tiếp tục gát tay lên trán tiếp tục phơi nắng. Chiếc thuyền động đậy, như có người vừa bước lên, sau đó một lúc lâu không thấy động tĩnh nữa. Trường Tương Tư hé mắt, xem xét tình hình thế nào, chỉ là vừa mới mở đã bắt gặp một cái đầu ngược với mình đang nhìn chăm chăm xuống, sợi dây chuyền