Ðại Ngư nhìn vào bàn tay mình, cứ như máu tươi của nàng ấy ướt đẫm tay gã vào 5 năm trước, gã trợn mắt mà gầm nhỏ " là ta đã giết nàng ấy...là ta...".
Khi còn ở quán trà góc đa, Trường Tương Tư còn cho rằng là một chữ tình toàn vẹn, lại không ngờ đã bị vận mệnh xé nát chữ tình kia rồi, còn lại chỉ là luyến tiếc, hối hận và đau thương. Nếu thiên đế đã cho thiên hạ một chứ tình, hà cớ gì lại tìm đủ cách dày vò họ như vậy.
Trường Tương Tư rỏ mình đang trong tình trạng thế nào, chỉ cảm thấy lòng ngực có chút thắt, nhưng y vẫn ðủ minh mẩn phát hiện câu chuyện Ðại Ngư kể có nhiều lổ hỏng" Ngươi nói ngươi thay vị hôn phu kia thực hiện tam bái với Tam tiểu thư, nàng ta không phát hiện? Cuối cùng lại phát hiện đúng ngay đêm động phòng, có phải quá trùng hợp rồi không? "
Ðại ngư không muốn trả lời câu hỏi, gã chỉ lầm bầm trong miệng liên hồi" là ta đáng chết".
" không...không phải ta, là hắn, là hắn, phải giết hắn" gã ôm chặt lấy đầu, lăn lóc ra mặt đất. Thần sắc gã đau đớn, như có ai dùng búa bổ vào đầu. Ðây là phản phệ của linh hồn mới nhập thể, như hiện trạng củaTrường Tương Tư hiện tại, nhưng y không thê thảm như gã, vì lòng y không sinh oán niệm lớn.
Lãng Ngưu tiến đến, đánh ngất Ngư, như gián tiếp làm giảm bớt cơn đau.
Sau khi Tam tiểu thư chết, Ðại Ngư cũng không rỏ lí do gì đó mà cũng đã chết, tử tự chẳng hạn. Với tính cách của một tên tiểu quỉ cuồng si này, lí do này cũng không gì quá đáng. Sau đó là làm vong hồn lang bạc suốt 5 nãm, rồi đoạt xá, chiếm lấy thân xác này, trở về đây, tìm người xưa, còn có...trả thù.
Trường Tương Tư nhìn ra Ðại Ngư có điều che giấu, có lẽ vì không tin tưởng y nên không nói rỏ ràng. Hoặc là có thể giải thích, cái hồn linh này đang bị người điều khiển, tuy nhiên năng lực người sau lưng không còn mạnh nữa, con rối có dấu hiệu hồi phục thần trí, thần trí đấu tranh với nhau mà sinh rối loạn, cho nên gã thường lúc tỉnh lúc mê, vả lại từ lúc gặp gã đến giờ Trường Tương Tư luôn nghe gã nhắc nhiều nhất một câu: muốn giết tên kia để báo thù.
Trường Tương Tư nặng lòng suy nghĩ, đến độ có người ngồi bên cạnh khi nào cũng không hay. Lãng Ngưu nhìn y đang cầm nhánh cây vẽ vẽ lên nền đất, nét mặt suy tý, y vươn tay trực tiếp cầm lấy nhánh cây kia" Có người muốn dụ người đến Hỏa quốc?"
Trường Tương Tư bị dọa, ngỡ ngàng mà nhìn qua hắn " ngươi ngồi đây từ khi nào?"
Lãng Ngưu thở dài một cái " tinh thần người thật tệ, lại cả gan chạy đến Hỏa Linh Quốc này, muốn làm con mồi ngon dâng tận miệng cho cọp"
Trong một thoáng sau khi câu đó cất lên, lòng Trường Tương Tư sinh ra một chút sợ hãi, y trộm đưa mắt nhìn về một phía. Nương theo ánh sáng mờ ảo y trông thấy một góc mặt góc cạnh, Lãng Ngưu rủ mi lấy cái cây cướp từ tay y trêu đùa ngọn lửa, thần sắc bình thản cứ như không hề biết bản thân mình vừa nói ra vấn đề nghiêm trọng gì
Trường Tương Tư bỗng sinh cảm giác tự buồn cười bản thân mình, y đang lo sợ điều gì? Khi y vừa sống dậy người này đã năm lần bảy lượt tìm đủ cách thử y rồi, với bản lĩnh của hắn, làm sao không biết được người ngồi đây vốn dĩ không còn là muội muội hắn nữa rồi. Như thế này cũng quá xem thường người ta rồi " làm sao Ngưu Lang quân biết được bọn chúng bắt ta đến Hỏa Linh quốc mà tìm vậy"
" nếu ta không tìm được thì uổng công người cố tình để lại dấu vết rồi", Lãng Ngưu để thêm vài nhánh cây vào đóng lửa gần tàn, phủi phủi tay " kẻ dụ người đến không có ý tốt, tìm được người rồi, Trường ca theo ta trở về"
Gần một thập niên, mới nghe được hai chữ " Trường ca" quen thuộc, lại lần nữa được cất lên, vẫn cung kính, vẫn chân thành như cũ. Trường Tương Tư không hỏi vì sao hắn có thể nhận ra y sau một lớp da thịt dày. Mà Lãng Ngưu cũng không hỏi sâu về vấn đề gì cả, không bất ngờ, cũng không chất vấn. Hai người gặp lại, vẫn như mới xa cách hôm qua.
" Làm vậy sẽ khiến kẻ bày ra thế cục này sẽ thất vọng ", Trường Tương Tư xoa thái dương, cảm thấy mới suy nghĩ mê man một chút, cơn choáng đầu kia lại đến" chí ít cũng phải thể hiện một chút thành ý, ngày mai đến điện Nguyệt Lão xem một chút"
Lãng Ngưu biết rỏ không thể khuyên người này.
....
Tiếng chim chí chít trên đỉnh đầu, Trường Tương Tư cảm thấy cơ thể vô cùng mệt, đụng vào đâu cũng thấy ê ẩm, nhúc nhích một cái cơn ê ẩm đã chạy khắp tứ chi.... không muốn thức dậy. Có cảm giác như tù nhân bị đày đi mấy trăm dặm đường vậy. Nhưng mà ngẫm lại, cơn đau này cũng tốt, đau đớn giúp y mỗi khi mở mắt thức dậy sẽ nhận thức được: à, mình đang ở nhân gian không phải gian nhà bếp đầy khói, mùi canh khó ngửi ở Mạnh Bà đường kia. À, ra đã sống lại rồi, còn cảm nhận được đau đớn nữa.
Nay bệnh mai bệnh, cứ đà này, Trường Tương Tư không biết thân xác này sẽ chống cự được thêm bao lâu nữa. Vì vậy hiện tại y muốn tận dụng quảng thời gian còn có thể này làm những việc có thể, không được tính là bù đắp tội lỗi năm xưa của bản thân, nhưng chí ít cũng giúp tâm y nhẹ đi ghánh nặng tội tác phần nào.
Sự hành hạ của thể xác khi đau ốm bệnh tật chính là một trong những nổi khổ của con người, có người vì không chịu nổi đau đớn đó mà dứt khoác tìm đường chết, vì khi chết rồi, sẽ không còn đau nữa. Ngýời chết sẽ không còn cảm giác. Cũng như việc Trường Tương Tư biết nồi canh mà Mạnh bà nấu kia khó ngửi, nhưng y không thể biết đựợc nó khó ngửi như thế nào? Nhiều khi nhìn lão cứ tùy tiện để đủ thứ tạp nham vào, y thực quan ngại cho những người ăn phải nó, muốn giúp bà ta nếm một chút hương vị rồi cho bà ý kiến nên thêm bớt thứ gì. Nhưng khi y nếm, đều vô vị, đều lạc lẽo. Khi đó Trường Tương Tư đã xác nhận được một việc, y thực sự đã chết rồi! Mạnh bà ngăn cản, không phải vì ngại y chê canh bà nấu dở, không phải sợ y sẽ quên đi chuyện kiếp trước, mà chính là lí do này, sợ y biết được người chết sẽ không nếm được vị chua ngọt đắng bùi của nhân gian nữa. Ðó là hôm thứ 7 sau khi y bị điều tới Mạnh Bà Đường, nhưng lại là ngày đầu tiên y nhận ra mình không thuộc về trần thế kia nữa.
Trường Tương Tư có một sở thích đặc biệt: thích nấu mì, dù không nếm được tô mì mình nấu có mùi gì, nhưng khi nhàn rỗi không có gì làm y thường nhốt mình trong trù phòng nhào bột làm một bát mì thật lớn, sau đó chậm rãi ăn vào.
" hồi còn sống tình lang tự tay vào bếp nấu mì cho ăn?" Lão Mạnh bà dựa cột liếc mắt vào trong trù phòng
" bà bà ngươi muốn nói gì" Trường Tương Tư đặt tô mì nóng hổi lên bàn, phấn khởi kéo ghế ngồi xuống chuẩn bị thưởng thức
" chấp niệm như vậy" Mạnh bà không đầu không đuôi nói
"chấp niệm?" Trường Tương Tư nuốt họng mì, chau mài khó hiểu
" ngày nào cũng thấy ngươi ăn mì, ăn không ngán?" Mạnh bà lười nhát rời khỏi cây cột, hướng bàn Trường Tương Tư ngồi đi lại
" vậy có muốn nghe lí do không, lí do ta từ ngày này qua này kia chỉ ăn mỗi mì " Trường Tương Tư gấp một đũa lớn, khói nóng từ sợi mì tản ra, phà vào mặt, xua tan đi cái không khí lạnh lẽo ở đây, dù chỉ trong phút chốc
Lão Mạnh Bà nghe vậy rất có hứng thú, chưa kịp ngồi xuống đã chồm tới Trường Tương Tư " thật là tình lang nấu cho ngươi nha?"
" ta chỉ biết nấu mỗi mì" Trường Tương Tư bình thản đáp" ngoài ra không biết nấu món gì khác nha"
Lão bà bà bị y chọc cho mất hứng, không thèm nói chuyện nữa, kéo ghế cũng không thèm ngồi, tặng y cái lườm sâu rồi rời khỏi trù phòng
Vì chấp niệm lớn đó nên trong lúc xác nhận mình đã hồi sinh ở trong quan tài kia, thứ mà Trường Tương Tư nghĩ đến đầu tiên trong đầu chính là : cuối cùng được ăn tô mì kia rồi!
Ðể một người có chấp niệm lớn với đồ ăn như vậy chết đi, sau khi chết không được nếm được mùi vị chính là sự luyến tiếc lớn nhất trong lòng hắn, mà sau khi sống lại, thứ mong cầu lớn nhất chính là được thưởng thức cái vị cay ngọt đắng bùi kia trong cuốn lưỡi, có thể ngửi được hương thơm nức mũi của chúng quẩn quanh...hương thơm?
Khi này bên cánh mũi Trường Tương Tư xuất hiện mùi thơm thoang thoảng, là một mùi thanh ngọt, có chút tanh, nhưng vô cùng chân thực, không phải ảo giác. Trường Tương Tư không nhịn được mà hé đôi mắt nhìn
Trong tầm mắt lờ mờ xuất hiện một bóng lưng nam nhân vững trãi, người nọ mặc y phục đen huyền, bên trên thêu hoa văn là huyết long, thắt lưng thon gọn được bao bởi một cái đai lưng màu huyết sẫm, hắn ngồi đó, cái lưng thẳng tắp như một cây tùng bách đội trời đạp đất, hiên ngang giữa đất trời. Vì tối hôm qua hắn mặc áo choàng, trời lại tối nên Trường Tương Tư không nhận ra, bây giờ nhìn rỏ dung mạo không ngừng cảm thán trong lòng : thiếu niên này trưởng thành lên rất tốt nha! Nghĩ đến bản thân như vậy mà còn lưu luyến lại mớ chuyện thời niên thiếu, y không khỏi nặng lòng vì phiền muộn. Khi xưa phụ hoàng y cùng phụ hoàng của Lãng Ngưu kết bái huynh đệ, quan hệ của hai nhà Mộc- Lãng khi đó không tệ, Trường Tương Tư cùng Lãng Ngưu cũng một thời được xem là huynh đệ sống chết có nhau. Chỉ có điều, đã ngần ấy năm trôi đi, ngần ấy biến cố xảy ra, đối với đoạn quan hệ này Trường Tương Tư không biết nên đối mặt thế nào nữa.
Lãng Ngưu khi này đang chuyên tâm làm gì đó bên đóng lửa, mùi thơm xuất phát từ chỗ đó.
Trường Tương Tư thu lại thần thức, dù gì cũng đã trở lại, có một số chuyện không muốn đối mặt cũng phải hiên ngang mà chấp nhận, dù gì cũng là một lão quỉ rồi không thể như thiếu niên đôi mươi sợ sệt đủ chuyện. Nghĩ vậy liền quyết đinh tiến lại người ngồi kia, trong lúc khom người dậy, cái áo choàng trên người hờ hững rơi xuống thân dưới. Trường Tương Tư khom người nhặt lên, phát hiện là áo choàng của Lãng Ngưu.
Trường Tương Tư gấp cái áo giữ trên cánh tay trái, đi đến ngồi lên tảng đá bên cạnh. Tảng đá này như được người kéo lại, còn cố tình đặt bên cạnh tảng đá hắn ngồi vậy, vì Trường Tương Tư có thể nhìn thấy dấu hằng của nó ở một chỗ cách đó không xa mấy. Y đưa cái áo choàng cho hắn
" Ðại Ngư đâu?", miệng hỏi nhưng mắt lại không kìm chế được mà nhìn chăm chú con cá trên bếp than
Lãng Ngưu nhận lại cái áo, không để tâm là có người đã đụng vào rồi, trực tiếp mặc vào. Áo choàng đắp người suốt đêm nên có chút mùi hương lưu lại, Lãng Ngưu nghiêng người đưa mũi ngửi một chút, tuy nhiên hành động chỉ thoáng qua không làm người khác chú tâm "cất kĩ rồi, điện hạ huynh yên tâm"
Lãng Ngưu nhìn người bên cạnh cứ chăm chú nhìn lên con cá nướng trên bếp đến độ đôi mắt đã tròn xoe, trông có khác nào con mèo thấy cá đâu, hắn cười ngâm không nói gì vươn tay cầm cái xiên cá ra khỏi đống lửa đặt lên lá sen
Khi Lãng Ngưu vươn tay, túi càng khôn treo ở thắt lưng hắn trượt xuống, còn động mấy cái thực mạnh, Trường Tương Tư liền biết nơi cất Ðại Ngư trong miệng hắn là nơi nào, y bất đắc dĩ mà cười " đệ nghịch thật đấy, hắn là con người, đệ cất hắn như vậy không được đâu"
Lãng Ngýu ðang cúi ngýời lấy xýõng cá, ngýớc lên cýời một cái" không chết ðýợc ðâu"
Dù ðã lớn nhý vậy vẫn còn thích nghịch, qua bao nãm chỉ có lớn xác chứ tính tình vẫn y sì nhý vậy, không lớn nổi, Trýờng Týõng Tý thở dài trong lòng" ðệ biết khi nào thì Chung hôn bắt ðầu không?"
Thấy Lãng Ngưu chỉ lo chăm chú lấy xương cá, Trường Tương Tư đùa " sao hả, không muốn đi nữa? Lời của bậc quân vương chỉ có giá trị một đêm à"
Lãng Ngưu không nâng mắt, thật chuyên tâm lấy xương, chuyên chú đến mức Trường Tương Tư nghĩ hắn đang làm một chuyện trọng đại nào đó, nghiên cứu bản đồ quân sự đi giết địch chẳng hạn. Khi này Lãng Ngưu mới lên tiếng " điện hạ huynh có biết nơi đây nguy hiểm?"
Trường Tương Tư nâng mắt nhìn trời mây bên ngoài, hiện tại chỗ hai người ngồi là ở đoạn giữa khu rừng và bãi tha ma. Nào có vẻ quỉ dị trong đêm tối qua, hiện tại nắng sớm tràn vào, đất trời mang một nét thanh bình đến lạ. Một cái cây cổ thụ ở giữa, sau lưng là rừng cây bạt ngàn, trước mắt là bãi đất trống không thấy điểm kết thúc. Không có ồn ào náo nhiệt, chỉ có ta và ngươi.
" Ðệ nhắc ðến Hỏa Vương quốc chủ hả?"
" Nghe giọng thật sự huynh không để chúng vào mắt thật?"
" Ðừng có bắt chước bọn họ trêu ta, ta cũng biết sợ đó"
" Ra là chết đi sống lại sẽ làm con người ta thành thỏ đế sao?"
Con thỏ đế Trường Tương Tư bị người ngang nhiên mắng cũng không làm được gì, chỉ trách sao tên này miệng lưỡi lại thành thế này, y chỉ đành cười khổ " đệ đó."
Lãng Ngưu rủ mi" Ta không phải muốn trêu điện hạ, chỉ là linh lực hiện tại ta có chút vấn đề, sợ sẽ không bảo vệ được huynh chu toàn?"
Trường Tương Tư nhìn hắn " Linh lực có vấn đề?"
" Chỉ là không mạnh như bình thường nhưng nếu huynh muốn đi thì ta sẽ theo sau?" Lãng Ngưu đưa cho y lá sen đầy cá " ở đây hoang vắng ta không tìm được gì, chỉ bắt được mấy con cá , ta biết người không thích ăn cá nhưng mà cá này đặc biệt không có xương đâu"
Trường Tương Tư nhận chiếc lá, thấy hắn cố tình không muốn nói nên y cũng không tiện tra rỏ ngọn nguồn, dù khi xưa thân thế nào hiện tại sống lại cũng chưa chắc được như cũ nữa. Khi này thu tầm mắt, nhìn con cá được lấy xương hoàn hảo đến tìm một cái xương xót lại cũng không có.
Lãng Ngưu nói đúng, Trường Tương Tư không thích ăn cá. Y không phải loại kén ăn, có thể ãn bất cứ thứ gì trên đời, ngoài trừ cá. Lí do đơn giản chính là bị mắc xương đó, sau đó thì thành nổi ám ảnh, dần dà thì chấm dứt hoàn toàn quan hệ với loài cá trên bữa ăn luôn.
Khi xưa nếu có người thường xuyên lấy xương cá giúp y như Lãng Ngưu bây giờ, thì có lẽ tình trạng đã khá khẩm hơn. Chỉ có điều, mẫu hậu của y vốn là người nghiêm khắc, dạy con như đánh giặc, từ nhỏ tới lớn, Trường Tương Tư dù là điện hạ nhưng chưa bao giờ nhận được cảm giác nuông chiều đúng nghĩa. Người chưa từng có hành động ân cần, dịu dàng như bao người mẹ khác, lấy xương cá cũng không. Bà cũng nhất quyết hạ lệnh không cho bất cứ gia nhân, cung nữ, thái giám được phép dung túng cho điện hạ. Bất kể chuyện lớn chuyện nhỏ, đều phải cho y tự tay làm, nếu làm không được cũng phải tự tìm cách giải quyết, tuyệt không được nhờ vả.
Còn nhớ lần đầu tiên Trường Tương Tư tập đi, xung quanh không có cung nhân trông chừng, y khi đó ngựa non hiếu chiến nên đã chợt chân té một cú, đầu gối trượt dài trên nền lát gạch, máu tuôn ra như thác nước, y kinh hãi mà khóc ầm ĩ cả điện làm đám cung nhân sợ xanh mặt phải triệu thái y, kinh động đến quốc chủ quốc hậu. Vậy mà sau khi quốc hậu hay tin chạy đến, thế mà người bị mắng không phải là đám cung nhân thất trách không bảo vệ được điện hạ mà lại là vị thế tử điện hạ kia " ngươi khóc cái gì, chỉ té có một cái, cũng không chết, đứng lên, tập đi lại"
" Yếu mềm như vậy sao xứng đáng là thế tử của một nước, là con của ta"
" Không ai được dỗ nó, các ngươi dỗ nó sau này có hay không giúp nó làm luôn điện hạ của Ðại Mộc này"
Con đường lớn lên của Trường Tương Tư cứ vậy mà thấm đẫm vết tích, tuy là hay khóc nhưng mà khóc xong một trận cũng tự đứng lên, tự bước đi, nghe lời mẫu hậu dạy dỗ thật không nhờ vào ai cả. Sau này y cũng tập nên thói quen, cũng không dám khóc, có chuyện cũng không dám để mậu hậu biết, đều tự giải quyết.
Mãi về sau, không bởi vì Trường Tương Tư mắc xương cá, xương chèn cổ họng chảy máu làm tắc nghẽn đường thở, làm cho các vị Ngự y một phen giành dựt với Diêm la điện mới cứu được y về, mà mẫu hậu sẽ lấy hết xương cho y.
Trường Tương Tư lại không thể để bản thân cứ mắc xương qua ngày để rèn luyện, vì vậy y trực tiếp đưa ra một giải pháp, không ăn nữa! Cự tuyệt hoàn toàn với dòng họ nhà cá.
Hiện tại cầm con cá trắng mịn trên tay mà ăn một cách thoải mái, trong lòng Trường Tương Tư sinh ra một cảm giác vi diệu. Là do y sợ hãi sinh ra xa lánh, lại bỏ qua một món ngon như vậy mấy chục năm, quá đáng tiếc rồi.
Thịt cá vào miệng, vị ngọt bùi tan ra, thịt cá day day càng nhai càng thích. Khi ngửi có mùi tanh, nhưng khi nuốt vào lại dậy mùi thơm khó cưỡng. Món đầu tiên mà y ăn thích thú như vậy khi sống lại trần thế này, laị là món y từng ghét bỏ.
Thấy người ăn ngon như vậy, Lãng Ngưu ngồi bên cạnh không nhịn được mà khóe miệng treo lên " ngưỡng mộ ghê"
Trường Tương Tư biết dáng vẻ ăn của mình hiện tại rất khó coi, có thể là lớp da cháy khét còn dính lên cả miệng, nhưng vì là Lãng Ngưu nên y không để tâm mấy chuyện ðó, thản nhiên ăn, nghe hắn đột nhiên nổi hứng cảm thán một câu như vậy, y không nhịn được ngạc nhiên, nhưng miệng hiện tại đang đầy cá nên không thể hỏi, chỉ tròn mắt ngó qua.
Lãng Ngưu nhìn y "ầy" một tiếng, sau đó rút trong người cái khăn trắng tinh ra, định như vậy lau cho y, nhưng tay vừa đến gần đã dừng ở không trung, bỗng nhiên trở thành tư thế đưa khăn " điện hạ, người là mèo sao"
Trường Tương Tư nhai hết họng cá, khi này vươn tay nhận lấy khăn, hỏi " đệ nói ngưỡng mộ gì cơ?"
" mấy con cá người ăn đó, chắc mấy con kia ngưỡng mộ tụi nó lắm cơ", thấy Trường Tương Tư rơi vào mù mịt, Lãng Ngưu cười cười " tụi nó bị thất sủng hơn 20 năm cơ mà, bây